Đợi màn đêm xuống , cô quyết liều mình , vì trại trẻ cô phải hi sinh tất cả . Nhẹ nhàng xếp đồ đạc , xác vali rón rén ra khỏi phòng , từng bước từng bước nhẹ nhàng , cô sợ mọi người sẽ thức tỉnh . Viên Viên cứ khe khẽ mà di chuyển , không để lại bất kì một tiếng động nào .
_ Chị đi thật sao ? - Tiếng cậu bé vang lên phía sau Viên Viên làm cô hoãn hốt , tí xíu nữa là la làng lên rồi .
Viên Viên nhẹ nhàng đặt vali xuống , quay đầu lại nhìn xem là nhóc nào . Do chỉ có ánh đèn cầu thang chiếu xuống ngay phòng bếp , cậu bé lại đứng ngược với ánh sáng nên toàn bộ cậu bé đều đen thui , nhưng Viên Viên có thể dễ dàng nhận ra đứa bé trai đó Thiên Ân , cũng đơn giản , cậu bé mới chuyển tới đây rất hay mất ngủ nhiều đêm lén mở cửa phòng xuống phòng khách khóc một mình . Hôm nay cậu bé cũng như vậy , khi vừa bước xuống cầu thang Thiên Ân thấy bóng người đang di chuyển , liền nhìn rõ hơn thì ra là Viên Viên người mà cậu đã nói đuổi đi hồi chiều này .
_ Chị ! Chị ..... sao .... sao em chưa ngủ ? - Viên Viên lắp bắp không biết phải nói gì liền nở một nụ cười nhẹ .
_ Chị đi thật sao ? - Thiên Ân không màng đến câu hỏi của Viên Viên liền tiến tới
_ Ừ ! Chị phải đi , em nói đúng tại vì chị nơi đây mới bị uy hiếp như vậy , nên chị phải đi - Viên Viên hiện rõ đôi mắt buồn của mình .
_ Vậy chị đi nhanh đi ! - Thiên Ân vẫn không có chút tình cảm gì , vẫn lạnh lùng nói như đuổi Viên Viên đi .
_ Chị biết rồi , chị sẽ đi ngay , Em ở lại nhớ hãy phụ mẹ Tuệ chăm sóc những bạn khác . - Viên Viên cũng biết vì sao cậu bé lại như vậy nên cũng không hề nói lớn tiếng chỉ gật đầu rồi dặn dò .
Sau đó Viên Viên bưng vali lên , một tay mở cổng , một tay xách vali đi ra khỏi nhà , nét mặt cô có chút đỏ lên , cô sắp khóc thêm lần nữa rồi . Cô không muốn ở lại thêm một chút nào nữa , Viên Viên thừa biết nếu cô còn ở lại thì cô sẽ không thể đi nữa ,cho nên phải đi thật nhanh .
_ Nếu khi nào thuận lợi , hãy quay về thăm mọi người - Thiên Ân dù rằng lạnh lùng ở từng câu nói , nhưng khi thấy Viên Viên vừa bước ra khỏi cửa chính liền chạy theo vọng tiếng ra ngoài .
Viên Viên tay lau nước mắt , thả vali xuống quay đầu nhìn về cậu bé nước mắt không thể ngừng rơi được nữa . Cô thật vội chạy đến bên đứa bé ôm chầm lấy cậu . khóc rất nhiều . Viên Viên gật đầu liên tục , tay xoa đầu cậu bé , cô không thể nói nên lời vì nước mắt và cơn khóc đã ngăn cản lời nói của cô mất rồi . Trên lầu 2 , mẹ Tuệ một mình sau bước rèm nhìn xuống , bà không thể nào cầm được nước mắt , thương tiếc cho đứa bé tội nghiệp mà một tay bà nuôi lớn . Vì nơi , này cô bé phải hi sinh bản thân , bà thật muốn chạy xuống ôm chầm lấy cô và không cho cô đi , nhưng Viên Viên đã quyết thì không thể ngăn cô bé được . Mẹ Tuệ chỉ dám để tay ôm chặt miệng để không phải khóc thành tiếng . Con mắt đau thương của bà nhìn đứa con không phải mình sinh ra nhưng lại một tay mình nuôi lớn lên xách vali rời khỏi nơi vì . Lòng đau không thể tả , bà khóc đến không thở được bà quay lưng lại không dám nhìn thêm nữa .
Viên Viên buông Thiên Ân ra , sau đó quay lại xách vali rời khỏi ngôi nhà thân yêu của cô , trong lòng đau hơn bị dao cắt .
Cô không đi xe , cũng chẳng bắt taxi , một mình một vali lang thang trên con đường , vừa khóc vừa đi . Đêm đã khuya con đường cũng vắng , thường thì Viên Viên rất sợ bóng tối nhưng hôm nay , chỉ riêng hôm nay cô không sợ gì hết , cứ đi và đi . Cho đến khi cô về đến Nghiêm gia .
Cứ như mọi việc đã chắc chắn đợi cô về , khi cô vừa bước tới cổng , Viên Viên còn đang buồn rầu chưa suy nghĩ thì cánh cửa lớn tự động mở ra làm cho Viên Viên có chút giật mình . Cô đứng một chút , cố gắng nín khóc cô không muốn để cho tên ác ma đó thấy bộ dạng yếu đuối của cô , chỉnh lại mặt mày , Viên Viên đặt vali xuống trong tâm tự nhủ “ Có chết thì cũng phải chết cho vinh quang “ bước những bước thật tự tin vào nhà của Nghiêm gia , dù lòng rất đang rung rẫy .
Đường vào nhà cũng được gọi là xa , nhiêu đó quảng đường cũng đủ để Viên Viên bình tĩnh hơn , sắc mặt cũng tươi tĩnh hơn đủ để chiến đấu với tên ác ma kia . Bước vào cửa lớn của nhà , hôm nay Nghiêm gia đặc biệt thấp sáng đèn khắp nhà nhưng đang có yến tiệc . của lớn mở thật to nhưng đón chào . Viên Viên đến lúc này những câu nói tự an ủi mình lúc nãy có vẻ bắt đầu mất dần hiệu lực . bước chân cũng không tự tin như lúc nãy mà chậm lại chậm lại . Có phải lúc nãy cô đã dối lòng để tăng thêm sức lực cho mình mà bước đi , nhưng khi gần đến nơi cô lại bắt đầu lo sợ , sự tự tin an ủi lúc này đã dần biến mất , bây giờ đây cô phải tự mình lấy hết lòng can đảm thật sự mà bước vào cánh cửa lớn đó