Nhưng khổ nỗi một điều, mỗi ngày Diệp Nhi đều bị nhốt ở một chỗ, không khí ngột ngạt bí bách, cả ngày không thể làm được gì. Mặc dù cô không trực tiếp nếm trải đau đớn về thể xác, nhưng tinh thần sớm muộn cũng đã bị kiệt quệ, so với chuyện bị tra tấn bằng khổ hình cũng không phải tốt hơn bao nhiêu.
Thời gian đó, Lam Cảnh Nghi đôi lúc vẫn ghé qua thăm con tin, hắn còn tốt bụng cho người để ý đến Diệp Nhi một chút, thường ngày cứ đến đúng giờ sẽ có người mang thức ăn thức uống tới đều đặn. Cơ mà trong mắt Diệp Nhi thì lại không đem sự tốt bụng của hắn để vào mắt, cô biết mọi thứ hắn làm không phải xuất phát từ ý tốt đẹp, chẳng qua chỉ sợ con tin như cô gặp phải mệnh hệ gì sẽ uổng phí công sức, không lấy được tin tức nào.
Diệp Nhi chỉ là nghĩ bản thân cô còn chút giá trị lợi dụng, nhưng cô lại không biết, tính mạng của cô có ra sao vẫn không ảnh hưởng mấy đến lợi ích của hắn, Lam Cảnh Nghi đối với chuyện đó không quá bận tâm, có được con tin thì tốt, không có cũng không sao.
Ngày Lam Cảnh Nghi trở về doanh trại, tiện thể nên hắn đi tới xem xét tình hình của con tin, tên cai quản vừa thấy hắn đến liền lật đật chạy đi mở cửa, hắn chậm rãi bước tới, mắt nhìn về phía Diệp Nhi, miệng thì ho khan một tiếng:
"Cô vẫn còn muốn sống đó chứ."
Ánh mắt Lam Cảnh Nghi lia xuống cái chén đã vơi bớt một ít đồ ăn, nghĩ bụng cô gái cứng đầu này đã chịu ngoan ngoãn ăn uống, không thể chịu được đói khát. Mấy ngày trước Diệp Nhi quyết không thèm đụng vào thức ăn, thậm chí hắn còn nghĩ với tình hình đó thì Diệp Nhi sẽ sớm không cầm cự nỗi.
Lúc đó, Diệp Nhi thân mình yếu ớt, tóc tai rối bù, đáp lại hắn:
"Ta nhất định phải sống, để xem các ngươi lại bại trận thêm một lần nữa."
Lam Cảnh Nghi nghe thế liền cười:
"Khẩu khí vẫn còn lớn quá nhỉ, ta đem cô về đây, bảo toàn mạng sống giúp cô, coi như cô gặp may mắn, chứ nếu để cô chạy lung tung ở ngoài, có khi cô bỏ mạng lúc nào không hay ấy."
Diệp Nhi giương ánh nhìn đầy lửa hận với hắn, thầm trách một câu: "Có ý tốt, nhưng mà không đáng kể."
Lam Cảnh Nghi ngưng cười, lại trầm giọng nói:
"Cô biết rõ ta bắt cô theo là vì liên quan đến Tử Minh mà."
Diệp Nhi không rõ ý tứ của hắn, đôi lông mày dần nhíu lại, thắc mắc:
"Điện hạ thì có liên quan gì những chuyện này? Ta không hiểu, vì sao ngươi phải làm vậy?"
Lam Cảnh Nghi hạ mắt, thanh âm rất khẽ:
"Tử Minh thực ra không liên quan, ta không nhắm vào cô ấy."
"Thế ngươi có ý đồ gì? Ngươi muốn bắt công chúa nước bọn ta để làm con tin giống như ta hay sao?"
Lam Cảnh Nghi nghe vậy, một tiếng thở dài từ hắn bỗng phát ra.
"Do cô nghĩ quá nhiều, ta chỉ muốn biết Tử Minh hiện giờ ra sao thôi."
Diệp Nhi suy nghĩ vài giây, cô có thể nghe ra tâm tư trong lời nói của hắn.
"Có phải là ngươi đang quan tâm công chúa có mệnh hệ gì hay không?"
"Tùy cô, nghĩ sao cũng được."
Âm giọng nhàn nhạt từ hắn vang lên, chính thức làm cho Diệp Nhi phải trợn tròn mắt, kì thực còn cảm thấy rất nực cười:
"Kì quái, con người của ngươi đúng là vô lí, nếu ngươi đã muốn quan tâm tới điện hạ bọn ta như vậy, tại sao lại còn muốn đem quân sang đánh nước bọn ta?"
Lam Cảnh Nghi rũ mí mắt, lắc đầu:
"Cô không thể hiểu, ta cũng không cần phải giải thích cho cô."
Diệp Nhi nghĩ thầm trong lòng, con người hắn ta đúng là khó hiểu.
Lam Cảnh Nghi không muốn kiên nhẫn trò chuyện nữa, chỉ xoay người bỏ đi.
Có lẽ mọi chuyện hắn làm, tất cả chỉ vì liên quan đến một người.
Một người có lẽ khiến hắn như sắp phát điên, kì thực cũng là người mà hắn chưa từng nhìn thấy dung mạo ngoài đời một lần nào.
Năm ấy Vương Đông chiến loạn căng thẳng, Lam Minh không còn trở về Đông Anh công quốc, khoảng thời gian mờ mịt đó Lam Minh vẫn lang thang ở khắp mọi nơi, mỗi ngày đều chạy đi tìm tung tích của Tử Minh trong vô vọng, không thấy người đâu nhất quyết sẽ không từ bỏ.
Trong suốt một năm tàn khốc đó, Vương Anh mất vua tựa như rắn mất đầu, đại hành hoàng đế Vương Anh diễn ra, quốc tang thì kéo dài xuyên suốt một năm.
Tuy nói Vương Anh hiện tại mất đi người đứng đầu là hoàng đế, nhưng vị thế to lớn là điều không thể bàn cãi, dù nội sự có bất ổn ra sao thì đế quốc vốn dĩ cũng không dễ bị đánh bại.
Vương Uy Quân lúc đó muốn dùng cơ hội để đọ sức với Lam Cảnh Nghi, hắn quyết định mặc lên người quân phục chiến bào, cũng là lần đầu cầm quân bước ra chiến trường, trực tiếp dẫn dắt ngự lâm quân để chống lại một lúc hai nước Đông Anh và Viên Lan.
Về phía của công chúa, nàng mặc dù đau khổ tận cùng nhưng vẫn phải nhắm mắt mà chịu đựng, ở lại lo hậu sự quốc tang cho hoàng đế, trong lúc tinh thần đang bất ổn hoảng loạn nhất lại phải đảm nhận cả trọng trách quan trọng, chính là ổn định lại đất nước trong thời gian chiến loạn.
Nếu như mọi chuyện bị đẩy xa hơn, công tước có bề gì thì công chúa phải nghĩ đến việc trực tiếp dẫn quân, chuẩn bị cả tâm thế cho công cuộc kiến quốc sau này. Còn ở hiện tại, nàng vẫn phải lo tất bật việc triều chính trước mắt, ổn định Vương Anh trước biến động bên trong lẫn bên ngoài, thay mặt hoàng đế ổn định lòng dân.
Khoảng thời gian hoàng đế băng hà đối với Vương Anh công chúa có thể nói là vô cùng khủng khiếp và khó khăn. Tử Minh suốt năm đó không ngừng điều tra vụ án của cha nàng, một người đang bình thường không thể nào nói mất là mất. Bởi nàng cho rằng cha nàng chính là bị kẻ khác hãm hại, triều thần mặc dù không đề cập đến nhưng công chúa vẫn quyết tâm làm tròn nghĩa vụ của mình, ít nhất thì việc vạch trần kẻ hãm hại hoàng đế cũng là chuyện cuối cùng mà Tử Minh có thể làm được cho cha nàng. Nếu không thì người chết khó lòng nhắm mắt, người ở lại càng không thể cam tâm.
Mặc dù nói là điều tra, nhưng chuyện hoàng đế Vương Anh có xảy ra động thái kì lạ nào trước lúc băng hà cũng không một ai chứng kiến, đối với công chúa giống như mò kim đáy bể, hoàn toàn không có dấu vết.
Vương Uy Quân trong thời điểm đó đã đi trước nàng một bước, nhanh chân đem quân đến kinh thành, hắn không có mặt ở đây nữa, nàng không thể thẩm vấn hay điều tra được thứ gì từ hắn.
Trong mắt Vương Tử Minh bấy giờ, nếu có nghi ngờ nhất cũng chỉ có mỗi Vương Uy Quân. Trước khi nàng quay về điện, chỉ có một mình hắn ta là ngồi sẵn trong căn phòng hoàng đế, là người cuối cùng xuất hiện bên cạnh cha nàng.
Nàng nhớ rất rõ khuôn mặt sắc lạnh của Vương Uy Quân ngày hôm đó, chính ánh mắt kia của hắn đã đem hết thảy sự nghi ngờ của nàng đặt vào hắn, như Vương Uy Quân muốn nói cho nàng biết, chính hắn là kẻ ra tay.
Đau đớn nhất có lẽ chính là biết rõ người hại chết cha nàng là ai, nhưng nàng lại không thể vạch trần kẻ đó ra ánh sáng.
Từ ngày công tước mang quân ra trận, công chúa có thể tự do đến vương phủ thăm hoàng thúc của nàng, không bị hắn ngăn cản. Nhưng tình hình về vương gia bây giờ trong hoàng tộc ai cũng biết, từ sau chuyện Vương Anh Đế băng hà, vương gia đã trở nên điên loạn, tâm thần luôn luôn bất ổn, ánh mắt lại vô tri vô giác, không còn tự chủ được hành động và lời nói như trước đây.
Vương Tử Minh biết được bệnh tình rất nặng của hoàng thúc nàng, cho toàn bộ ngự y giỏi nhất đến cứu chữa tình trạng của vương gia, tuy nhiên ai nấy cũng lắc đầu, dù đã cố gắng hết cách.
Ngày nào cũng như ngày nấy, ở vương phủ không ngừng ồn ào, vương gia suốt ngày đều cười trong điên loạn, cứ thấy mấy ngự y bước lại gần, vương gia liền vùng vẫy, la hét ầm ĩ.
"Các ngươi muốn hạ độc ta, ta đâu dễ bị gạt, ta đâu có ngu!"
Vương gia hất hết mấy chén thuốc xuống sàn, ngự y vì thế mà lo sợ không dám tiến lại gần, hễ vương gia cứ nhìn thấy thuốc là y như la hét có kẻ đòi hạ độc, nội tâm dường như bị kích động mạnh, không một ai có thể tiếp cận, nói gì đến chuyện chữa trị bệnh tình.
Thấy cảnh ngự y tỏ ra e dè hoảng sợ, vương gia liền ôm mặt cười hả hê. Ngự y nhìn sang công chúa đang đứng trước cửa phòng, mặt cúi gằm tiếc nuối, đều lắc đầu liên tục:
"Công chúa điện hạ, thứ lỗi cho thần vô dụng, có lẽ thần không thể giúp vương gia hết bệnh được."
Câu nói từ ngự y đã dập tắt mọi hi vọng chữa trị cho hoàng thúc của nàng.
Vương Tử Minh thờ thẩn như người vô hồn, chứng kiến toàn bộ biểu hiện của vương gia đang diễn ra, tự hỏi vì sao mọi chuyện lại đến mức này?
Vương gia cười ngờ nghệch xong, đảo mắt liếc nhìn từng người một, không biết vì sao bỗng nhiên chạy loạn xạ khắp trong phòng, hết ôm đầu nấp vào một góc, sau đó lại nấp xuống bàn ghế, la hét đến rung trời chuyển đất.
"Đừng lại đây! Đừng! Là lỗi của ta, tha cho ta!"
"Ta biết ta sai rồi! Đừng mà!"
"Ta không phải! Tha cho ta!"
Những ngự y xung quanh chạy tới đỡ vương gia lên giường, mất đến ba bốn người mới có thể giữ chặt người vương gia được, sau cùng phải chật vật mất một lúc mới đem vương gia ngồi yên một chỗ.
Công chúa nhìn cảnh tượng đó, nhất thời không thể làm gì, trong lòng nàng hỗn loạn, không biết rốt cục sự tình mọi chuyện là thế nào.
Mọi thứ tồi tệ nhất dường như xảy đến quá nhanh, nàng khó có thể vững vàng đối mặt với từng chuyện một được.
Phụ hoàng của nàng đã không còn, hoàng thúc lại biến thành một người điên loạn, Tử Minh hoàn toàn không còn bất kì chỗ dựa dẫm nào nữa.