“Cho ta - “
Tri Nhã chợt ngẩn ra, Hiên Viên Uyên cúi đầu, hôn lên người nàng,
Thân thể Tri Nhã hơi nghiêng, tránh né. Nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Uyên, tử sắc loé sáng.
Thảm! Nàng cư nhiên quên biện pháp áp chế độc tính sẽ sản sinh mị độc!
Trên thân thể không rõ nóng lên, Hiên Viên Uyên đặt trên người nàng lần nữa, bắt đầu khởi động tư thế nguyên thủy nhất, hắn hôn đến phát cuồng, ý niệm duy nhất của Tri Nhã lúc này là nam nhân này, điên thật rồi!
Thân thể nam tử tinh tráng lắc lư trước mắt, trong mắt trần trụi dục vọng, tản mát ra ánh sáng câu người.
“Hiên Viên Uyên, ngươi dừng tay!” Tri Nhã bị hắn đặt vững vàng dưới thân, không phản kháng được, tất cả vũ lực tài trí đều không giải quyết được thời khắc này, càng thêm nhiều cái hôn rơi xuống người của nàng.
“Buông tay!”
“Không!” Nam tử cuồng vọng rống lên, hắn không phải là không muốn khống chế, mà căn bản không khống chế được, nhiệt liệt hết sức căng thẳng.
Đôi mắt nàng nổi giận, nàng đâu chịu được loại tình huống này! “Muốn chết!” Một cước hung hăng đá lên người Hiên Viên Uyên.
Hai người thân thể trần truồng cuồn cuộn trên mặt đất, đụng phải vật xung quanh, tiếng lách cách vang lên, phía ngoài tiếng đập cửa càng thêm mãnh liệt, thậm chí còn có thanh âm phá cửa.
“Vương gia, làm sao vậy? Mở cửa - “
“Phượng tiểu thư, chuyện gì xảy ra? Là Vương gia trúng độc sao?” Phù Trần khẩn trương, thậm chí còn truyền đến thanh âm phá cửa.
“Nghe lời!” Hiên Viên Uyên một tay ngăn chặn nha đầu dưới thân đang ra sức chống cự, nhưng không nghĩ tới Tri Nhã lại đánh một cái tát trên mặt của hắn.
“Ngươi điên rồi!” Tri Nhã đem hết toàn lực hướng phía Hiên Viên Uyên đá một cái, nhưng không nghĩ cánh tay Hiên Viên Uyên ôm mình thật chặc, hai người đồng thời đụng phải thùng gỗ.
Nước văng khắp nơi, như thác nước đánh vào hai người. Trong nháy mắt hai tròng mắt đen kịt của Hiên Viên Uyên sững lại, đột nhiên thùng gỗ rơi trên đầu hắn.
“Phanh -” một tiếng vang mạnh, khiến nam nhân hóa thân thành cầm thú bị một kích. Hiên Viên Uyên choáng đầu, ngay sau đó một con dao hung hăng bổ vào trên đầu, trong đầu của hắn hoàn toàn thanh tỉnh.
Hắn đang làm gì! Thiếu chút nữa làm Tri Nhã -
“Tri Nhã! Nàng hãy nghe ta nói!” Hiên Viên Uyên vội vàng bò dậy, nhưng không ngờ Tri Nhã tiện tay khoác lên người một bộ y phục, cũng không quay đầu lại tông cửa xông ra.
Cửa đóng chặt bị nàng một cước đá văng ra, Tri Nhã chạy đi.
Phù Trần vừa thấy người ra, vội vàng hỏi: “Vương gia có sao không?”
Vừa dứt lời, Tri Nhã giương mười ngón lên, một thanh phi đao bay tới hướng Phù Trần, hung hăng đâm vào cửa phía sau. Phù Trần không khỏi hít một hơi.
Đúng lúc này, Hiên Viên Uyên tông cửa xông ra, đụng phải Phù Trần đẩy hắn ngã trên mặt đất.
“Tri Nhã, nàng nghe ta giải thích!” Hiên Viên Uyên nhìn cũng không nhìn Phù Trần té trên mặt đất, chạy như điên về phía Tri Nhã.
Phù Trần ngồi dưới đất, nhìn hai người chạy như điên, khóe miệng co quắp, xem ra là hắn sốt ruột quá, nhìn bộ dáng của Vương gia 'lên sân khấu' giết địch cũng không có vấn đề gì. Hắn vội vàng quát mấy tên thị vệ đang đờ ra: “Nhanh lên, theo sau!”
Hiên Viên Uyên vừa chạy ra ngoài cửa, đã nhìn thấy Tri Nhã phóng người lên ngựa chạy ra ngoài. Thân ảnh tiểu kiều, lung lay sắp đổ. Hiên Viên Uyên thậm chí cảm giác được nhịp tim của mình sẽ đình chỉ.
“Nhu Mễ, nhanh lên ngựa cho bản vương!” Hiên Viên Uyên giơ tay lên, ném Nhu Mễ lên ngựa, hắn biết hiện tại Tri Nhã chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình, vậy Nhu Mễ có thể sẽ khuyên nhủ nàng.
Hai con ngựa hướng phía Sơn Lâm điên cuồng chạy.
Bầu trời âm trầm, mây đen như muốn rơi xuống mặt đất. Gió gào thét, thổi cây cối đung đưa trái phải. Thiên Lôi xẹt qua phía chân trời, phát ra tiếng sấm ầm ầm.
Tri Nhã một thân bạch y lay động trong gió, tóc đen rối tung như thác nước, đuôi tóc tung bay tạo thành độ cong tuyệt đẹp. Lực đạo trên tay càng lúc càng lớn.
Nàng cũng không biết vì sao như vậy, biết rất rõ ràng Hiên Viên Uyên không phải cố ý, thế nhưng không biết vì sao, phần cảm tình này, nàng thậm chí không biết mình phải đối mặt Hiên Viên Uyên thế nào.
Yêu? Hay chưa yêu?
Đột nhiên một giọt mưa rơi trên mặt, khóe mắt Tri Nhã chảy ra chất lỏng lạnh như băng, tưởng niệm nào đó bắt đầu lên men, nàng bỗng nhiên nhớ nhà, nhớ đám bạn thân vô tâm vô phế kia.
Đầu ngón chân Tri Nhã chạm đất, phi thân. Cả người nằm trên cỏ, mặc cho mưa tầm tả rơi xuống người.
Phượng Tri Nhã nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nàng cũng không biết nằm bao lâu, chỉ như vậy, tâm hỗn loạn dần dần yên tĩnh lại, như hoà cùng một thể với thế giới.
“Tiểu thư -” đột nhiên một thanh âm đáng thương vang lên bên tai, Tri Nhã hơi trợn mắt, nhìn thấy Nhu Mễ đứng ở trước mặt mình, trên tay cũng không biết từ nơi nào tìm một mảnh lá sen. Khuôn mặt nhỏ nhắn không biết là nước mắt hay nước mưa, thương cảm cực kỳ.
“Tiểu thư, người khóc.” Nhu mễ hít hít mũi, quỵ ở trên mặt đất: “Vương gia khi dễ người à?” Trong ấn tượng của nàng tiểu thư rất kiên cường, làm sao khóc được?
“Ta không sao.” Tri Nhã lấy tay lau mặt, lần thứ hai ngước mắt thì, hoàn toàn là một mảnh yên tĩnh. Nàng cũng không muốn tiểu nha đầu này lo lắng.
“Tiểu thư, chúng ta tìm một chỗ núp mưa đi, trời mưa to quá.” Nhu Mễ dời lá sen lên người Tri Nhã.
“Hảo.” Tri Nhã gật đầu, tâm tình tựa hồ thoải mái rất nhiều, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn xa xa chỗ có một nhà tranh rách nát, lúc này lôi kéo tay của Nhu Mễ, đi đến bên kia.
Vừa bước vào nhà tranh, đã nhìn thấy Hiên Viên Uyên đứng trong mưa, tóc đen bị nước mưa xối rối tung trên người, hết sức chật vật. Thấy nàng vội vàng dồn dập đi lên trước mấy bước, trong mắt đầy áy náy.
“Tri Nhã, ta thực sự sai rồi, ta cũng không biết lúc đó làm sao lại như vậy, ta...”
Tri Nhã không nói gì, một mình đi vào trong mưa, nhặt một nhánh cây lên, để vào ngực Hiên Viên Uyên