Beta: Suzaku
Đối với việc Edward đột nhiên đến, Brent cũng không cảm thấy kinh ngạc, thế nhưng hắn thường xuyên đến thì đúng là có chút ngạc nhiên. Nhất là Edward có thể ngồi đối diện suốt một giờ, khi hắn dừng lại nhìn chằm chằm gương mặt cậu, Brent sẽ cảm thấy cả người khó chịu.
Edward trầm mặc, băng lãnh, ngoan độc, tàn khốc, những điều này Brent đã sớm biết, cho nên, giống như chúng ta thường nói – bởi vì biết rõ, nên mới sợ hãi.
Tháng này đây đã là lần thứ tư, chẳng qua địa điểm đổi thành trong phòng giam của cậu.
Brent rốt cục nhịn không được, vỗ bàn đứng lên, hướng Edward rống to:
“Đừng mẹ nó nhìn ta nữa! Phiền chết!”
Nói xong, Brent xoay người muốn đi ra ngoài. Xích sắt trên tay đụng phải trụ giường phát ra tiếng vang trầm đục.
“Phanh —!” một tiếng súng vang.
Brent cảm nhận được viên đạn bay xẹt qua bên tay mình, nháy mắt oanh một tiếng, sau đó lập tức lưu lại vết đạn trên vách tường, những mảnh vụn bắn tung tóe trên cánh tay và cổ Brent.
Brent vươn tay sờ sờ cổ, thản nhiên đều là vết máu, trên làn da máu đã sớm thấm đầy.
“Trở về.”
Thanh âm lạnh lùng của Edward từ phía sau truyền đến.
Trong nháy mắt, khủng hoảng vừa rồi sẽ mất đi sinh mệnh làm cả người Brent đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Brent nuốt nuốt nước bọt, ngoan ngoãn xoay người đi trở về, ngồi phía sau bàn.
Edward cúi đầu ho khan vài tiếng, chống hai tay đứng lên, chậm rãi đi qua bên giường Brent, sau đó ngồi xuống.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Brent lấy tay xoa xoa mồ hôi trên trán, nhưng cánh tay ban nãy bị thương, hiện giờ thật sự còn rất đau.
Edward vươn tay cởi áo khoác của mình xuống, ném vào bên trong giường, trầm giọng nói:
“Brent, ngươi nên may mắn ta chỉ là nhìn ngươi, mà không có làm chuyện gì khác.”
Brent cảm thấy ngữ khí Edward là lạ, không giống như bình thường, cau mày nói:
“Không biết ngươi muốn nói gì! Ngươi vẫn là đi về trước đi! Ta muốn nghỉ ngơi!”
Hiện tại đã muốn chạng vạng, rất nhanh trời sẽ tối đen.
Edward đột nhiên thấp giọng cười cười, đôi môi đỏ au mím cùng một chỗ.
Brent lắp bắp nói:
“Ngươi… Ta, ta đi ra ngoài một chút…”
Edward vươn tay, nắm lấy cánh tay cậu, Brent muốn tránh thoát nhưng không được. Edward thoạt nhìn chậm rãi, kỳ thực khí lực lại rất lớn.
“Edward…”
Tim Brent đập gia tốc.
Edward mặt không chút thay đổi nhìn cậu,
“Bé cưng, ngươi cho là ngươi có thể rời khỏi?”
Brent mở to hai mắt, Edward nói như vậy làm cậu cảm thấy dị thường sợ hãi, cả người phát run, hai chân như nhũn ra.
“Ta không nghĩ đối với ngươi như vậy, nhưng là ngươi lần lượt cự tuyệt, ta chỉ có thể làm thế.”
Edward ý vị thâm trường nhìn Brent, tay trái lạnh băng nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu, đặt trên đôi môi đỏ sẫm của mình mà hôn.
“Ngươi… Ngươi có ý gì?!”
Brent nỗ lực muốn rút tay rời khỏi đôi môi Edward.
Edward hừ lạnh một tiếng:
“Brent, em gái ngươi trong tay ta, ngươi thật sự đem ta trở thành nhà từ thiện? Ngươi nên rõ tính cách của ta.”
“Cô bé cũng đến tuổi tới trường rồi đi?”
Cả người Brent run lên, cúi đầu không nói lời nào.
Edward buông tay:
“Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho cô bé không khác nào một đại tiểu thư, đưa đến trường, dạy lễ nghi, kiên nhẫn bồi dưỡng cô bé… Nếu ngươi có ý đồ phản kháng ta…”
Edward lạnh lùng nhìn Brent, không có ý muốn nói tiếp, hơi hơi híp mắt,
“Vẫn là ngoan ngoãn quỳ gối bên chân ta mới là lựa chọn đúng đắn.”
Brent gắt gao cắn môi, lửa giận trong mắt lan tràn. Đúng vậy, Edward từ trước tới nay không phải là người tốt, chính mình lại không còn đường để chọn.
Huống hồ, Christian còn trên tay hắn.
Bắt lấy, truy đuổi, đều là tiết mục yêu thích của Edward.
Hắn thoạt nhìn ôn hòa, kỳ thực chính là loại người ngoan độc tàn khốc. Hắn có thể dùng bất cứ thứ gì trên tay mình làm điều kiện để đạt được mục đích.
Brent nhắm mắt lại, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống. Quỳ gối bên chân Edward.
Ý đồ muốn ngẩng cao đầu cuối cùng cũng bị dập tắt.
Cùng Edward đọ sức vĩnh viễn chính là như vậy – Brent cúi đầu, hoặc là Brent không còn cơ hội để cúi đầu.
Edward vừa lòng cười cười, ngón tay trên cánh môi cậu nhẹ nhàng ve vuốt, sau đó đi xuống lôi kéo vạt áo, đem Brent kéo lên, để cậu đứng trước mặt hắn, cởi bỏ từng cúc áo, để cậu mở rộng thân thể trước mặt hắn, chiếc quần tù phục cũng bị thoát bỏ.
“Nằm xuống.”
Edward nói rồi đứng lên, chậm rãi cởi bỏ quần áo chính mình, thoạt nhìn không chút sốt ruột.
Hai mắt Brent đỏ bừng nằm trên giường, vết thương trên tay và trên cổ thấm qua quần áo nhiễm đỏ cả sàng đan tuyết trắng.
Đầu tóc đỏ au tán loạn trên gối.
Brent mở to hai mắt, nhìn thân thể Edward gầy yếu, trên người hắn gần như không có chút thịt, bỏ đi quần áo lại càng thêm gầy.
Edward nhếch nhếch khóe miệng, đối với Brent tà tà cười.
Brent nghiêng mặt đi, thanh âm nghẹn ngào nói:
“Tắt đèn.”
Edward với tay tắt đèn, trong ánh sáng hôn ám, Brent cảm nhận được thân thể ấm áp của người nọ dè lên, sau đó trằn trọc hôn lên tai lên môi mình.
“Ngô…”
Hai tay Brent còn mang theo xiềng xích, chỉ có thể đặt trên đỉnh đầu, gắt gao mà nắm lấy trụ giường, hô hấp cơ hồ đều bị cướp đi.
Edward hôn môi rồi dời xuống chiếc cổ thon dài của cậu.
“Ngươi khóc?”
Edward thấp giọng hỏi, vươn tay vuốt ve hai gò má Brent, phát hiện trên gương mặt luôn quật cường giờ đây một mảnh ẩm ướt.
Đêm tối cho chúng ta quyền lợi lớn nhất, chính là có thể yếu ớt không kiêng nể gì.
Không cần ngụy trang, không cần kiên cường.
Bởi vì chúng ta cùng đêm tối như đang ôm nhau.
Brent hé miệng, lắc đầu nói:
“Không, không có!”
Nước mắt tùy ý từ khóe mắt chảy xuống.
“Lần đầu tiên sẽ rất đau, đừng sợ.”
Edward nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai cậu, sau đó lại dịu dàng mà nói chuyện.
Brent không đáp lời, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở Edward xẹt qua mặt mình khi nói.
Edward tách ra hai chân thon dài của Brent…
“Ngô…”
Edward một bên làm, một bên hôn hôn lên môi cậu.
Brent cảm thấy môi hôn rất nhẹ, nhưng là động tác phía dưới lại khắc sâu, không phải rất đau nhưng lại rất khó chịu, hơn nữa Edward từ trước đến nay cũng không phải là một người điên cuồng, cho dù thời điểm làm tình, cũng là rất chậm rãi, chậm rãi làm cho người ta lưu lại vết thương trí mệnh.
Brent thực sự tình nguyện Edward đem cậu cường bạo mà không hề chừa chút tôn nghiêm, sau đó cậu có thể cảm thấy thực ghê tởm rồi rất nhanh liền quên đi.
Hắc ám đen tối không thể làm tổn thương Brent được.
Không giống như vầy, lấy ôn nhu dịu dàng để ve vuốt, sau đó trong toàn bộ quá trình bức bách mình phải ghi khắc mỗi một chi tiết vào chỗ sâu trong lòng.
Edward giống như một loại xà không tiếng động, thoạt nhìn trắng xơ vô lực không sức sống, thế nhưng, một chút cũng không lưu tình mà gắt gao chế trụ, sau đó một ngụm chiếm đoạt.
…
Hô hấp Edward bắt đầu thâm trầm, hung hăng va chạm hạ thân Brent. Vì ổn định thân mình, hai tay Brent dùng sức nắm lấy trụ giường, trong phòng giam đơn bạc đệm giường không ngừng đung đưa, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
“Đừng…!”
Brent kinh hô một tiếng, Edward đã đem dịch thể để lại bên trong mình.
Brent muốn đẩy Edward ra, nhưng hắn lại cúi đầu hôn cậu, Brent nhất thời cảm thấy chính mình giống như phụ nữ có thể mang thai đứa nhỏ, đó mới là cách tốt nhất mà ông trời để trừng phạt cậu.
Hai tay Brent từ đỉnh đầu trượt xuống, sau đó dùng ngón tay hung hăng lưu lại dấu vết trên lưng người kia. Brent thậm chí cảm thấy lưng Edward chắc chắn bị mình cào thủng.
Nhưng đáng chết lại không có khoái cảm trả thù. Hành vi của mình ngược lại giống như vì làm tình mà hưng phấn điên lên như kỹ nữ, Brent nhất thời hối hận muốn chết.
“Không thoải mái sao?”
“Khụ khụ…”
Edward bắt đầu mím môi, thấp giọng ho khan một trận, rồi từ trên người Brent lui ra.
Brent mở hai chân, nằm trên giường, nghiêng mặt đi, muốn nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng lại phát hiện, tòa phòng này căn bản không có cửa sổ, nguyên lai, một khắc kia khi chính mình vào đây đã bị toàn bộ hắc ám nơi này bao phủ.
Edward mở đèn, mặc quần áo, sau đó ngồi bên giường nhìn Brent, cúi đầu muốn hôn lên khóe môi cậu.
“Cút ngay.”
Brent lạnh lùng nói, sau đó không một lời xoay người xuống giường.
Vừa đi được vài bước, cảm giác dịch thể sau người chảy xuống. Brent mạnh mẽ đẩy cửa phòng toilet, vọt đi vào, ghé vào bồn rửa tay mà nôn mửa.
Edward trầm mặc không lên tiếng ngồi một bên.
Thời điểm tẩy rửa sạch sẽ đi ra, Edward đang lạnh lùng nhìn cậu.
“Như thế nào, thỏa mãn chứ?”
Brent hung tợn nói, đi đến bên giường, phát hiện khăn trải trắng tinh đều là vết máu. Brent lộ ra biểu tình buồn nôn, xoay người nhặt quần áo bắt đầu mặc.
Edward nhìn chằm chằm Brent, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Thời điểm đi đến cạnh cửa, Edward nói:
“Brent, ngươi nên biết, ta muốn không chỉ có như vậy.”
Nói xong, Edward đẩy cửa, rời đi.
Người nọ mất tự nhiên mà chậm rãi biến mất sau hành lang.
Brent đứng trong phòng, hung hăng dùng chân đá cửa, sau đó tựa vào tường, ôm mặt, bả vai không ngừng run rẩy, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
______________________________________________
I’m on fire. – Edward