Mạch Trục Vân mặc một bộ y phục của thiếu nữ, một thân váy hoa lam đầy tươi mát, ngồi một mình bên cửa sổ lầu hai của một tiệm trà khá nổi tiếng trong thành, quét mắt thăm dò đám quan binh đang đi tới đi lui bên dưới ngã tư đường.
Những lời Sở Tùy Phong đêm hôm đó nói gợi cho nàng nhớ lại không biết bao nhiêu chuyện thương tâm, tâm tình buồn bực mấy ngày, hơn nữa vết thương trên vai cứ liên tục bị nứt ra cho nên hành động không tiện, nàng cũng không có đi trộm ngọc Thiên Long.
Nàng là loại người không bao giờ đánh mất chữ tín, cho nên nghe nói khách quý từ Phượng Ảnh quốc đã đến kinh thành, nàng mới cố ý ngồi ở chỗ này chờ.
Bên dưới ngã tư đường được bảo vệ nghiêm ngặt, binh lính trải rộng về hai bên ngăn không cho người khác chen lấn.
Đường phố lúc này, dân chúng tập trung nườm nượp huyên náo, người người tụ năm tụ bảy đứng đó chỉ để chờ được xem mặt phong thái cùng nhan sắc của vị công chúa đến từ Phượng Ảnh quốc này.
Mạch Trục Vân nhàn nhã nâng chén trà, chậm rãi ngồi nghe một chút tin tức lá cả trên đường:
Thái tử Phượng Ảnh quốc - Ca Thư Nhược Ly văn võ song toàn, diện mạo xuất chúng, mặc dù Phong vương có phần nhỉnh hơn một chút nhưng khí chất vẫn được xem là không hơn không kém...... Mà công chúa Phượng Ảnh quốc - Ca Thư Hàm Tuyết, nghe đồn rằng không chỉ có dung mạo xuất chúng, thân phận cao quý, hơn nữa khí chất thanh lịch, tao nhã vô cùng, được tôn sùng là “ Thiên nữ” của Phượng Ảnh quốc
Mấy lời đồn đại này có tin được không đây?
Mi dài khẽ cong lên, một tay cầm lấy ly trà, lắc nhẹ thưởng thức.
Nhưng đột nhiên có mấy người đi tới đứng vây quanh nàng.
Nàng có chút nâng mắt, đánh giá đám người phía trước.
Đập vào mắt nàng chính là một tên thiếu gia y phục trông rất hoa lệ được may vá rất công phu, một tay hắn cầm cây quạt bên dưới có treo thêm một viên ngọc cốt phiến thượng đẳng, chậc, nhìn tướng mạo tên này trông cũng bình thường, chẳng có gì là nổi bật.
Mà đám người phía sau vị thiếu gia đây là vài tên mặc áo đen đứng bảo vệ, ánh mắt bọn họ cũng sáng lên tinh tế nhìn chằm chằm vào Mạch Trục Vân.
“Thiếu gia, con nhóc này quả không tệ a!” Một tên áo đen đứng sau tiến thêm vào bước tới gần thiếu gia bọn họ, nói.
Người nọ nâng mi kiêu ngạo, nhếch miệng cười, mấy hàm răng không đều kia lộ ra, cười nói:“Còn phải nói, người mà bản thiếu gia ta đã để mắt đến, sao có thể kém được?”
Nói xong, lập tức đi đến chỗ ngồi trống bên phải Mạch Trục Vân, tao nhã ngồi xuống.
Hắn vung tay ý bảo mấy người khác rời đi cách xa chỗ ngồi của hắn cùng với Mạch Trục Vân.Mạch Trục Vân từ từ cong khóe miệng cười, nghiêng đầu đánh giá đám người náo nhiệt bên ngoài.
Bọn họ đều thấy được một màn này, không dám lên tiếng, cũng không dám ra tay giúp đỡ, chỉ cúi đầu khẽ uống trà.
Nàng lại quét mắt nhìn cái tên cao ngạo đang ngồi bên cạnh mình, bởi vì đám người xung quanh không kẻ nào dám gây chuyện ngỗ nghịch với hắn, cho nên sắc mặt của hắn cũng đắc ý hẳn ra.
Bàn tay trắng nõn của Mạch Trục Vân nhẹ nhàng vỗ về chén trà đã không còn độ ấm như ban đầu, khóe miệng cong lên, trong lòng khinh bỉ: Một tên não tàn ăn chơi trác táng, ỷ vào nhà mình có chút gia thế, cường quyền nên mới hống hách đi khắp nơi làm càn như vậy.
Thấy mỹ nhân bên người không có bài xích mình, ngược lại còn mỉm cười với hắn, nghĩ vậy, vị thiếu gia này không biết sống chết, ánh mắt lóe lên một tia dâm tà, đôi tay linh hoạt không nhàn rỗi vòng qua eo của Mạch Trục Vân, ôm chặt lấy nàng.
“Một mình cô nương ngồi ở đây uống trà sao?” Hắn chủ động đến gần.
Cái tay chết tiệt của hắn, sờ chỗ nào không sờ, lại lướt qua vết thương trên bả vai nàng, khiến cho Mạch Trục Vân không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Ờ!” Nàng đáy mắt cong lên ý cười nhạt, nghe được tiếng người ngựa bên dưới phố một lúc một gần liền mỉm cười với hắn, hỏi:“Công tử tên gì?”
Nụ cười ngọt ngào, giọng nói ôn nhu mà dịu dàng, cơ thể mềm mại như nước của nàng khiến cho tâm khí của hắn trôi dạt đến phương nao, tim đập lệch một nhịp, nghĩ rằng nàng đang từ từ chấp nhận hắn, nào có biết được hắn vừa mới chính thức trở thành một món đồ chơi tham gia vào trò chơi nguy hiểm của nàng.
Máu nóng dâng lên chóp mũi, một thứ chất lỏng ấm áp chảy ra, hắn nhanh chóng lau đi, tà mị cười nói:“Tiểu mỹ nhân, bản công tử chính là con trai lớn của Hoa đại nhân ngự sử ở kinh thành, Hoa Khải Lương hay nàng cũng có thể gọi là Hoa công tử!”
Lời nói của hắn vừa tự hào lại mang theo một chút đắc ý khoe khoang không có che dấu!
“Ồ!” Mạch Trục Vân ngạc nhiên cảm thán một câu, gật gật đầu, hỏi tiếp:“Nghe nói Hoa đại nhân yêu quý dân như mạng, rất được hoàng thượng coi trọng.” Nói xong, thò người ra ngoài thăm dò tình hình.
“Không sai! Cha ta là trọng thần của triều đình, ngay cả hoàng thượng cũng phải nể mặt!” Hoa Khải Lương kiêu ngạo mà nói, nhưng cũng liếc mắt nhìn theo tầm mắt của nàng thắc mắc hỏi:“Tiểu mỹ nhân đang nhìn gì vậy?”
Mạch Trục Vân nhẹ nhàng đẩy hắn ra khỏi người mình, tránh khỏi đụng chạm của hắn, đứng dậy đi đến gần cửa sổ, nghiêng mặt nhìn có vài người trên ngựa từ bên ngoài tiến vào.
Tên dẫn đầu trong đoàn mặc quan phục của Nam Ninh quốc, ngẩng cao đầu, tự cao tự đại, chậm rãi đi về phía trước.
Và phía sau người này là hai thân ảnh, một cao ráo tuấn tú ngồi trên lưng con bạch mã đi song song là một cô gái yêu kiều ngồi trên lưng con hắc mã đầy lộng lẫy, trông khí chất hai người này hẳn là thái tử và công chúa đến từ Phượng Ảnh quốc.Vốn là đang chăm chú đánh giá bọn họ, đằng sau người nàng, tên thiếu gia hám sắc kia vươn đôi tay phạm tội của mình ôm chặt lấy eo nàng. Mà tay kia của Hoa Khải Lương thì tao nhã gác lên thanh chắn nơi cửa sổ.
Mạch Trục Vân nhịn xuống lửa giận đang bùng cháy trong lòng, cười giả tạo, nâng cánh tay trắng ngọc của mình lên chỉ vào đám người đang đi gần về phía mình, giản xảo hỏi:“Hoa công tử a, hôm nay trên đường rất náo nhiệt, tiểu nữ tử vốn hiểu biết kém cho nên không biết chuyện gì đang diễn ra ngoài kia, tiểu nữ có thể hỏi cô gái mặc một bộ y phục màu đỏ với áo choàng trắng kia là ai được không?”
Hoa Khải Lương vui vẻ thoáng đưa đầu chôn vào cổ nàng, ngửi được hương thơm nhè nhẹ nhưng đầy sức quyến rũ hắn kia, mơ hồ nói:“Đó là công chúa Phượng Ảnh quốc, có điều, bản công tử thấy rằng vẻ đẹp của cô ta không thể nào sánh bằng với vẻ đẹp nghiêng nước khuynh thành của nàng!”
Mạch Trục Vân mi mắt khẽ cụp xuống, người nghiêng sang một bên tránh đi hô hấp nóng rực của hắn trên cổ mình, thu tay về, ôm lấy cánh tay hắn, tiếp tục cười tà nịnh hỏi:“Vậy sao? Hoa công tử nói cô gái kia là ai?”
Nàng thấy cái trò mà nàng đang làm thực sự quá mức buồn nôn, tên khốn nạn không sợ chết này dám can đảm đùa giỡn với bản công tử, hôm nay bản công tử sẽ cho ngươi chết không toàn thây!
“Nàng là công chúa Phượng Ảnh quốc!” Ánh mắt Hoa Khải Lương híp lại như đắm chìm trong nhu tình của vị mỹ nhân trước mặt mình, theo câu hỏi của nàng, hắn vô thức trả lời, âm điệu rõ to thêm một chút, hướng về phía tầm nhìn của nàng, ánh mắt mê ly đặt lên người vị công chúa Phượng Ảnh quốc kia.
Mạch Trục Vân vừa lòng cười, lại tiếp tục giả điếc hỏi:“Hả? Cái gì? Công tử nói lớn một chút được không, nàng là cái gì Phượng Ảnh quốc?”
“Công chúa...” Hoa Khải Lương tăng âm lượng của mình thêm một nấc nhưng mà còn chưa kịp nói xong, liền nhìn lướt qua gương mặt tràn đầy ý cười tà ác của Mạch Trục Vân.
Dưới thân sau đó đột nhiên truyền đến một cơn đau, hai mắt hắn trợn ngược lên, thắt lưng bên hông bị lôi đi, cả người lao ra ngoài cửa sổ, mà hai tay của hắn giang rộng trông giống như đang nhào về phía ai đó, hơn nữa hắn còn hét lên một tiếng “Công chúa“......
Đám người phía dưới đừng vây quanh chứng kiến một màn như sau: Vị Hoa công tử tai tiếng khắp thành kia hô to hai tiếng “Công chúa”, mở hai tay ra bổ nhào về phía vị công chúa cao quý từ nước ngoài đến...... Nhìn dáng vẻ của hắn, cứ như thế muốn đùa giỡn chòng ghẹo công chúa trước mặt mọi người.
Tên hái hoa tặc này cũng thật lớn mật, người nào không tìm để chơi đùa, cư nhiên dám cố tình tìm đến vị khách quý của Nam Ninh quốc này thật là muốn tìm đường chết?
Một giây trước đó, mọi người còn mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn động tác của người đàn ông kia, một giây sau liền chỉ biết lắc đầu thở dài.
“A......”
Một vật to lớn bất thình lình bay qua đầu mình khiến không ít người biến sắc. Nhất là Ca Thư Hàm Tuyết, nghe được có người lớn tiếng gọi nàng liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt đang cười kia nhất thời trắng bệch, sợ hãi hét lên một tiếng chói tai,......
Ca Thư Nhược Ly sắc mặt âm trầm, rút hai chân nhảy khỏi yên ngựa, dùng lực bật lên một cước đá văng tên sắc lang đang nhào về phía muội muội mình.
Vòng một vòng tròn, ôm chầm lấy Ca Thư Hàm Tuyết giữ trong vòm ngực mình, nhẹ nhàng đặt nàng tiếp đất, tầm mắt hắn cũng đưa lên nhìn về phía lầu hai của quán trà.
“Phanh” một tiếng, Hoa Khải Lương bị đạp văng xuống đất, bụi bay đầy xung quanh hắn.
Mạch Trục Vân vui vẻ xem kịch bên dưới, bên tai khẽ nhúc nhích, nghe được phía sau lưng mình có động tĩnh, đầu cũng không thèm quay lại, phất tay áo lên đánh bật mấy tên chó săn của Hoa phủ kia trong nháy mắt ngã nhào ra đất.
Nghe được mấy vị khách bên dưới hốt hoảng cả lên, nàng liền nghiêng đầu, dùng ánh mắt uy hiếp quét về phía bọn họ, những người này lập tức cúi đầu, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, bọn họ không có dại mà xen vào việc của người khác.
Nàng cười lạnh, quay đầu, tiếp tục nhìn phía dưới.
Ở vị dẫn đầu trong đoàn quân đội kị mã phía trước Hoa ngự sử không thấy rõ gương mặt của tên đại nghịch bất đạo này chỉ thản nhiên hạ lệnh:“Người đâu, áp giải tên này vào thiên lao!”
“...... Cha.khụ khụ..... Là con!” Hoa Khải Lương ho ra một ngụm máu tươi, miệng dường như còn dính đầy tro bụi bám vào, phun ra tung tóe, mặt xám đen thui quỳ rạp trên mặt đất, la lớn với vị Hoa ngự sử kia.
Thì ra là còn sống!
Mạch Trục Vân mặt mày âm trầm một chút, tên này mạng lớn đấy, ngã như vậy mà cũng không chết?
Hơn nữa, tên quan viên Nam Ninh quốc dẫn đầu đoàn rước khách này là cha của hắn?
Mạch Trục Vân thầm mắng một tiếng: Hai cha con cái người quả nhiên cha nào con nấy.
P/s: Hứa hẹn chương sau sẽ hấp dẫn a...