Beta: Suzaku
“Ngươi đang làm cái gì?”
Edward lạnh lùng hỏi, hạ thắt lưng, đem những sợi tóc lòa xòa che mắt cậu vén lên.
Bốn phía đều lác đác tiếng mưa nhưng Brent phát hiện chính mình chỉ có thể nghe thấy thanh âm trầm thấp của Edward.
“Ta đang đùa nữ nhân.”
Brent nói ra sự thật.
“Đùa nữ nhân? Ngươi bao nhiêu tuổi mà đùa nữ nhân?”
Ngữ khí Edward rõ ràng mang theo khinh thường.
Brent đặc biệt chán ghét nụ cười trào phúng là ngữ khí khinh thị đó. Vì vậy cậu nhìn Edward liếc mắt một cái rồi nghiêng mặt đi, mím môi không nói lời nào.
Đột nhiên Edward nhợt nhạt cười, sau đó lập tức thu liễm tiếu ý:
“Brent, là ta quá ôn nhu với ngươi, có đúng hay không?”
Brent hung tợn nhìn hắn.
Edward nắm lấy tay Brent, đặt vào tay mình,
“Chính là đôi tay này đã đụng vào những thứ không đụng đúng hay không?”
Lòng bàn tay Edward lạnh lẽo, từ sâu đáy lòng cậu cũng dâng lên vô hạn khủng bố, nhưng vẫn quật cường nói:
“Đúng, chính là đôi tay này.”
Edward mặt không chút thay đổi nói:
“Brent, ngươi nên tuân thủ ước định của chúng ta, ta sẽ chiếu cố ngươi, nhưng là, ta muốn thân thể ngươi, linh hồn ngươi, còn có hết thảy của ngươi, ngươi nên cẩn thận giữ gìn. Chứ không phải đến những nơi hạ lưu thế này mà tùy ý xằng bậy.”
Thanh âm Edward càng ngày càng thấp làm Brent cảm thấy sợ hãi, cái loại khủng bố này còn kinh khủng hơn khi đối mặt với bạo lực.
Huống hồ, Brent không phải là người e sợ bạo lực, cái cậu sợ chính là những loại vô thanh vô tức, giống như trời đêm, chậm rãi cắn nuốt bản thân mình.
Brent bây giờ đặc biệt sợ Edward. Thậm chí không biết vì lý do gì lại làm cậu run rẩy.
Sự sợ hãi theo trái tim mà căng thẳng lên, Brent rốt cục nhịn không được rống giận một tiếng:
“Con mẹ nó! Ta chính là thích đùa nữ nhân! Chính là thích đó!”
Edward kéo kéo khóe môi, cúi đầu in một nụ hôn trên môi cậu:
“Bé cưng, về sau ngươi sẽ không thích nữa.”
Nói xong, một người bảo tiêu phía sau cởi giày cậu xuống, sau đó ấn chân cậu trên mặt đất.
Brent hoảng sợ quay đầu, nhưng lại bị người kia dùng lực ép lại, đặt trên mặt đường ẩm ướt.
“Buông ra! Buông ra! Khốn nạn! Buông ta ra!”
Brent nhịn không được kêu to lên.
Bên cạnh một người nam nhân đi qua, vươn tay chế trụ đầu của cậu, sau đó từ phía sau che miệng Brent, chung quanh bốn phía nhất thời im lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi lác đác trên đất.
Brent dùng sức giãy dụa nhưng vô dụng. Hiện tại thân thể cậu đang bị người khác khống chế.
Edward nhìn chằm chằm Brent, tai tay giao trước ngực, bộ dạng trịnh trọng giống như chuẩn bị đại sự, sau đó hé miệng, thản nhiên nói:
“Ban đầu ta tính sẽ cắt bỏ ngón tay ngươi, nhưng chắc là ngươi sẽ không vui, cho nên, mỗi lần ngươi phạm sai lầm, ta sẽ lấy một ngón chân ngươi.”
“Bắt đầu từ ngón út nhé.”
Edward thẳng lưng, lui về phía sau một bước. Trận gió cuối thu mang theo hơi lạnh làm Edward cúi đầu ho khan vài tiếng.
Brent mở to hai mắt, đột nhiên cảm giác có người cởi tất trên chân cậu xuống, sau đó có một cái gì lạnh lẽo đặt ở ngón chân. Hô hấp Brent ngưng trệ, một trận đau nhứt muốn tê tâm liệt phế kéo đến, nhất thời hai mắt Brent chỉ còn lại bóng đen bao trùm, cả người run rẩy, ngất đi.
“Nâng lên xe.”
Edward lạnh lùng nói, mặt không chút thay đổi nhìn Brent nằm trên đấtt.
“Vâng, thiếu gia.”
Nói xong, một người vạm vỡ mang Brent lên xe.
Edward buông tay, đứng dưới tán ô đen tuyền, ngẩng đầu, nhìn sắc trời ảm đạm mưa lớn, khóe môi đỏ sậm hơi hơi cười.
Loại cảnh sắc này luôn luôn làm động lòng người
Có lẽ trong mắt người khác ta là kẻ ôn nhu tự phụ, cung khiêm hữu lễ. (cung kính, khiêm nhường, lễ độ.)
Nhưng mà chỉ có ngươi mới biết, ta hãm sâu trong vũng bùn không thể kềm chế được hắc ám và chấp niệm mà mang sự độc chiếm ích kỉ đối với ngươi.
Brent.
Ngươi nên coi đây là sự vinh quang – Edward.
Brent cái gì cũng không nhớ rõ, hoàn toàn quên hết thảy, giống như vừa rồi chỉ là một hồi kinh tâm động phách, làm người run rẩy như ác mộng.
Nhất là khi cậu vừa mở mắt thì phát hiện đang ở trong phòng mình. Nhìn nơi quen thuộc, Brent thật sự nghĩ không biết có phải cậu đã mơ một giấc mộng kỳ quái?
“Ti –“
Brent giống như trước kia bước xuống giường, nhưng trong giây lát cảm thấy nơi nào đó trên thân thể đau muốn chết, đùi phải tựa như bị nghiền qua.
Brent vươn tay, nhanh chống xốc chăn lên, phát hiện trên chân mình được quấn một tầng băng vải, trên người mặc áo ngủ, tóc và thân thể đều được tẩy qua.
Brent hoang mang rối loạn, thế này mới biết, chân chính mình vậy mà bị băng bó.
“Khốn nạn!”
Brent lấy tay dùng sức đánh xuống giường, sau đó nghiêng người bước xuống, nhìn xem chân mình bây giờ còn có thể đi lại bình thường hay không.
Tuy có chút đau nhưng hẳn là không có vấn đề.
Thời điểm cậu chống tay lên vách tường để ra ngoài thì nghe thấy phòng khách có tiếng nói chuyện.
Brent vươn đầu, thấy Christian đang ngồi bên người Edward.
Edward đưa lưng về phía phòng ngủ, thân mình hơi nghiêng, Brent chỉ có thể thấy được sườn mặt của hắn, mái tóc đen nhánh phất bên hai má của người nọ đã được chải về phía sau.
Hai người nghiêng đầu, trên tay Edward cầm mộtt cây bút máy, viết gì đó trên giấy rồi hạ xuống.
“Chú Edward, có nghĩa là gì?”
Christian vươn tay chỉ chỉ từ đơn Tiếng Anh trên giấy, cánh tay đặt lên bàn.
Edward cười cười,
“Em không biết?”
Christian lắc đầu,
“Không biếtt ~”
Edward chỉ vào tờ giấy nói:
“B r e n t.”
Christian mở to hai mắt,
“Đây là tên Brent?”
Edward gật đầu, Christian cười khanh khách, sau đó cúi đầu nghiên cứu tên Brent, hoàn toàn không bị lãnh khí của hắn dọa sợ.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ len lói vào, hoàn toàn bao phủ thân mình Edward, mi mục người nọ như sáng trong chói mắt.
Brent ngơ ngác nhìn một màn này.
Edward đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn Brent:
“Tỉnh?”
Brent đơ người đứng trước phòng ngủ.
Edward chống hai tay lên đầu gối, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Brent, đem những sợi tóc tán loạn trên trán cậu vén qua.
“Đừng…”
Brent vội vàng lui về sau một bước, nghiêng mặt đi, nhìn nhìn Christian.
Con ngươi đen lãnh của Edward nhìn Brent, hừ lạnh một tiếng:
“Khi tối hôm qua ngươi ôm ta, ta còn chưa nói đến.”
Edward tựa hồ mệt mỏi, chỉ nói một câu liền xoay người đi đến sopha, ngồi bên cạnh Christian, nghiêng mặt nhìn Brent:
“Lại đây ngồi.”
Brent đi lại, ngồi kế bên người hắn, bị Edward vô thanh vô tức nhìn chằm chằm.
Brent kỳ lạ phát hiện, lửa giận tối qua còn tích góp như thế nào lại đứng trước mặt Edward thì gần như hoàn toàn bị dập tắt.
Tưởng chừng như bùng nổ, nhưng lại không có dũng khí để phát tiết.
Rõ ràng chính mình bị mất đi một ngón chân, rõ ràng là chính mình bị thương tổn, không phải sao?
Giờ phút này, Brent chỉ cảm thấy cả người đều mất tự nhiên, không thể thốt lên bất cứ một lời nào.
Edward vẫn như cũ ngồi nơi đó, chỉ là im lặng nhìn Brent.
“Ta đi rửa mặt một chút.”
Brent nói.
Edward gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Brent khập khiễng bước từng bước vào phòng rửa mặt. Không gian trong phòng rất nhỏ hẹp. Brent đẩy cửa đi vào, đánh răng rửa mặt, thời điểm hoàn thành xong tất thảy ngẩng mặt nhìn vào gương thì thấy Edward đứng sau lưng mình.
“Làm ta sợ muốn chết!”
Brent che ngực nói.
“Ta đáng sợ như vậy?”
Edward thẳng tắp đứng phía sau Brent, nhìn vào gương mặt Brent trong kính.
Brent hừ một tiếng, thuận miệng nói:
“Ngươi đứng đó chẳng khác nào quỷ hút máu.”
Tướng mạo tuyệt đỉnh, sắc mặt tái nhợt, cử chỉ luôn tao nhã, giống như một quý tộc trầm tĩnh trong truyền thuyết.
Edward không nói gì, chỉ đi vào toilet, đóng cửa, sau đó nhìn vào Brent.
Brent theo phản xạ lùi một bước,
“Ngươi muốn làm gì?”
Edward kéo khóe môi, cúi đầu cười, nét cười trong căn phòng u tối làm hình ảnh có chút quỷ dị.
Chân tay cậu luống cuống không biết làm sao, chớp chớp mắt, hai tay chống vào bồn rửa mặt.
Edward vươn tay vuốt ve hai má cậu:
“Ngươi sống ở nơi này thật sự có chút nhỏ.”
Brent nhất thời cảm thấy xấu hổ và tức giận – cậu không chịu được một Edward luôn dùng tiền tài để đối lập cậu, hơn nữa còn châm chọc.
Vì vậy, Brent đè thấp âm thanh phản bác:
“Nếu không thích thì đừng vào!”
Edward không nói gì, cũng không sinh khí, tâm tình cũng nhàn nhạt, chỉ thản nhiên nói:
“Ngươi có thể đến ở với ta.”
Brent lắcc đầu,
“Không!”
Edward mím môi, không nói gì, nhưng thân mình tiến lên một bước, vươn ngón tay thon dài, bắt đầu cởi bỏ cúc áo Brent.
“Ngươi làm cái gì?!”
Edward lấy tay kia nắm lấy bàn tay Brent đang che chắn trước ngực hạ xuống, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng nhìn Brent, cúi đầu hỏi:
“Ngươi nói thử xem?”
Tay Brent bị Edward cầm giữ, hai cúc áo trước ngực đã bị cởi bỏ, lộ ra cần cổ thon dài và vùng ngực trắng nõn.
Edward cúi đầu, hôn lên cổ Brent,
“Tối hôm qua sau khi ngươi ngủ, như thế nào cũng không cho hôn cổ ngươi, cần cổ ngươi thật đẹp.”
Edward thấp giọng nói, sau đó cánh môi đỏ thẫm dán trên cổ Brent.
Cậu ngẩng đầu, tùy ý Edward hôn, hai tay gắt gao chống lên thành bồn.
Edward ôm lấy hông cậu, đôi tay len lỏi vén áo ngủ lên, thong thả vuốt ve eo lưng gầy gò của cậu.
“Nhẹ một chút…”
Brent thấp giọng nói,
“Không cần lưu lại dấu vết!”
Edward không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn, từ cổ hướng lên trên, thẳng đến khi tìm kiếm được môi cậu:
“Ngô…”
Brent cả người phát run.
Đôi tay Edward không an phận mà bắt đầu sờ soạng xuống dưới.
“Đừng… xin ngươi…”
Brent lấy tay đè lại tay ai kia, ánh mắt hồng hồng một mảnh.
Edward rút tay về, đứng trước mặt Brent, nâng tay cài lại cúc áo cho cậu, kéo cửa, xoay người đi ra ngoài.