Bên cạnh Lộ Thiên thủy, Hồ Nhã Mộng mặc hỉ phục đỏ thẫm diễm lệ, trang dung ưu nhã ngồi ở giữa. Hồ phu nhân quý khí ngồi bên cạnh, lúc này mười vị nam tử ngồi ở hai bên.
Căn cứ quy định hái hoa tiết, một trong mười nam tử thắng được sẽ là người được thành thân với Hồ tiểu thư đêm đó, nên nam tử ở đây không khỏi khẩn trương hưng phấn. Lại duy độc trong đó một người nam tử sắc mặt lạnh lùng vô cùng, chính là thị vệ Phù Trần của Hiên Viên Uyên. Hắn đâu dự đoán được vì giúp Vương gia làm việc mà ngay cả mình cũng bị bán.
“Chậc chậc, gương mặt thối như thế, sao đón dâu được?” Đột nhiên một tiếng oán giận nhỏ nhẹ từ trên nóc nhà truyền đến, Tri Nhã quét mắt xuống dưới, tay vừa nhấc. “Phù Trần cũng thật là, Vương gia chẳng để cho ngươi chút mặt mũi.”
“Nàng không cần cho hắn mặt mũi, cho bản công tử đây mặt mũi, ta đủ hài lòng.” Hiên Viên Uyên thân mặc hắc y, mềm nhẹ cúi đầu cố ý hôn tới hai gò má Tri Nhã.
Ánh mắt Tri Nhã chuyên chú nhìn phía dưới, căn bản không phát hiện động tác của Hiên Viên Uyên. Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, không thể thất thần dù chỉ một chút.
Theo động tác ngày càng gần, môi anh đào hé ra hợp lại, Hiên Viên Uyên nhất thời cảm giác miệng khô lưỡi đắng, nàng cư nhiên không tránh? Vốn là cố ý biến thành kìm lòng không đậu.
Gần...càng gần...
Đột nhiên cách đó không xa một đạo hỏa quang văng khắp nơi, hỏa hoạn nhất thời tràn ngập một gian chính sảnh, hai tròng mắt Tri Nhã sáng ngời, người mà Phù Trần an bài quả nhiên động thủ.
Trong cùng một lúc, có thị vệ chạy tới trước mặt Hồ phu nhân, sắc mặt Hồ phu nhân khẩn trương, vội vàng đi theo thị vệ vọt vào hỏa hải.
Mắt Tri Nhã đầy tiếu ý, ngón tay mảnh khảnh xẹt qua cổ. Lửa lớn như vậy, đó nhất định là đám cháy quan trọng, ngoại trừ chứng cớ phạm tội của Hồ Hải còn có thể là cái gì?
Điểm mũi chân lên mái hiên, cả người Tri Nhã như cánh điệp nhẹ nhàng bay về phía đám cháy.
Căn bản không chú ý tới động tác uốn lượn của Hiên Viên Uyên bên người, Hiên Viên Uyên mắt thấy Tri Nhã phi thân, nhất thời không khống chế tốt động tác, cả người cực kỳ chật vật ghé vào nóc nhà.
Chết tiệt! Có khi nào mà hắn mất mặt như vậy? Sát khí trên mặt tràn ngập, nhãn thần tức giận nhìn thân ảnh mảnh khảnh, lại phát hiện Tri Nhã một mình xông vào trong biển lửa.
“Nha đầu chết tiệt!” Ai cho nàng đi một mình? Nha đầu này, một khắc cũng không thể làm người khác bớt lo!
Thân hình Hiên Viên Uyên không dừng lại, liền theo Tri Nhã vọt vào hỏa hải (biển lửa). Thân ảnh nhẹ nhàng trượt vào hỏa hải, giữa ngọn lửa chỉ còn lưu lại đôi mắt trong trẻo của Tri Nhã.
“Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút!” Hồ phu nhân gấp gáp, phía sau một đám thị vệ theo sát.
Cả người Tri Nhã nằm rạp trên mái hiên, hai tròng mắt sáng như báo, đợi con mồi sau cùng. “Các ngươi coi chừng bên ngoài cho ta!” Hồ phu nhân lúc này đâu còn nửa điểm khuê tú, một cước đã phá bay cánh cửa, chạy vào bên trong.
Khói lửa mù mịt, nàng ho khan vài cái, cước bộ cũng không đình hỉ, tay dời nghiên mực trên bàn, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, giá sách phía sau tường nứt ra một cái khe nhỏ. Nàng ta lấy một cái hộp nhỏ từ giá sách, mở ra nhìn, bên trong đặt năm quyển sổ sách, còn có một bộ binh đồ. Hồ phu nhân vẫn còn kiếm khắp nơi, không khỏi thở dài một hơi.
Nhưng không ngờ vào giờ khắc này, đột nhiên một thân ảnh màu đen từ trước mắt hiện lên, Hồ phu nhân còn chưa kịp phản ứng. Tê một chút, một tay đã điểm trúng huyệt đạo của nàng ta, cả người nàng ta nhất thời ngất đi. Tri Nhã thu lấy cái hộp. Nàng tuy rằng không giết nàng ấy, nhưng cũng sẽ không cứu, có thể sống đi ra ngoài hay không, vậy xem vận mệnh của nàng ta.
Thân ảnh nhoáng lên, giống như chưa từng tới đây. Trong lúc bất chợt hỏa thế sau lưng càng lúc càng lớn, thân ảnh Tri Nhã càng tăng nhanh tốc độ.
Xoay người muốn nhảy ra, bỗng nhiên một thân ảnh màu đen lọt vào mắt nàng. Cước bộ dồn dập chợt ngẩn ra.
Hiên Viên Uyên, hắn vào đây làm gì?
Tìm mình à? Nghĩ đến đây, Tri Nhã xoay người lần thứ hai vọt vào hỏa hải.
Hỏa diễm càng thêm chói mắt, thậm chí còn có thể cảm nhận được tiếng hít thở nặng nề.
Tri Nhã quay về phía Hiên Viên Uyên la lên, nội lực trên thân thể tăng lên mức lớn nhất. Một điểm hắc giữa ngọn lửa, đang ở trước mắt, lại không hiểu sao cảm giác xa xôi!
Tên nam nhân này, chết tiệt!
“Hiên Viên Uyên - ta ở chỗ này!”
Tĩnh lặng trong không khí, Hiên Viên Uyên chợt quay đầu, đã nhìn thấy Tri Nhã đứng ở trong biển lửa, liền bay lên.
Hỏa hồng tiên diễm vây xung quanh Tri Nhã vô cùng mỹ lệ, Hiên Viên Uyên cảm giác được nhịp tim của mình ngừng đập.
“Cẩn thận!” Đôi mắt Hiên Viên Uyên bỗng nhiên căng thẳng, lớn tiếng quát.
Thanh âm nội lực xuyên phá hỏa hải, Tri Nhã cảm giác một trận đau đớn trên tay, mới hồi phục tinh thần lại. Nàng cư nhiên bởi vì hoảng loạn mà không nhận thấy được.
Hơn mười thị vệ đằng đằng sát khí vọt tới, hiển nhiên phát hiện có người đoạt đi sổ sách.
Trên mặt hỗn loạn trong nháy mắt hóa thành lãnh lệ, thân thể Tri Nhã chợt lộn trên không trung, tằm ti trong tay cắt cổ đối phương. Ngay lập tức, Hiên Viên Uyên đã vọt tới, chưởng phong tấn mãnh đánh chết người phía sau, một tay khác chăm chú giữ chặt thân thể Tri Nhã.
“Đừng sợ!” Hiên Viên Uyên đặt đầu Tri Nhã vào lồng ngực mình, đầu ngón chân chợt điểm, tốc độ cuồng vọng phóng ra khỏi nóc nhà.
Bên tai gió thét, thậm chí Tri Nhã cảm giác tiếng tim đập dồn dập của Hiên Viên Uyên. Mặt Hiên Viên Uyên duy chỉ còn lại lo lắng!
Tri Nhã cảm nhận chút tình cảm ấm áp. Người nam nhân này, lo lắng cho mình?
Thân ảnh của hai người nhảy ra khỏi nóc nhà, tiếng va chạm to lớn kinh thiên động địa, phòng ốc sau lưng hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Hỏa quang mê loạn tất cả phạm vi, Tri Nhã rõ ràng cảm thụ được tim đập dồn dập của Hiên Viên Uyên, mắt đối diện, cực nóng.
Hắn ôm nàng, cánh tay thậm chí còn đang run rẩy.
“Ta, ta không sao mà, ta còn lấy được thứ ngươi muốn.” Lần đầu tiên Tri Nhã cảm giác được mình ấp a ấp úng.
Tri Nhã còn chưa nói hết, nàng chợt mở to hai mắt.
Hiên Viên Uyên cúi đầu, đôi môi đầy thâm tình hôn xuống. (Sally: anh này luyến đồng dữ dội).