Giọng Phong Hoa truyền đến từ sau lưng: “Sao vậy, không muốn bị em chạm vào à?”
Nhưng bất luận anh ấn thế nào, gõ thế nào thì cửa cũng không mở ra, cũng không xê dịch, cứ như hỏng rồi, bị sao thế này?!
Cái ôm lạnh lẽo đến từ phía sau, dường như Phong Diệp Nhiên có thể nghe thấy tiếng thần kinh mình đứt đoạn.
Anh cố sức đẩy Phong Hoa ra: “Đừng chạm vào anh!!”
“Vì sao?” Dịu dàng, ngọt ngào.
“Là em giết Trần Huyên! Là em giết Phong Bác Nhiên!”
“…Cho nên?”
“Em giết Tiêu Chi Giới….”
“Anh ta chưa chết.”
Phong Diệp Nhiên lại nhớ đến những hình ảnh khủng khiếp, anh lại nôn khan vô số lần.
“Diệp nhi, đừng sợ, lại đây.”
“Không… Em đi ra ngoài… đi ra ngoài…”
Phong Diệp Nhiên ôm đầu, lưng chống lên vách thang máy, nỗi hoảng sợ không giới hạn từ từ biến thành cơn phẫn nộ, anh không quan tâm hậu quả mà phát cuồng gào lên: “Cút ra ngoài! Cút ra ngoài! Cái tên quái vật này!!”
Người Phong Hoa thoáng run mạnh, rồi, nụ cười khoa trương lần thứ hai xuất hiện: “Hahahaha, vì thế mới đuổi em đi?! Anh lại muốn rời khỏi em sao?? Anh biết rõ em chỉ có anh! Anh biết rõ em căn bản không thể rời khỏi anh –”
Đèn trong thang máy bất ngờ tắt phụt. Một khoảng tăm tối.
Xảy ra chuyện gì?!
Phong Diệp Nhiên lần mò nút bấm, ấn lung tung, nhưng không cái nào có phản ứng.
Trong bóng tối, anh nghe thấy giọng nói trầm trầm như mê sảng: “Diệp nhi, nếu anh thật sự muốn rời bỏ em…”
Phong Diệp Nhiên có dự cảm cực kỳ không tốt.
“Em muốn làm gì?!”
Giọng Phong Hoa dịu dàng, thậm chí là thích thú: “Vậy chi bằng, chúng ta cứ rơi xuống cùng nhau đi.”
Thật ung dung, cứ như cậu đang nói “Chúng ta tản bộ cùng nhau đi”.
Nhưng, anh còn chưa kịp phản ứng thì cơn khủng bố bất ngờ ập đến.
Trong nháy mắt mất đi trọng lượng.
Thang máy nằm trên tầng 70 cao chót vót bất ngờ rơi xuống.
Hai chân Phong Diệp Nhiên không thể chạm vào mặt sàn, anh gần như bay lên, hoàn toàn là một màu đen đặc, cảm giác không trọng lượng khủng khiếp muốn giết anh ngay lập tức, bộ phận trên cơ thể tựa như sẽ đứt lìa ngay lập tức, anh căn bản không kiềm chế được mà điên cuồng gào thét, giống như loài vật cận kề cái chết —
A a a a a a a a a —
Cạch một tiếng, thang máy bỗng ngừng lại, Phong Diệp Nhiên ngã đập mạnh xuống mặt sàn, đau buốt, thảm hại.
Cơn khủng hoảng làm anh ôm đầu, cố bò đến góc tường, nước mặt nước mũi giàn giụa trên mặt: “Xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi… Dừng lại… Dừng lại!”
Trong bóng tối, Phong Hoa ngồi xổm trước mặt anh nhìn anh, hồn nhiên như một đứa trẻ: “Muốn dừng lại ấy hả? Cũng được. Xin em, hôn em đi.”
Phong Diệp Nhiên tức khắc quỳ trên mặt sàn van xin cậu: “Xin em… Xin em dừng lại… Anh sắp điên rồi… Anh sẽ không rời khỏi em… Anh sai… Anh sai rồi…”
“Em muốn anh hôn em.”
Phong Diệp Nhiên mịt mờ nhìn về phía phát ra giọng nói, anh không có phản ứng.
Thang máy lại một lần nữa rơi xuống.
Dường như Phong Diệp Nhiên nhìn thấy hình ảnh mình dập nát xương cốt, đầu vỡ máu chảy.
Nỗi khiếp sợ gần như đập tan hết mọi tư duy.
Chỉ dựa vào ham muốn sống sót cuối cùng, anh lần mò lung tung trong tối.
Anh bắt được cánh tay và vai của Phong Hoa, gần như là xông đến đối phương, không biết môi chạm vào chỗ nào.
Cuối cùng thì, thang máy cũng ngừng lại.
Bấy giờ, anh được ôm lấy, ngồi ổn định trên mặt sàn.
Đèn trong thang máy cũng sáng lên, le lói, lờ mờ.
Phong Diệp Nhiên tựa lưng vào vách tường, anh thở dốc, lồng ngực phập phồng, đầu choáng váng từng cơn.
Còn Phong Hoa ngồi xổm trước anh, khóe môi hơi dính máu cong lên: “Anh làm rất tốt.”
Không biết máu đó là của Phong Diệp Nhiên, hay của Phong Hoa.
Phong Hoa dùng ngón tay lạnh lẽo miêu tả đôi môi run run của Phong Diệp Nhiên, nhẹ nhàng chùi máu dính ở khóe miệng anh, cứ như đang bôi son môi cho anh, ánh mắt thâm tình đến lạ.
Cậu nghiêng đầu hôn Phong Diệp Nhiên, bờ môi mềm mềm cọ xát môi anh, liếm láp vị máu có mùi rỉ sắt của anh.
Có lẽ máu kích thích bản năng, nên nụ hôn dần mang đầy tính xâm lược, chứa ý độc chiếm cực kỳ mạnh, Phong Hoa kéo cằm Phong Diệp Nhiên xuống, dây dưa với môi lưỡi của Phong Diệp Nhiên, cướp đoạt từng mi-li-lít không khí trong miệng anh, hôn anh một cách say đắm nồng cháy.
“Anh là của em.”
“Anh là của em.”
Cậu như phát điên, nói triền miên không nghỉ.
Thang máy chầm chậm đi xuống. Bên ngoài thang máy là cảnh đêm nhộn nhịp, xa hoa trụy lạc.
Không biết bao lâu sau, nụ hôn của Phong Hoa lại dịu dàng trở lại.
Cậu khẽ khàng gọi tên của Phong Diệp Nhiên.
Dùng hai tay nâng má anh lên, như đang nâng niu bảo vật, hết sức dịu dàng hôn anh.
Cậu nói hoài nói mãi không ngừng nghỉ:
Diệp nhi, em yêu anh.
※ ※ ※
Xác thực Tiêu Chi Giới không chết, anh ta phát điên. Cha anh ta biết chuyện, đặc biệt sai người đến đón anh ta đi.
Rất rõ ràng, bệnh của Phong Hoa bị đánh giá thấp.
Chỉ chốc sau khi ra khỏi thang máy, Phong Hoa lập tức biến mất, giống như bọt nước bị gió thổi bay.
Bản thể thật sự của Phong Hoa vẫn bị giam trong nhà, chưa hề bước ra ngoài.
Phong Diệp Nhiên sai đoàn đội của mình bí mật nghiên cứu Phong Hoa, bọn họ lật ngược lại phần kết quả lúc trước, thông qua phân tích hàng loạt tư liệu, thì phát hiện, Phong Hoa không chỉ đơn giản là đa nhân cách. Thứ nhất, tự bản thân cậu có khả năng phân liệt, hoặc là có năng lực phục chế, nhưng kiểu năng lực đó có thời hạn, nghĩa là cậu có thể phân liệt một phần thân thể đi ra ngoài tìm kiếm Phong Diệp Nhiên, khi hết thời hạn thì thân thể đó sẽ biến mất, hoặc lấy một phương thức khác quay về với bản thể; thứ hai, đúng thật cậu bị rối loạn đa nhân cách, trong nội tâm của cậu, Tiêu Ân là người đàn ông tóc đỏ có tính cách kiêu ngạo, nhưng trên thực tế, Tiêu Ân chỉ là một nhân cách khác của Phong Hoa. Còn vì sao là tóc đỏ, thì một nghiên cứu viên dày dặn kinh nghiệm đưa ra khả năng là có liên quan đến tuổi thơ ấu của Phong Hoa, có thể lấy từ một câu chuyện cổ tích, hoặc một bộ phim hoạt hình nào đó trên ti vi vân vân…
Phong Diệp Nhiên nhớ ra, trước kia, anh có từng cùng Phong Hoa xem bộ phim chủ nghĩa anh hùng, vai nam chính tên là Tiêu Ân, là một người đàn ông tóc đỏ vạm vỡ.
Thế thì, giải thích được rất nhiều chuyện.
Vì sao Phong Hoa nằm bên cạnh anh mà có thể giết chết Trần Huyên trong biệt thự của Phong gia;
Vì sao Phong Bác Nhiên bị giam trong ngục luôn nhìn thấy ảo ảnh đáng sợ, không lâu sau thì tự sát;
Vì sao trong camera quay hình, anh nhìn thấy một mình cậu độc thoại trong phòng khách;
Và, điều vẫn khiến Phong Diệp Nhiên băn khoăn, chắc cũng có đáp án rồi —— anh vẫn luôn nghĩ là ai đã sớm sử dụng máy tính của anh dời đi tệp văn kiện cơ mật, cũng động tay vào văn kiện, mới giúp anh thoát thân khỏi vụ kiện “Trộm cắp quyền sở hữu trí tuệ”.
Không sai, người đó chính là Phong Hoa.
Giờ đây, sau khi Phong Hoa biết Tiêu Ân là bản thân mình, thì dường như cậu đạt được một sự dung hợp kỳ diệu, cậu có ký ức của Tiêu Ân.
Cậu chính miệng thừa nhận.
Khi nhắc đến Tiêu Chi Giới, cậu nói không giết chết anh ta đã là nhân từ lắm rồi.
Phong Diệp Nhiên ngồi trong phòng làm việc, nhìn các nghiên cứu viên thu lại các video về Phong Hoa.
Anh tắt máy tính, xoa huyệt thái dương, thở dài.
Bây giờ Phong Hoa bị nhốt trong nhà còn nghiêm ngặt hơn, ngay cả thiết bị giam giữ cũng bị thay đổi toàn bộ thành thiết bị điện tử, hơi gió thổi cỏ lay tí thôi cũng sẽ hiển thị rõ trên máy móc.
Trên giá sách của anh có đặt cuốn tiểu thuyết cổ “Frankenstein”, mà hiện giờ, anh sâu sắc cảm thụ được một điều, anh vốn nghĩ mình tạo ra một tân nhân loại, mà ngờ đâu, trên thực tế anh lại tạo ra một con quái vật khoa học vô cùng kinh khủng.
… [kuroneko3026.wp.com]
Tối hôm có kết quả nghiên cứu, Phong Diệp Nhiên lâu lắm rồi mới vào bar một chuyến.
Anh biết thân thể mình cực kỳ suy yếu, uống rượu là tự giày vò bản thân.
Nhưng anh quá khó tiếp nhận.
Anh cảm giác mình rỗng tuếch, hư vô, cô độc tột cùng.
Mẹ anh đã sớm qua đời, người phụ nữ anh yêu nhất, người anh trai duy nhất và cũng là người anh căm thù đều đã chết, cha anh căn bản không quan tâm anh, hiện giờ xuất ngoại với nhân tình, người anh em tốt nhất thì đã phản bội anh từ lâu, giờ cũng phát điên rồi, còn con trai anh, Phong Hoa, nguy hiểm như quả bom, chỉ cần ở bên em ấy, anh đều sẽ run sợ.
Anh ngồi trong góc, nốc hết ly này đến ly khác.
Dòng tâm tư xoay vần hỗn loạn trong đầu óc anh.
Bản thân anh mắc bệnh nan y, e rằng sống không được bao nhiêu năm, mà sao cứ hoài lãng phí thời gian với những chuyện thế này vậy? Ừ, anh thật sự muốn chạy trốn, chạy trốn đến một nơi không ai nhận ra anh, ở đó yên lòng sống những năm tháng cuối cùng.
Nhưng Phong Hoa thì sẽ thế nào? Phong Hoa không thể rời bỏ anh.
Bây giờ anh biết Phong Hoa là hung thủ rồi, giao em ấy cho cảnh sát? Vì căn bệnh của em ấy nên chắc sẽ không bị bắt giam, mà bị đưa vào trại điều dưỡng? Không… không phải, không phải con người, em ấy chỉ là một vật thí nghiệm, vẫn không có nhân quyền… Có lẽ… Em ấy sẽ bị loại bỏ thật sự.
Không được… không được…
Ý thức của Phong Diệp Nhiên càng lúc càng mơ hồ, lý trí dần tan biến, nỗi sợ và lo lắng cũng biến mất không dấu vết.
Không thể giải thích được đó là, sau khi Phong Diệp Nhiên say rồi, có thứ gì đó nóng bỏng ngột ngạt bành trướng trong thân thể anh, nó quặn thắt, run rẩy, tựa như có thể phá vỡ thân xác anh chui ra bất cứ lúc nào.
Phong Diệp Nhiên thanh toán, hơi loạng choạng đi ra quán bar.
Vài người đến dìu anh, còn có người bước lại bắt chuyện, anh đều không đếm xỉa.
Phong Diệp Nhiên ngồi lên taxi, một loại tâm trạng phấn khởi dâng trào trong anh, anh vội vã muốn gặp người ấy, anh khao khát một người, anh chỉ nhớ một người.
Nhớ lại khi người ấy còn nhỏ, dáng vẻ thơ ngây đáng yêu, nhớ lại bông hoa màu vàng ươm nho nhỏ;
Nhớ lời nói non nớt êm ái, nhớ nét bút nguệch ngoạc viết đi viết lại tên anh trên mặt giấy, nhớ những nét vẽ hết lần này đến lần khác miêu tả anh;
Nhớ người ấy dần dần lớn lên, trở thành thiếu niên, nhớ dáng vẻ người ấy tựa vào người anh ngủ trưa;
Nhớ cái ôm, nhớ dáng dấp nói chuyện, nước mắt, quà tặng, và cả nụ hôn môi của người ấy;
Nhớ người ấy liên tục thổ lộ, nói là, Diệp nhi, em yêu anh…
Phong Diệp Nhiên xuống taxi, anh lao như bay!
Lần đầu tiên anh ghét tòa nhà khóa quá nhiều cửa, mật mã quá phức tạp!
Anh muốn nhìn thấy em ấy ngay lập tức!
Phong Hoa mặc chiếc áo len mỏng bình thường, trên gương mặt nhợt nhạt bao phủ cảm giác xa cách. Khi cậu nhìn thấy Phong Diệp Nhiên xông vào phòng thì khá bất ngờ, nhưng một giây sau, tâm tình đấy tan biến.
Cậu nghĩ, chẳng qua là Phong Diệp Nhiên đến lấy hành lý thôi. Sau này e rằng anh ấy sẽ không ở đây với cậu nữa.
“Phong Hoa…” Phong Diệp Nhiên vui vẻ gọi tên Phong Hoa, mùi rượu nồng nặc, gương mặt tươi cười cực kỳ chói mắt.
Phong Hoa ngẩn người, lại dời tầm mắt: “Anh uống rượu?”
“Phong Hoa… Phong Hoa…”
“Rõ là người anh không khỏe, mà còn uống rượu.”
“Phong Hoa… Phong Hoa… Lại đây…” Phong Diệp Nhiên dang rộng hai tay, trong giọng nói chứa sự vui sướng mãnh liệt.
Phong Hoa bước đến gần anh, nhưng không ôm anh, thậm chí không nhìn anh: “Dạ dày có đau không?”
Phong Diệp Nhiên suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Hơi hơi.”
Phong Hoa trùm tay lên bụng anh, trị liệu cho anh. Nhưng tâm cậu lại chìm xuống dưới đáy, lòng thầm cười nhạo bản thân. Quả nhiên, mấy ngày trời Diệp nhi của cậu không đến đây, mà hôm nay lại đến, là vì dạ dày anh đau, anh cần cậu trị liệu cho anh. Song cậu lại nghĩ ngay, đây là chuyện tốt, chí ít thì anh còn cần cậu.
“Phong Hoa!”
“…”
“Phong Hoa, hôm nay anh… Hấc… Rất muốn gặp em…”
“Vậy đó à.”
“Phong Hoa!”
“Ừ?”
“Sao em không nhìn anh?”
“Anh say rồi.”
“Anh không say. Nhìn anh.”
Phong Hoa như không nghe thấy, cậu vẫn không nhìn Phong Diệp Nhiên, chỉ trầm giọng nói: “Tốt hơn rồi nhỉ.”
“…Ừ.”
“Em đi rót cho anh ly nước ấm.”
Nói xong, ngón tay cậu rời khỏi phần bụng Phong Diệp Nhiên, chuẩn bị quay người đi.
Thì ngờ đâu Phong Diệp Nhiên ôm chầm cổ cậu, trong lúc cậu không kịp phản ứng, anh nhón chân nhẹ nhàng mổ yêu lên miệng cậu.
Mùi rượu nồng phả vào mặt Phong Hoa, cậu trợn mắt.
Phong Diệp Nhiên vô cùng vô cùng hài lòng, anh cười hì hì dán sát vào Phong Hoa, đắc ý huênh hoang: “Cuối cùng em cũng nhìn anh rồi!”
——To be continued.
Lời tác giả: Thật ra lúc viết cảnh thang máy rớt xuống, tôi vẫn đang suy nghĩ về cảm giác ngồi chiếc tàu lượn siêu tốc Tron Lightcycle Power Run ở Disneyland, mặc dù tôi không hề la hét nhưng kích thích cực ==
Mặt khác, về nhân vật Tiêu Ân, không biết mọi người có còn nhớ ở chương 7, lúc Phong Hoa với Phong Diệp Nhiên cùng ngồi xem phim, nguyên mẫu của Tiêu Ân chính là nhân vật chính trong phim.