Bóng dáng đơn độc dưới ánh trăng quấn lên một hình bóng khác, để lại dấu vết xiêu vẹo.
Trần Cảnh Hòa đưa Châu Y về ký túc xá, dưới ký túc xá có mấy đôi tình nhân, đứng trong bóng tối, Trần Cảnh Hòa quang minh chính đại nhìn chằm chằm người ta, bị Châu Y kéo quần áo thấp xuống: “Đẹp đến thế cơ à?”
Trần Cảnh Hòa nghiêm trang trả lời: “Bình thường.”
Xem như Châu Y đã phát hiện ra, Trần Cảnh Hòa luôn có thể khiến cho người ta bất ngờ. Có đôi khi cậu như một bạn nhỏ, dũng cảm thành thật, nâng niu trái tim chân thành của mình, dành cho cô tình yêu lớn nhất.
“Trần Cảnh Hòa, có phải em chưa tỏ tình với chị không?” Châu Y giẫm dép lê, mũi dép cọ cọ trên mặt đất, lỗ tai đỏ ửng, không nhìn Trần Cảnh Hòa.
Trần Cảnh Hòa ôm mặt Châu Y, ánh mắt trong trẻo, cậu nói: “Thích Châu Y, rất thích rất thích, Trần Cảnh Hòa thích Châu Y, thích đến mức muốn cô ấy lên giường với mình ngay bây giờ.”
Lá thư kẹp trong sách vật lý kia, nếu lúc ấy Châu Y mở ra xem, cô có thể thấy tình yêu ngập tràn, nét bút vô thức nối liền thành một cái tên, đó là lời độc thoại kính cẩn mà dạt dào Trần Cảnh Hòa giấu trong lòng.
Thật ra Châu Y đã từng suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Trần Cảnh Hòa. Rất kỳ quái, hai người đã làm đủ chuyện mà các cặp tình nhân bình thường chưa chắc sẽ làm, nhưng nếu nhất định phải tìm một từ để hình dung, cô cũng không biết nên dùng từ ngữ nào mới thích hợp.
Bây giờ, nên có một từ rồi.
Châu Y ôm eo Trần Cảnh Hòa, hai má dán vào ngực cậu: “Chị cũng thích em.”
Cô cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của Trần Cảnh Hòa đập nhanh hơn, kịch liệt mà gợi cảm, cô chưa từng nghĩ tới nhịp tim của một người lại có thể quyến rũ đến vậy.
“Chị, có phải chị không mặc áo lót không?”
Lãng mạn bị Trần Cảnh Hòa một tay bóp chết.
Châu Y mặt không biến sắc đẩy Trần Cảnh Hòa ra, Trần Cảnh Hòa lại cười kéo người vào trong lòng mình, cằm tì trên đỉnh đầu Châu Y, giọng nói thanh thoát truyền đến từ đỉnh đầu Châu Y: “Em sợ em không khống chế nổi cảm xúc, nên muốn tìm chút chuyện khác để dời lực chú ý, nên lỡ chú ý rồi.”
“Rất mềm.” Môi Trần Cảnh Hòa dán bên tai Châu Y, cảm giác nóng ấm khiến Châu Y mẫn cảm co rúm người lại
Trần Cảnh Hòa: Muốn lấy sổ nhỏ ra ghi lại chút, lỗ tai của chị thật sự rất nhạy cảm.
Sao Trần Cảnh Hòa lại không hiểu chứ?
Cậu cảm thấy giờ phút này cậu đã hiểu rõ phân lượng của mình trong lòng Châu Y hơn bất kì ai.
Mùa đông tháng 12, Châu Y mang dép lê, quấn một chiếc áo khoác đến gặp cậu, là dáng vẻ mà cậu chưa từng thấy trong giấc mơ.
Cảm giác lo được lo mất lơ lửng làm người ta không thể xác định được kết quả, cậu muốn nắm chặt Châu Y trong tay mình, cho rằng như vậy sẽ không có tia sáng nào xuyên qua cậu rơi trên người Châu Y.
Nhưng đêm nay ánh trăng chiếu sáng rực rỡ, cô rất xinh đẹp.
Cậu không nỡ.
Châu Y bị Trần Cảnh Hòa ôm vào trong ngực, hơi giãy giụa, ấp úng: “Chặt quá, chị sắp không thở nổi rồi!”
“Ôm thêm lúc nữa.” Giọng Trần Cảnh Hòa rất dịu dàng, như sắp từ cuối xuân bước sang đầu hạ.
Hai người không dừng lại lâu lắm, ký túc xá có gác cổng, cho dù Trần Cảnh Hòa có không nỡ, Châu Y cũng phải quay về.
Châu Y thấy cậu không có phản ứng quá lớn, nhớ tới lần chia tay trước, Trần Cảnh Hòa một mình rầu rĩ, Châu Y không nhịn được trêu chọc cậu: “Lần này sao không buồn nữa?”
Trần Cảnh Hòa rất bình tĩnh hỏi lại cô: “Buồn thì chị có thể đừng quay về sao?”
Chẹp, thằng nhóc này trưởng thành rồi.
“Trở về nghiêm túc học tập, còn nửa năm nữa là thi tốt nghiệp cấp 3 rồi, đừng có nghĩ đông nghĩ tây, nghe chưa?”
“Biết ạ, vậy chị phải chờ em.”
“Sẽ mà.” Châu Y cười gật đầu.
Nhiều năm sau, Trần Cảnh Hòa nhớ tới đêm hôm nay, đó là lời nói hoài niệm nhất mà cậu được nghe.
Ký túc xá Châu Y ở tầng 4, sau khi chạy một hơi lên tầng thì vội mở cửa sổ ban công, vẫy tay với Trần Cảnh Hòa. Ánh sáng lạnh lẽo của bóng đèn sợi đốt trên ban công chiếu lên người Châu Y, nhìn qua có vẻ ngốc ngốc.
Trên người Trần Cảnh Hòa mặc đồng phục học sinh, trong mắt một số người vẫn còn là trẻ con. Nhưng Trần Cảnh Hòa biết, cậu đang mong chờ vào tương lai cùng Châu Y, chờ mong những ngày tháng ở bên Châu Y.
Giống như uống thuốc an thần, đông lạnh hướng về ngày xuân.
Ngày diễn ra lễ tuyên thệ 100 ngày, Châu Y không có tiết, lặng lẽ đi thăm Trần Cảnh Hòa. Cô đứng trong đám người, nhìn thiếu niên hăng hái ở phía xa.
Trước đó Trần Cảnh Hòa cũng không biết Châu Y sẽ đến, khi cậu nhìn thấy Châu Y, cả người đều ngẩn ra, Hạ Dao ở bên cạnh đụng đụng hai cái mới phản ứng lại.
“Trần Cảnh Hòa?”
Trần Cảnh Hòa nhìn về phía trước, không biết phải làm sao.
Hạ Dao không hiểu được phản ứng của Trần Cảnh Hòa nhưng vẫn biết giờ phút này nên tránh đi, không nói hai lời lập tức xoay người chạy, dáng vẻ không quen biết Trần Cảnh Hòa.
Châu Y cố tình trêu ghẹo cậu: “Mới có bao lâu không gặp, đã không nhận ra chị rồi?”
“Không có.” Trần Cảnh Hòa cố gắng tìm cho mình bậc thang đi xuống: “Chỉ là chưa kịp phản ứng.”
Nhưng đôi tai ửng hồng đã bán đứng tâm tư của cậu.
Dù sao vẫn là trẻ vị thành niên.
Lễ tuyên thệ 100 ngày kết thúc sớm hơn ngày thường, cũng chỉ có vào lúc này, người ngoài trường đi vào mới không bị hạn chế nhiều như vậy.
Châu Y đã ăn ở canteen ba năm trời, thật sự không muốn tiếp tục ăn ở canteen cùng Trần Cảnh Hòa nữa. Ngược lại Trần Cảnh Hòa không có ý kiến gì cả, cho dù đưa cậu đi uống gió Tây Bắc, chỉ cần ở cùng Châu Y là được.
Cuối cùng họ đi ăn lẩu, gặp mặt lần trước đó hai người đều vội vội vàng vàng, chương trình học cấp 3 nặng, Châu Y không dám này kia với Trần Cảnh Hòa trước mặt ba mẹ mình, Trần Cảnh Hòa cũng không dám, hai người chỉ có thể biểu hiện ngoan ngoãn.
Hiện tại vất vả lắm mới có cơ hội gặp mặt, Trần Cảnh Hòa chỉ hận không thể dán lên người Châu Y.
Nồi lẩu vừa được bưng lên còn rất nóng, Châu Y ăn đến nỗi môi đỏ hồng, Trần Cảnh Hòa không có tâm tình ăn cơm, trong đầu tất cả đều là Châu Y, tất cả đều là hình ảnh tốt đẹp sau khi kết thúc thi đại học.
“Trần Cảnh Hòa, nếu em còn nhìn chằm chằm chị, chị sẽ ăn hết phần của em đấy!” Châu Y giả vờ uy hiếp cậu.
Trần Cảnh Hòa dùng đũa khuấy miến trong nồi đất, ánh mắt cô đơn: “Nếu chị cũng ăn em thì tốt biết mấy.”
Châu Y: “…”
- --
Đã lâu không viết, tay hơi ngượng, từ từ sẽ khôi phục, hướng về phía trước!!!