- Văn Văn ngoan, có chuyện gì thế?
- Em không muốn về căn nhà đó. Đó là nơi giết chết ba mẹ em, có người từng bảo ba mẹ em chết trong căn nhà đó, sau này rồi sẽ đến lượt em. - Tử Văn nhỏ giọng dần nói.
- Tại sao em lại tin điều đó?
- Vì chính ba mẹ anh ta đã hại chết ba mẹ em. Rồi sẽ có một ngày anh ta giết chết em.
- Ngoan, có chị Lisa, chị và anh Winter ở kế bên. Sẽ không ai có thể làm hại em được đâu.
- Thật sao?
- Phải. Huống hồ, Diệp Phong lại rất yêu thương em. Nếu không em nghĩ xem tại sao trong những năm qua anh ta lại mặc em luôn gây rắc rối mà yêu thương, chiều chuộng em chứ.
- Đó điều là giả dối. Anh ta làm thế chỉ để em giao lại tài sản của ba mẹ cho anh ta.
- Văn Văn này, trên đời, muốn tìm người yêu thương chúng ta không khó nhưng tìm người thật sự yêu thương ta lại khó muôn vàn. Và nếu như không biết quý trọng người đó một ngày nào đó ta sẽ hối hận đấy! - Lisa quỳ xuống đặt hai tay lên vai cậu bé nói.
- Phải. Có thể trong gia tộc không ai yêu thương em thật lòng nhưng hãy nhớ lại xem. Liệu có phải suốt bao ngày qua dù có chuyện gì xảy ra em luôn có một người phía sau âm thầm giải quyết sao? - Winter.
- Đúng thế. Em hãy chú ý quan sát lại xem. Tình yêu thương không chỉ thể hiện qua từng lời nói, biểu hiện mà còn thể hiện qua hành động. Em không biết, nhưng trên đời luôn có một người đã âm thầm quan sát, bảo vệ, yêu thương em. Người đó bất chấp mọi nguy hiểm vẫn bảo vệ em để bù đắp lại những đau thương của em. Vậy sao em không thử tha thứ và chấp nhận anh ta một lần thử xem. - Cô dịu dàng nói.
Không khí lúc này đã yên lặng đi rất nhiều. Tử Văn cúi đầu không nói nên lời. Quả thật trong suốt thời gian qua khi cậu gây bao rắc rối Diệp Phong chưa một lần nhắc nhở chỉ lặng lẽ giải quyết. Anh ta không bao giờ than phiền mà chỉ im lặng yêu thương, bảo vệ cậu. Chỉ là trước giờ cậu vẫn luôn oán hận cái gia đình đó, họ đã cướp đi mọi thứ, cha mẹ, người thân của cậu. Nhưng.......có lẽ chị nói đúng. Anh ta nên được tha thứ một lần.
- Em đồng ý quay về. - Một câu nói nhưng lại khiến bao người vui mừng không xuể.
- Nhưng....em rất sợ một ngày nào đó em sẽ giống như ba mẹ. - Tử Văn hơi nghẹn ngào nói.
- Thế thì hãy cố gắng lên. Phải cố gắng học thật giỏi, ngày ngày cố gắng vượt qua mọi thử thách cho họ thấy rằng em không yếu đuối. Em có thể tự đứng lên, em sẽ vượt qua cả Diệp Phong để lấy lại những gì em đã mất. - Winter xoa đầu cậu bé nói.
- Dạ! - Bấy giờ cậu nhóc mới vui vẻ trở hít một hơi bước ra nói chuyện với Diệp Phong.
Trong phòng khách, Diệp Phong ngồi lặng lẽ quan sát căn phòng nhưng từ nãy đến giờ hắn chỉ chung thủy nhìn vào căn phòng kia. Khi cửa phòng bật mở, hai cô gái xinh đẹp dắt tay một cậu bé bước ra. Nhìn thấy hắn, Tử Văn hơi bị kích động rồi lại bình tĩnh nói.
- Tôi sẽ quay về.
Chỉ cần chờ đợi câu nói đó, hắn lập tức đứng dậy nở một nụ cười vui mừng nói.
- Cảm ơn!
Cô chỉ gật đầu không nói gì. Diệp Phong thấy vậy cũng không làm khó cô, bước tới dắt tay cậu bé đi. Nhưng khi cả hai vừa bước ra khỏi cửa một giọng nói lại vang lên.
- Khoan đã! - Lisa từ trong phòng cầm một cái túi bước lên nói.
- Đây là bánh chị và chị Tuyết đã làm cho em. Trong túi còn có một cuốn truyện tranh. Hi vọng em sẽ giữ kĩ nó. - Nhỏ cười thật tươi đưa cái túi màu nâu cho cậu bé. Đôi mắt cậu nhóc hơi phủ một tầng sương mỏng, cố gắng kìm chế cảm xúc, giọng như sắp khóc nói.
- Cảm ơn các chị! Em hứa sẽ thường xuyên đến thăm các chị! - Nói xong vẫy tay cùng Diệp Phong bước ra xe.
Bọn cô ở bên trong thì thở dài. Quả thật có thằng nhóc ở đây vui hơn nhiều. Nhưng cái gì cũng sẽ phải quay lại với chỗ cũ. Lại thở dài một cái, cô nói.
- Thôi, ta mau đi làm thêm thôi. Đi trễ bà chủ lại mắng! - Rồi kéo tay nhỏ chạy đi. Winter buồn chán bước đi làm nhiệm vụ. Căn nhà phút chốc im lặng đến buồn thảm, khi cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc bánh xe định mệnh xoay chuyển khỏi vũ đạo ban đầu của nó.
Trò chơi chỉ mới bắt đầu, mọi thứ sẽ còn tiếp tục tiếp diễn. Và mọi thứ sẽ thay đổi, nữ phụ sẽ làm gì nếu như cuộc đời của mình sẽ mất đi sự tĩnh lặng mà bắt đầu gợn sóng.
--------------------------------------------------------------------------------------
Ahihi, xin chào mọi người.
Hôm nay ta muốn nói với mọi người một chuyện. Không phải là về bộ truyện này mà là về một fic truyện ta vừa đọc.
Đó là truyện của con bạn ta. Lúc đầu, khi ta làm tác giả viết ra bộ truyện này, có mấy phân đoạn tình cảm do nó nghĩ ra nên nó cũng quyết định viết một bộ truyện. Vì là tác phẩm đầu tay nên nó chưa được nhiều người đọc đến. Ta muốn giúp nó, hơn nữa cũng muốn coi thử tay nghề nó ra sao.
Mong mọi người có thể đọc và nhận xét giúp nó. (mắc công nó kể lể than bất công với ta nữa. Mệt lắm, suốt mấy chục phút cứ nhai đi nhai lại)
Tên truyện là:
[shinran] [shortfic] Chờ anh cả cuộc đời.
Quên nói, con nhỏ đó là fan couple shinran.
Ta hi vọng mấy memt có thể tốt bụng cứu giúp cái lỗ tai của ta nha!
Ai fan shinran điểm danh cái lên tinh thần nào!