Hoắc Đô túm nhanh lấy tấm chăn trên giường quấn chặt người tôi lại không còn 1 kẽ hở, tức giận, quát lớn: “Biến.”
“Vương tử, Tứ Vương gia nói ngày phải đến ngay, đệ nhất quốc sư đã trở về.” Thế nhưng tên lính truyền tin vẫn cố chấp, không sợ hãi nói. Hoắc Đô nghe thế thì mày nhíu chặt, vẻ mặt ẩn nhẫn, gằng giọng nói: “Ta sẽ ra ngay.”
“Đợi ta 1 chút, ta sẽ quay lại ngay.” Hoắc Đô đặt 1 nụ hôn lên trán tôi, dịu dàng nói, rồi đứng lên mặc y phục, đi nhanh ra ngoài.
Đến khi bóng Hoắc Đô mất hút sau màn lêu, tôi vẫn ngơ ngẩn nằm trên giường. Nghĩ đến việc xém chút nữa là thất thân trong tay Hoắc Đô, thì cả người đều lạnh toát. Không thể ở lại đây nữa rồi, phải tìm nhanh túi bách bảo rồi trốn đi thôi. Nếu không, khi Hoắc Đô mà trở lại, biết đâu tôi với hắn lại củi khô lửa bốc… Chuyện vừa lỗ vốn vừa có nguy cơ thiệt mạng, Trình Anh tôi quyết không để sảy ra lần hai. Lúc nãy đúng thật là ma xui quỷ khiến mới như vậy mà.
Tôi thừa lúc Hoắc Đô không có ở đây, lục tung 1 lượt lều của hắn, nhưng tôi có tìm cở nào cũng không tìm thấy túi bách bảo của mình, tôi thất vọng ngồi bệch xuống đất, cơ hồ là muốn khóc rống lên, nhưng tiếc là không cách nào khóc được. Con bà nó, ông trời đang chơi khâm tôi sao?
“Trình nha đầu! Thì ra ngươi ở đây!” Khuôn mặt hồng hào mang ý cười tinh nghịch, cùng mái tóc trắng rối tung, đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
“Lão ngoan đồng?” Tôi giật mình hét lên 1 tiếng. Nhưng biết mình luống cuống, vội ngậm miệng lại, cũng may chẳng ai để ý đến tôi. Bởi lẽ lều của Hoắc Đô, nếu không được sự cho phép của hắn, dù trong lều có thích khách đến hành thích hắn, cũng không ai dám vào. Nhưng sao tôi lại được cái vinh hạnh, được hắn cho phép ra vào lều hắn tự do cơ chứ? Tôi thật chẳng muốn cái vinh hạnh đó chút nào.
“Trình nha đầu, ở đây chơi vui như vậy, mà ngươi không rủ ta. Thật xấu bụng!” Lão ngoan đồng làm vẻ mặt giận lẫy, nhìn tôi bĩu môi nói.
“Vui cái con khỉ! Ta ở đây khổ sở muốn chết.” Tâm tình đang cực kỳ không tốt, lại nghe lão ngoan đồng nói như vậy, không kiềm chế được, tôi lại hét lên 1 tiếng.
“Được rồi, được rồi, không cần nóng giận, ta nói lại là được chứ gì: “Ngươi ở đây chẳng vui, mà là con khỉ vui”, đã được chưa?” Lão ngoan đồng lại hì hì cười nói.
“…” Thật sự là không thể tức giận với lão ngoan đồng mà.
“Mà nữa tháng qua lão đi đâu? Bỏ ta lại 1 mình như vậy mà xem được à?”
Lão ngoan đồng “hừ” mũi 1 cái, nhăn mặt nhíu mày nói: “Không phải tại sư phụ Hoàng lão tà của ngươi sao, phái 1 đám hắc y nhân mặt lạnh đến, muốn bắt ngươi đi, hại ta khó khăn lắm mới đuổi được hết bọn chúng đi, nhưng lúc quay trở về thì lạc đường, nào ngờ đi đến 1 nơi vô cùng đẹp, gọi là cái gì Tuyệt, cái gì cốc đó.”
“Tuyệt Tình Cốc!”
“Mặc kệ cái gì cốc, ở đó có rất nhiều thứ để chơi, ta trêu đùa đám người ở đó quả thật rất vui.” Bị lão ngoan đồng trêu đùa, vậy chẳng phải đám người ở Tuyệt Tình Cốc rất thảm sao?
“Ta kể cho ngươi nghe…”
“Được rồi. Chuyện đó để sau đi. Túi bách bảo của ta bị 1 ác nhân biến thái lấy mất rồi, lão mau giúp ta tìm lại đi.”
“Túi bách bảo? Là cái túi rách ngươi hay đeo đấy hả?” Lão ngoan đồng chưa nói hết câu đã bị tôi cắt ngang, cũng không giận, lão cười hì hì nói, tay tháo sợi dây buộc cái túi lớn trên vai ra, đổ lên trên đất.
Linh chi, tuyết liên, kéo lớn, hầu bao, râu giả, đoản kiếm…vâng vâng mây mây, và rất nhiều thứ linh tinh khác, cái túi này của lão cũng quá nhiều thứ đi. Mà quan trọng hơn là, cái túi da gấu màu nâu kia không phải là túi bách bảo của tôi thì là gì? Tôi kích động cầm lấy cái túi, vội mở ra xem, hoàn hảo không thiếu bất cứ thứ gì.
“Lão lấy cái túi này ở đâu?”
“Ở chỗ đám người Mông Cổ.” Lão ngoan đồng nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn cái túi, sao gãi gãi đầu, nhăn mày như cố nhớ gì đó, 1 lúc sau nói: “Nhưng không nhớ là lấy từ tên nào trong số chúng. Ta thấy quen quen, nên tiện tay lấy.”
“Đám người Mông Cổ?”
“Đúng vậy, bọn chúng đang còn ở cái lều lớn ở phía kia kìa. Ngươi có muốn gặp không, ta dẫn ngươi đi xem. À mà ở đó còn có 1 tên tiểu tử tên là Dương Quá, hắn nói, hắn cũng biết Quách huynh đệ đang ở đâu.”
Dương Quá đã theo Kim Luân pháp vương đến đại doanh Mông Cổ rồi sao? Vậy lúc nãy chẳng phải vừa diễn ra 1 màn lão ngoan đồng Chu Bá Thông đại náo Vương trướng của Hốt Tất Liệt sao? Hoắc Đô cũng ở Vương trướng, vậy lão ngoan đồng là lấy được túi bách bảo trên người Hoắc Đô sao?
“Lão lấy được túi bách bảo của ta trên người 1 thanh niên trẻ, dáng cao gầy, khuôn mặt rất đẹp, nhưng lúc nào trên mặt cũng có nụ cười nhếch mép khinh đời, nhìn rất ngạo mạn, mặc y phục quý tộc Mông Cổ, tay phải cầm thiết quạt, thường gõ nhịp vào tay trái, có phải không?”
“Đúng đúng, mà sao ngươi lại biết, nếu đã biết sao lại không lấy lại cơ chứ, chẳng phải ngươi rất quý chiếc túi này sao?”
Thì ra lúc nào Hoắc Đô cũng mang túi bách bảo của tôi trong người, nên mới khiến tôi tìm lâu như vậy mà không thấy. Mà cũng không đúng, nếu Hoắc Đô mang trong người, vậy sao những lúc tôi cởi y phục giúp hắn tắm rửa lại không thấy.
“Sao ngươi lại đỏ mặt?” Phi phi, đang yên đang lành nghĩ đến việc Hoắc Đô cởi y phục làm gì, còn đỏ mặt, thật là quá mất mặt mà.
Tôi nhìn lão ngoan đồng cười gượng 1 cái: “Không có gì! Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” Lão khỉ già Kim Luân cũng về đại doanh rồi, còn có thêm đám người Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh ở đây, không nhanh chóng rồ khỏi thì quá nguy hiểm.
“Được!” Dứt lời liền cặp nách tôi bay đi.
“AAAA… Lão ngoan đồng chết tiệc. Mau thả ta xuống.” Tôi có thể tự dùng khinh công mà đi cơ mà. Nhưng sao lần nào cũng thế vậy trời? Hôi chết tôi mà. Tôi còn chưa báo cho Phùng sư huynh biết nữa.
Lão ngoan đồng mang tôi bay đi như gió, tiếng nói của tôi bị tiếng gió lấn át hết hoàn toàn. Nhưng đột nhiên lão dừng lại, bỏ tay ra khỏi người tôi khiến tôi rơi bịt xuống đất như 1 trái mít rụng. Đau đến nỗi khiến tôi ứa nước mắt.
Xuất hiện trước mặt chúng tôi lúc này là 4 người, họ đều mặc áo bào màu xanh lá cây, trang phục cổ lỗ, không theo kiểu đương thời, ba người là nam nhân trung niên, đội mũ cao, còn 1 người là thiếu nữ, khuôn mặt thanh tú, dãi thắt lưng màu lục bay phất phơ trước gió.
Thiếu nữ nói: “Xin mời lão tôn giá theo vãn bối về cốc 1 chuyến.”
Lão ngoan đồng, vung tay quát to: “Không đi!”
Thiếu nữ bị lão ngoan đồng quát to cũng không giận, lễ phép nói: “Gia phụ đã ra lệnh, nhất định phải mời tôn giá trở về cốc, xin tôn giá theo chúng vãn bối.”
Lão ngoan đồng lại quát to: “Ta đã bảo không đi là không đi. Các ngươi có khẩn khoản mời mọc, cũng vô dụng!”
Giọng lão ngoan đồng khá to, liền dẫn đến sự chú ý của người khác. Chỉ 1 lát, thì 1 đám người chạy về phía này. Lão già này đúng là chỉ sợ 1 mình sư phụ tôi thôi. Thật là…