Mạch Trục Vân đưa mắt nhìn chằm chằm đánh giá hắn, hắn có thể cười được sao? Vừa rồi là hắn cười sao?
Nhưng ý cười của Sở Tùy Phong cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, hắn cảm thấy có gì đó không giống với tác phong thường ngày của hắn.
Mạch Trục Vân dùng sức nháy mắt mấy cái, nhìn thật kỹ lại vẫn là bức tường băng lạnh lẽo đầy xám xịt u tối đạm mạc.
Bị người khác đánh giá mình chằm chằm không rời mắt. Sở Tùy Phong cũng chỉ bình thản không có chút cảm thấy xấu hổ, khẽ cúi đầu ánh mắt ngay lúc đó chạm vào đôi mắt tròn xoe tò mò của Mạch Trục Vân. Con ngươi trong trẻo không chút bụi trần kia trông rất đẹp, giống như lực hút của lỗ đen chỉ cần nhìn vào đó thì bị cuốn vào.
Mây đen lặng lẽ trôi nhường thứ ánh sáng không nhiễm bụi trần từ ánh trăng khẽ chiếu sáng một bên tường đại lao, khiến cho sự lạnh lẽo vô tình nơi đại lao trở nên im lặng,yên tĩnh lạ thường.
Nhưng mà giờ phút này, ở một nơi khác, có một vị không được vui vẻ, hưng trí cho lắm.
Khung cảnh hiện ra, nơi huy hoàng đầy ánh kim ở đại điện, một bóng người thân mặc long bào dưới ánh đèn thấp thỏm đi qua đi lại, khuôn mặt tuấn mỹ tỏ ra tức giận đến mức đỏ cả mặt.
Người đó chính là hoàng đế của Nam Ninh quốc, và là người anh cùng cha khác mẹ với Sở Tùy Phong - Sở Lâm Uyên.
“Ầm!”
Tay đập mạnh lên bàn ngự án, trước mặt hắn là một vị quan viên trông tuổi trạc khoảng bốn mươi đang run sợ cung kính cúi đầu khuyên nhủ:“Hoàng thượng bớt giận!”
“Hừ!” Sở Lâm Uyên lạnh giọng “Tư Lăng thừa tướng, lúc trước là khanh đề nghị Trẫm làm như vậy, còn khẳng định chắc chắn rằng Phong sẽ không bao giờ hoàn thành được nhiệm vụ này. Bây giờ, khanh xem, hắn không những có thể làm được mà còn ở ngay trước mắt bao nhiêu người bắt được......Mạch Trục Vân kia chính là nhân tố quan trọng quyết định kế hoạch này có thành công hay không, khanh nói xem, trẫm nên làm cái gì bây giờ?”
Tư Lăng Thanh cũng không tỏ ra bối rối, ngữ khí bình thản chân thật đáng tin cậy:“Hoàng thượng chớ có nóng vội, việc này thật ra vẫn còn có một cách. Tuy Mạch Trục Vân đã bị Phong vương bắt, nhưng hắn cũng đã từng trộm qua bảo vật của hoàng cung, là khâm phạm của triều đình. Thần nghĩ tại sao hoàng thượng không làm một tờ thánh chỉ áp giải tên phạm nhân đó vào thiên lao, một tên trộm giảo hoạt khó lường như hắn, nếu như trốn thoát......”
Tư Lăng Thanh nhẹ ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua từ từ hiện ra vài nếp nhăn, ánh mắt ẩn hiện một tia mờ mịt mà giảo hoạt.
Sở Lâm Uyên bỗng chốc bừng tỉnh, trên mặt tức giận bắt đầu tiêu tan, vẻ mặt lúc này của hắn như hoàn toàn khác với vẻ mặt ban nãy: “Được, làm như thế đi!”
Ở đại lao, Mạch Trục Vân cùng Sở Tùy Phong cũng không biết hoàng cung đang bày mưu kế quỷ quái gì, hơn nữa, bọn họ lại chính là nạn nhân trong toàn bộ kế hoạch đó.Hai người bọn họ vẫn đứng đối diện nhau, không ai nhường ai, giống như một trận đấu không thể phân thắng bại!
Nhìn vào ánh mắt thâm thúy đen tối của hắn, Mạch Trục Vân có cảm giác như bị người khác nhìn thấu toàn bộ tâm can mình, vội vàng ho lên tiếng, phẫn nộ vuốt mũi, cúi đầu nhìn vào cánh tay mình.
Khẽ nâng mi, ngẩng đầu nhìn Sở Tùy Phong, hỏi:“Ngươi cho ta uống loại độc gì?”
“Độc bạch anh!” Giọng điệu vẫn không một chút biến hóa, thản nhiên, đạm mạc.
Nghe ba chữ vừa thốt ra từ miệng Sở Tùy Phong, hai tay Mạch Trục Vân nhanh chóng nắm chặt thành quyền, cắn răng nói:“Là độc của Bạch Lộng Ảnh?”
Một người đàn ông nhìn bên ngoài trông tao nhã là thế, nhưng có tiếp xúc mới biết được gã ta là một tên đẹp mặt yêu nghiệt tàn độc đến mức nào, chết tiệt, loại độc này nàng đương nhiên có chút ấn tượng.
Độc bạch anh, là loại độc có dược tính cực độc, khi chất độc ngấm vào trong cơ thể sẽ tụ máu ở ngực gây khó thở, ngực đau nhức, tim vì thiếu hô hấp nên đập nhanh hơn, máu đi vào cơ thể không được lưu thông dẫn đến toàn thân bắt đầu trở nên run rẩy, gây co giật mất kiểm soát sau đó hành hạ như thế ngày qua ngày cho đến khi không còn thở được nữa rồi chết!
Bỗng nhiên nhớ lại trước khi nàng xuống núi, Bạch Lộng Ảnh có nói một câu với nàng: “Có điều, nói trước cho ngươi biết, thiếu mất cánh tay hay ngón chân thậm chí là có trúng độc hay bị thương thì tuyệt đối không được tới tìm ta, ta nhất định sẽ không chữa cho ngươi đâu!”
Hắn sớm biết mình có ngày hôm nay, sớm biết mình sẽ bị trúng độc cho nên mới cố ý nói những lời đó để khiêu khích thích mình! Được! Ngươi giỏi lắm!
Bạch Lộng Ảnh, cứ chờ đấy cho Bản công tử!
Nhìn khuôn mặt thanh tú của người đối diện dần dần sinh ra tức giận, vẻ mặt của Sở Tùy Phong vẫn đạm mạc lạnh lùng không buồn lên tiếng giải thích, xoay người bước chân ra khỏi tù giam.
“Này, ngươi đi rồi ta biết phải làm sao a?” Mạch Trục Vân hô lên.
Sở Tùy Phong đầu cũng không thèm quay lại, lạnh giọng nói:“Ngươi là trộm!”
Ngay khi tiếng bước chân của Sở Tùy Phong vang lên không được bao lâu thì có một bóng người vội vàng chạy tới, dùng khóa huyền thiết khóa cửa nhà giam lại. Sau đó lặng lẽ đi theo chủ tử mình ra ngoài.
Một lát sau, một thứ âm thanh vừa lạnh lùng vừa mỉa mai vang lên từ miệng của Sở Tùy Phong khiến cho những người xung quanh nghe xong chỉ thiếu chút nữa là ngã quỳ xuống đất:“Xem trọng phạm nhân!”
Trong đời Mạch Trục Vân ta lần đầu tiên cảm thấy chính bản thân mình bị người khác chọc tức đến nghẹn khuất, không thể tưởng tượng được không chỉ bị tên vương gia lãnh khốc vô tình Phong vương bắt gọn trong tay, lại còn bị tên thần độc khốn khiếp Bạch Lộng Ảnh đùa giỡn. Hừ, giỏi lắm, sau khi ta ra khỏi được đây, ta nhất định sẽ tìm các ngươi tính sổ!
Sau một hồi bình tĩnh định thần lại, nàng liền nín thở giấu khí, nghe được ở ngoài cửa nhà giam không có bất cứ động tĩnh gì khác liền từ trong ống tay áo rộng thùng thình lấy ra một cây kim nhỏ mỏng như sợi tơ, lấy tay bẻ thẳng lên, tra vào ổ khóa huyền thiết dò xét từng chút một, sau khi đã tìm được chốt liền mở bật ra sau đó rón rén rời khỏi nhà giam, trước khi vượt ngục còn có lòng tốt khó cẩn thận lại đưa khóa về vị trí cũ.Ngay lúc vừa đến cổng đại lao liền cảnh giác đứng dựa vào sát bên tường, lấy từ trong người ra vài khối bạc vụn, mục tiêu là đám lính canh bên ngoài, sau đó lợi dụng sơ hở của bọn họ liền rời khỏi chỗ nấp đánh thẳng vào huyệt ngủ của từng người một. Ngay lập tức đám người bọn họ liền đứng yên như phỗng, thoạt nhìn sẽ rất khó phân biệt được, nhưng nếu quan sát kỹ bọn họ rõ ràng là đang ngủ đứng.
Ra khỏi cửa, Mạch Trục Vân lắc mình quẹo quanh ra vào khắp các ngõ ngách, sau đó tùy tay giải huyệt cho đám người đó.
“Sao lại thế này? Hình như vừa nãy mình mới ngủ thì phải.....”
Vài tên lính canh không khỏi kinh ngạc, nhưng chức trách nhiệm vụ là ưu tiên hàng đầu.
Một tên lính canh có kinh nghiệm lão luyện về chỉ đạo binh chỉ vào một trong số đám người đó ra lệnh:“Vào xem người có còn không? Mạch Trục Vân là phạm nhân của triều đình, là tên khâm phạm rất quan trọng, nếu như có chuyện gì sơ suất xảy ra, hậu quả không ai có thể gánh nổi đâu!”
“Vâng!” Người nọ nhanh chân chạy vào trong xem tình hình.
Rất muốn nán lại nhìn kỹ vẻ mặt khiếp sợ của từng người một nên Mạch Trục Vân cũng không có ý định lập tức đi, mà tìm một chỗ khuất sáng nấp vào đó, quan sát diễn biến động tĩnh bên kia. Có nghĩa là, không bao lâu sau mình cũng sẽ lại gặp tên Sở Tùy Phong.
Không bao lâu, tên lính canh từ trong nhà giam chạy ra ngoài, chân tay lóng ngóng nghiêng ngã, lảo đảo chạy đến lắp bắp nói:“Không...... Không hay rồi, người...người đã...... Chạy...chạy mất rồi!”
“A? Đúng là gặp quỷ mà!” Tên vừa ra lệnh liền cúi đầu mắng một tiếng:“Mau báo cáo tường tận việc này đến hai vị Tề đại nhân, những người còn lại lục soát xung quanh, có lẽ người vẫn chưa chạy xa khu vực này đâu......”
Hơn mười người nhanh chóng tản ra, trong đó có một người vội vàng chạy đến bẩm báo cho người nào đó đang ở thư phòng.
Một lát sau, Sở Tùy Phong mang theo hai tên thuộc hạ áo đen chậm rãi đi tới đại lao.
Nhưng ánh mắt hắn lại có chút phát hiện ra nơi Mạch Trục Vân đang ẩn nấp liền nhíu mày liếc nhìn, đáy mắt hắn hòa cùng với ánh đèn đuốc khẽ phản chiếu ra thứ ánh sáng mờ mờ ảo diệu vô cùng, giống như viên thạch anh đen quý giá trong đêm trăng tỏ rạng rỡ.
Hai tên thuộc hạ cũng đưa mắt nhìn theo tầm mắt của chủ tử mình nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không chút phát hiện gì.
Bọn họ chính là hai vị Tề đại nhân mà khi nãy tên kia có nói qua, Mạch Trục Vân thầm nghĩ.
Quả nhiên, ngay sau đó, liền nghe được Sở Tùy Phong nói:“Tề Ân, Tề Cần, nhanh chóng đưa người phong tỏa Vương phủ!”
“Vâng, vương gia!” Hai người cung kính lĩnh mệnh, phân phó người nhanh chóng tản ra.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân tiến gần về phía đại lao, Mạch Trục Vân cùng Sở Tùy Phong đồng thời đưa tầm mắt mình nhìn về phía người đó.
Người đó không ai khác chính là tiểu thái giám bên cạnh hoàng thượng Sở Lâm Uyên, phía sau hắn còn mang theo một ít người – là hộ vệ ở phủ Phong vương dắt đến, đi tới trước mặt Sở Tùy Phong, cung kính hành lễ, nói:“Tham kiến vương gia, hoàng thượng có chỉ, mời vương gia tiếp chỉ!”
Đương nhiên thông thường mà nói khi bất kỳ ai nhận thánh chỉ ai ai cũng phải quỳ xuống tiếp chỉ. Nhưng vị Sở Tùy Phong kia từ xưa đến nay là người ngoại lệ duy nhất không bao giờ quỳ xuống nhận chỉ, hắn vẫn đứng lãnh ngạo chờ nghe tên công công kia đọc thánh chỉ, mà tên công công kia cũng đã thành thói quen không có bất cứ thắc mắc gì liền nghiêm mặt đọc to!
“Hoàng thượng chiếu viết, Phong vương có công bắt được tên trộm khét tiếng, ngày mai lâm triều lĩnh thưởng trả công; Nghịch tặc Mạch Trục Vân sẽ bị áp giải vào thiên lao, chờ ngày xử trảm trước dân chúng nhằm mục đích răn đe!”
Sở Tùy Phong thoáng ngẩng đầu, trầm giọng nói:“Người đã chạy, làm sao có thể tiến cung?!”
Mạch Trục Vân mỉm cười, rồi sau đó lắc người biến mất trong màn đêm đen tối.
Cảm nhận được động tĩnh bên đó, khóe môi vẫn không chút động đậy của Sở Tùy Phong liền nhẹ nhàng nhếch lên, cảm giác như hành động này của hắn có chút không chân thật!
P/s: Chờ xem trò hay phía sau...diễn biến tình tiết truyện này hết sức hấp dẫn a...