• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyệt Tình cốc, đỉnh Đoạn Trường nhai, gió thổi vù vù, khí lạnh lan tỏa.

“Trước đây khi ta hành tẩu trên giang hồ có gặp qua vài tên thuật sỹ giang hồ, nghe được từ bọn họ vài chuyện ly kỳ, bọn họ nói: có người có thể mượn xác hoàn hồn, chết đi sống lại; còn có người đã uống canh mạnh bà, đầu thai chuyển thế, mà vẫn có thể nhớ rõ chuyện của những kiếp trước đây. Mới đầu ta đều cho là nhảm nhí, không để tâm đến, nay tự nhiên ta cảm thấy, chuyện này có thể lắm chứ. Anh Nhi! Ngươi nói xem, nương tử A Hành của ta thuộc loại nào?”

Sư phụ cả người đứng dựa vách núi, thanh y bị gió thổi bay phầnphật, cổ áo hơi mở rộng, để lộ xương quai xanh tinh tế, ánh mắt tà tà nhìn tôi, khóe môi nhếch lên một đường cong rất nhẹ, lại kết hợp với bộ tóc trắng như bạch ti kia, bộ dạng này thật sự quá yêu nghiệt, sư phụ hiện tại y như một con hồ ly đã tu luyện thành tinh.

Tôi nhìn mà không khỏi nuốt nước miếng, thầm kêu gào trong lòng, nhưng… Tôi không thể bị sắc mê hoặc, nhất định không được khuất phục: “Sư phụ… Người là đang nói gì thế, đồ nhi không hiểu.”

“Không hiểu?” Đường cong nơi khóe miệng của sư phụ càng cao,mắt bắn ra ánh sáng lạ.

Sư phụ như thế này còn đáng sợ hơn những lúc người nổi giận.Tôi nhìn thấy mà rùng mình, nuốt “ực” 1 ngụm nước giải, lo lắng lập lại: “Đồ nhi… không hiểu!”

“Oh, vậy sao?” Sư phụ híp mắt cười tươi: “Thật..”

“…”

“Sư…”

“Sư… sư…”

“Không…”

“Sư phụ…”

“Hiểu..”

“Người… người…”

“Ta..”

“Đừng… đừng…”

“Nói…”

“Đừng qua đây…”

Sư phụ cứ nói một chữ là lại tiến về phía tôi một bước, còn mang trên mặt nụ cười hồ ly tinh ngàn năm, không đúng người hiện tại đã thăng cấp lên thành hồ ly tinh vạn năm rồi. Tính cảnh giác của tôi với nụ cười này của người rất cao, bởi vì tôi biết mỗi lần người cười thế này thì tiếp theo sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, nên theo quán tính đã tập thành thói quen nhiều năm… Người bước một bước, tôi lùi một bước.

Có phải đây vẫn là cảnh hay xảy ra trong các tiểu thuyết ngôn tình. Nam chính từng bước áp sát nữ chính, nữ chính bị bức lùi dần về phía sau, áp sát vào vách núi, vách tường, vách cửa… nói chung cứ hễ là vách đều được, để rồi nam chính sẽ giam nữ chính trong vòng tay và vòm ngực của mình, không cách nào thoát ra được, sau đó, nam chính sẽ cúi đầu thì thầm bên tay nữ chính một câu: ‘Nàng không thoát khỏi tay ta đâu.’

Nhưng thực tế thì, tôi đang đứng trên đỉnh Đoạn Trường nhai cao hơn cả mây trời, một bên là vách núi cao, một bên là vực sâu vạn trượng, mà lúc này sư phụ là từ vách núi chầm chậm bước ra, cũng có nghĩa…

“Gì?”

Người vừa nói dứt câu: “Thật sự không hiểu ta nói gì?” thì chântôi đạp hụt vào khoảng không. Tôi biết mà, mỗi lần sư phụ cười như vậy, tôi chẳng gặp chuyện gì tốt. Biết thế, lúc nãy mặc sự lôi kéo, uy hiếp của sư phụ, tôi nhất quyết đi theo đám người Công Tôn Lục Ngạc, Hoàng Dung đến đại sảnh uống trà của lão quái bà là được rồi.

“Sư… Sư phụ… Cứu, cứu đồ nhi!” Cũng may tôi tóm được vào một tảng đá hơi nhô ra ngoài một chút, nếu không lại rơi vực nữa rồi. Lần này chưa chắc sẽ may mắn như lần trước a. Hức…

“Ngươi không hiểu ta đang nói gì, cứu ngươi lên chỉ tổ khiến ta tức chết, vậy còn cứu ngươi lên làm gì?” Nụ cười nơi khóe miệng sư phụ càng thêm mấy phần tinh quái.

“…” Người là đang bức tôi đây mà. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ chưa được 4 canh giờ, vết thương trên người mặc dù không nặng nhưng vẫn còn đau âm ỉ, vậy mà tại sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy tôi lại bị sư phụ phát hiện chuyện giữa tôi và Phùng Hành có liên quan kia chứ?

“Sư phụ… Đồ nhi thật sự không hiểu người đang nói gì… Người mau cứu đồ nhi, đồ nhi chịu hết nổi rồi.”

“Không cứu!”

“…” Trán tôi lúc này nhất định là nổi gân xanh rồi, tại sao đối với sự cầu xin đầy tha thiết của tôi người lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ kia chứ, đã vậy… “Sư phụ, người không muốn cứu đồ nhi cũng không sao, đồ nhi sẽ tự nghĩ cách cứu thân, nhưng… người đừng có gỡ từng ngón tay đồ nhi ra khỏi tảng đá như thế.” Từng chữ hầu như là rít ra từ hàm răng đang cắn chặt vì căm phẩn của tôi. Hoàng Cố, giỏi lắm. Tôi nhất quyết không khuất phục.

“Anh Nhi! Ta gỡ được một tay của ngươi ra rồi này.”

“…” Người có cần reo lên vui vẻ như vậy không, nhìn thấy cảnh tượng đồ nhi của mình dùng một tay bám vào tảng đá, treo lơ lửng giữa không trung như khỉ đu dây thế này, mạng có thể mất bất cứ lúc nào, bộ vui lắm sao?

“Anh Nhi! Ta gỡ luôn tay này là ngươi sẽ rơi xuống dưới đó đó.Ây cha, chỗ này cũng khá cao đấy nhỉ?”

“…” Đâu phải là khá, mà là quá cao ấy chứ, biết là bên dưới có hồ nước lớn, nhưng với độ cao này rơi xuống, dù là mặt nước thì cũng có độ cứng ngang ngửa kim cương đó.

“Ta bắt đầu gỡ nha!”

“…” Đồ khốn, ức hiếp nữ tử không có sức chống cự là chuyện mà nhất đại tôn sư, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ như người nên làm hay sao?

“Oh, sao bàn tay này lại nắm chặt hơn bàn kia thế, thật vất vả mới tháo được một ngón.”

“Huhuhu… Tướng công, thiếp là A Hành, chàng mau cứu thiếp lên đi, thiếp chịu hết nổi rồi.”

“Sớm thừa nhận, có phải đáng yêu hơn không?”

Cuối cùng tôi cũng bại bởi tên hồ ly thối tha Hoàng Cố. Khi được người kéo lên, tôi chỉ có thể thành thành thật thật nói dối. Kể lại câu chuyện mà tôi đã chế biến công phu nữa thực nữa hư cho sư phụ nghe. Nội dung thì… Ừ thì nội dung hơi hoang đường một chút. Tôi nói là tôi tiên nữ trên trời, phải xuống phàm lịch kiếp, nếu chịu xong kiếp nạn sẽ được thăng làm thượng tiên, kiếp nạn lần này là tình kiếp. Tôi xuống trần đầu thai làm Phùng Hành, mục đích là kiếm được nam nhân có số mệnh được an bài chịu lịch kiếp cùng tôi, người đó chính là sư phụ, nhưng kiếp chưa lịch xong thì hồn đã lìa khỏi xác, công đức chưa viên mãn, không cách nào về trời, đành nhờ Diêm Vương cho hoàn dương lần nữa, tiếp tục lịch kiếp.

“Thì ra là vậy!” Sư phụ nghe xong, gật gật đầu, tỏ vẻ như đã sáng tỏa: “Cách đây 8 năm, ta đã ngờ ngờ…”

“Ngờ ngờ gì?” Tôi tò mò hỏi.

“Lúc đó ta chỉ nghĩ sao trên đời này lại có một người có tính cách tưng tửng giống A Hành như vậy? Thì ra chính là nàng!”

“Hoàng… Ưm…” Tôi đang muốn bốc hỏa thì đã bị sư phụ ôm lấy, áp môi người vào môi tôi, chặn hết mấy câu tôi muốn mắng người không cho thốt ra dầu một chữ.

Sư phụ sau khi cướp đoạt hết không khí của tôi, mới lưu luyến rời ra, nói một câu thâm tình: “Dù là Ngọc Hoàng đại đế có xuống đây đòi người, ta cũng nhất quyết không cho nàng rời đi. Nàng là của ta.”

Tôi được sư phụ ôm trong lòng, còn nói ra những câu thâm tình như thế đáng lý tôi phải vô cùng vui sướng, nhưng món nợ cũ: phản bội thê tử, hận mới: treo lơ lửng trên không còn đây, làm sao có thể nghe lọt tay mấy lời mật ngọt chết ruồi đó chứ, tôi đang muốn hỏi rõ đầu đuôi ngọn nguồn thì cảm giác vai trái chịu một sức nặng rất lớn, từ trên đè xuống, thì ra… Sư phụ bộc phát độc hoa Tình, bất tỉnh nữa rồi.

Cho nên chuyện tôi muốn hỏi đành phải gác lại thôi. Đến sau này,tôi hỏi sư phụ, tại sao ngày đó vì ép tôi nói thật mà để cho tôi rơi xuống vực, nếu không phải tôi bám được vào tảng đá thì đã thịt nát xương tan rồi sao? Sư phụ chỉ cười nhạt nói: “Có ta ở đó, nàng không cách nào có thể rớt xuống được.” Tôi nổi giận, nói nếu thật sự tôi rơi xuống đó chết thì sao, người lại nói: “Vậy ta nhảy theo nàng là xong.” Khiến tôi vừa giận vừa vui, không biết lại tiếp tục truy vấn người như thế nào. Nhưng đó đều là chuyện sau này. Còn hiện tại…

Sư phụ đã bất tỉnh, cả người đè nặng trên vai tôi, càng lúc càng nặng, tôi không cách nào kìm giữ, vì thế mà té ngã nằm ra đất, sư phụ hoàn toàn đè lên thân, nhìn tình cảnh này muốn có bao nhiêu ám muội, là có bấy nhiêu ám muội, nhất là lúc này trước mắt tôi lại xuất hiện một người.

“Hahahaha… Tiểu mỹ nhân, nếu lão già kia không thể thỏa mãn nàng, vậy thì để ta giúp” Lại còn là một cái đại boss người xấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK