Viên Viên đang uống ly nước liền bị tiếng đạp cửa của tên giám đốc ác ma đó làm cho giật mình mà sặc nước. Cô liếc xéo Nghiêm Khanh một cái rồi không thèm để ý đến hắn, thu dọn cái bãi chiến trường nước vung vải đầy.
Nghiêm Khanh đi đến bàn làm việc liện mạnh cặp hồ sơ đưa tay vô túi quần đầu ngẫng lên trời, nhắm mắt tịnh tâm, thở dài một hơi, cứ như hắn đang cố gắng lấy lại bình tỉnh. Viên Viên ngồi phía salon thấy bộ dạng này của hắn liền hiểu rằng hắn không được vui. cô lầm bầm " Hớ! Chắc chắn hợp đồng có vấn đề, có cần làm quá vậy không, nhà giàu phách lối ". cái dáng vẻ nói xấu sau lưng người khác không biết ngượng miệng là Viên Viên cô nương đây. mọi hành động cử chỉ của cô đều bị Nghiêm Khanh nhìn qua tấm kính.
Hắn quay đầu lại, bước từng bước đến cô gái nhỏ kia , ánh mắt hiện lên một điều khó hiểu, đôi mi đẹp nhíu lại vẫn tiếp tục tiếp bước đến cô gái nhỏ đó. Viên Viên chợt thấy hành động lạ của hắn liền đứng hình, trong đầu vội ngay một luồng suy nghĩ " Trời! Chỉ mới nói xấu có chút mà bị phát hiện rồi sao? Không lẽ lỗ tai hắn thính như cẩu thật? ", lúc này rồi Viên Viên không dám nói ra thành tiếng chỉ dám nhìn hắn nhưng trong ánh mắt của cô nhìn hắn lúc này là như một con chó có thể nghe và ngửi rất thính.
Khi Viên Viên kịp nghĩ tới chuyện thứ hai là Nghiêm Khanh đã đứng trước mặt cô, hắn đưa hai tay ra khỏi túi quần, ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt Viên Viên, lúc này cô gái nhỏ đã tỏ ra thẹn thùng, như một phản xạ Viên Viên liền cuối mặt xuống nhưng lại chưa kịp cuối xuống thì đã bị bàn tay hắn nắm cằm lại không cho cô cuối mặt.
_ Hùm! Xấu thật, ngực cũng lép, mông lại xẹp, môi lại mỏng, chấm được mỗi cặp mắt bự và da trắng. - Nghiêm Khanh dùng ánh mắt tinh quái để nhìn cô.
_ Nè! - Viên Viên biết cô không đẹp lại thua xúc người ta nhưng đừng lôi mấy cái khuyết điểm của cô ra mà nói như thế nên cô tính phản kháng lại chửi cho tên cuồng tài này một trận.
_ Suỵt! Đừng nói, đừng tức, đã xấu rồi còn tức lên thì xấu thêm. - Nghiêm Khanh dùng ngón trỏ để lên miệng cô vừa lắc đầu vừa nói
Tên đàn ông thối tha đó dám xỉ nhục phụ nữ như thế, Viên Viên không thèm nói hả miệng thật lớn cắn nguyên cái ngón trỏ của hắn, cắn tbậy mạnh. Nghiêm Khanh bị cắn đau liền phản kháng la lên. hắn liền dùng tay khác bốp miệng cô để cô nhã ra. một trận hỗn chiến thật tức cười
Đến khi thấy có 1 vị mặn trong miệng Viên Viên mới nhã ra, cô cắn hắn đến chảy máu, trong lòng cực hả hê. Còn Nghiêm Khanh đâu điến ôm ngón tay chạy vào phòng trong vệ sinh băng bod vết thương
Viên Viên vẫn cứ ngồi bệch dưới đất không làm gì, máu trong miệng cô vẫn còn đấy. Cho đến khi Nghiêm Khanh băng bó chỗ bị cắn xong tức giận bước ra.
_ Cô gan lắm, cô dám cắn tôi? được lắm, tôi sẽ cho cô biết thế nào là chọc giận Nghiêm Khanh tôi - Hắn tức tối đi về phía Viên Viên dùng hai tau xách áo cô lên, thét vào mặt
Viên Viên không nói gì chỉ đứng đó, hắn bỏ cô ra quay về bàn làm việc
_ Lâm! Gọi cho thư kí của Ron, nói với hắn chiều nay sắp cho tôi cuộc hẹn tôi sẽ mang đến cho hắn món đồ hắn cần. nói với Nguyệt Thanh chuẩn bik mọi thứ cho tôi - Nghiêm Khanh gọi cho thue kí dặn dò
Viên Viên vẫn cứ đứng ngay người ở đó không hề phản ứng gì. cho đến khi từ đằng sau cô có một cái gì đó đánh vào đầu làm cô không còn biết gì nữa.