Đây là sinh nhật 4 tuổi của Phong Hoa, tuy rằng ngoài cơ thể là 12 tuổi của nhân loại, nhưng trí thông minh đã vượt xa số tuổi ấy. Ở suốt 4 năm trong viện nghiên cứu, nhà của nó chính là căn phòng nhỏ bé, hắc ám, kín mít này, mỗi ngày Phong Diệp Nhiên đều ở đây với nó, mỗi tuần dẫn nó ra ngoài, dạo quanh chốc lát ở dốc núi phụ cận không người.
“Phong Hoa, sinh nhật vui vẻ.” Phong Diệp Nhiên nhẹ giọng chúc.
Anh nhìn đứa nhỏ với tướng mạo khá tinh tế, da dẻ trắng nõn, đôi mắt lấp lánh, tâm trạng anh rất tốt, không hay biết bản thân đang cười hạnh phúc thế nào.
Phong Diệp Nhiên mới vừa nói “Sinh nhật vui vẻ”, Phong Hoa liền mỉm cười thật tươi.
Phong Diệp Nhiên cảm thấy nụ cười của Phong Hoa tựa như một bông hoa nở rộ —— bởi vì trong chớp mắt nó cười, sàn nhà bình thường không có gì lạ bỗng dâng lên những thứ sáng lấp lánh như ngôi sao, đom đóm, mà cũng như con tôm nhỏ phát sáng dưới biển sâu, hay cái chuông bạc nhún nhảy trên nhánh cây trong chùa chiền. Chúng vui sướng bay lượn trên không, phát ra những âm thanh ảo diệu, lạ kỳ.
Phong Hoa cười tươi trong thế giới xinh đẹp ấy, trên người ánh lên những tia sáng rực rỡ, có thể thấy là nó đang rất vui.
“Nhanh ước nguyện đi.” Phong Diệp Nhiên nói, “Giống như năm ngoái đó, hứa xong thì thổi tắt nến.”
“Em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Diệp nhi.”
Phong Diệp Nhiên cong khóe mắt: “Nhóc ngốc, em nói ra mất linh bây giờ —— còn nữa, không được gọi anh là Diệp.”
Phong Hoa đứng dậy, nắm lấy bàn tay Phong Diệp Nhiên đang đặt trên bàn, rồi nghiêng người thổi tắt nến.
Sau một giây ngọn nến tắt, Phong Diệp Nhiên nhận thấy có một luồng khí cuồn cuộn dâng từ dưới lên nâng bọn họ lên cao —— cùng bay trên bầu trời với những sinh vật kỳ diệu, lấp lánh kia. Giây phút đó, dường như có một giọt chất lỏng lóng lánh đặc dính rơi xuống nước, nhanh chóng khuếch tán lan ra xung quanh… Hệt như bọn họ vượt lên khỏi giới hạn của căn phòng, bay lên trời. Nhóc con Phong Hoa kéo tay Phong Diệp Nhiên, trên đỉnh đầu hai người họ là những vì sao đếm không xuể, chúng ánh vàng bao phủ dày đặc, kiều diễm như dòng sông lộng lẫy, lướt nhanh trên bức tranh màu xanh thẫm. Còn dưới chân họ là tòa kiến trúc ánh bạc, núi sông bao la bát ngát, và hoa tuyết phất phơ lả tả…
Phong Hoa nhìn ngôi sao lấp lánh, hỏi: “Diệp nhi, thích không?”
“Đúng thật là phong cách của em! Vừa có tuyết mà vừa có sao, không hợp logic đâu nha. Nhưng mà —— thật sự vô cùng, vô cùng đẹp! Em chế tạo ảo cảnh càng ngày càng chân thực, khó tin quá! Nhưng em chưa từng nhìn thấy trời đêm đầy sao mà, sao tạo ra được?” Phong Diệp Nhiên rất thắc mắc, “Mỗi lần mình ngắm nó, cũng chỉ có hai, ba vì sao.”
“Gần đây Diệp nhi có mang đến vài cuốn tranh vẽ.”
“À vậy là có được linh cảm từ đó à! Nhưng sao lại muốn cho anh ngắm trời sao vậy? Mấy bức tranh vẽ đó phong phú đủ cả, đâu phải chỉ có mỗi sao đâu.”
“Bởi vì anh từng nói muốn ngắm chúng.”
“Lúc nào?”
“132 ngày trước, lần thứ hai anh dẫn em đi ra ngoài, ở sườn dốc, anh nói anh chưa từng ngắm bầu trời đêm phủ đầy sao.”
Phong Diệp Nhiên ngơ ngác nửa ngày, rốt cục cũng nhớ ra. Anh không kìm được gõ đầu Phong Hoa: “Anh tò mò về cấu tạo của em ghê, anh chỉ tùy tiện nói có vài câu mà em nhớ được hết hả? Còn nhớ rõ mốc thời gian thế kia?!”
Phong Hoa ngẩng đầu nhìn anh, có phần đắc ý: “Này tính là gì, em còn có thể ghi nhớ mỗi một câu nói Diệp nhi từng nói ấy chứ!”
… [kuroneko3026.wp.com]
10 giờ tối, Phong Diệp Nhiên thu dọn phòng ốc sạch sẽ, Phong Hoa rửa mặt xong xuôi, nó uống thuốc rồi ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường nhỏ nhìn anh. Thuốc nó uống là một loại thuốc ức chế, tương tự với thuốc ngủ, khiến nó thấy nặng đầu, cơ bắp lỏng lẻo, không còn sức lực, nhanh chóng thiếp ngủ. Đây là một thủ đoạn khống chế nó, lo sợ nó vô thức phát điên. Phong Diệp Nhiên đo nhiệt độ như thường ngày rồi thoa thuốc lên vết thương cho Phong Hoa.
Trên lưng, trên cánh tay của tiểu Phong Hoa đều có thương tích, là dấu vết của các cuộc thí nghiệm. Mặc dù nói năng lực hồi phục của Phong Hoa đã nhanh hơn rất nhiều so với người thường, nhưng các cuộc thí nghiệm tới tấp vẫn hằn lại các vết sẹo trên thân thể gầy gò ấy.
Phong Diệp Nhiên vừa thoa thuốc cho nó, vừa nói: “Phong Hoa, em biết không. Em là tân nhân loại đầu tiên trên thế giới. Em dung hợp hoàn mỹ gien của con người và tộc Adersel, là huyết thống thuần khiết. Thí nghiệm trước đây cùng lắm chỉ có thể lấy ra chừng 3% gien của Adersel, mà cuối cùng đều thất bại. Còn em lấy gần 89%, ngoại giới không một ai dám tin, ai cũng nói bọn anh bịa đặt. Haha, bọn họ cứ nói đi. Hiện giờ mà em đã nắm giữ năng lực khiến người sửng sốt, thì tương lai không biết còn có thể phát triển đến đâu, em thật sự là niềm kiêu hãnh của anh. Chờ đến khi em đủ 18 tuổi của nhân loại, thể chinh của em ổn định lại, bọn anh sẽ dẫn em ra tuyên bố, để những kẻ ngu xuẩn kia tự vả mặt chúng.”
Phong Hoa im lặng lắng nghe những lời Phong Diệp Nhiên đã nói với nó vô số lần, mà không hề có dấu hiệu thiếu kiên nhẫn nào.
Phong Diệp Nhiên hưng phấn nói, nhưng bỗng khựng lại.
Phong Hoa lập tức quay sang, áp tay trùm lên bụng anh.
Qua một hồi lâu, cảm giác đau đớn biến mất, Phong Diệp Nhiên mới từ từ nói: “Phong Hoa, anh vẫn luôn tin rằng em là món quà Thượng Đế ban tặng cho anh… Haha, mặc dù anh không tin tôn giáo, nhưng anh cảm thấy em chính là kỳ tích Thượng Đế ban tặng anh. Anh vốn sắp chết, nhưng em lại đến bên anh… Phong Hoa…”
Phong Hoa dìu anh ngồi lên chiếc giường nhỏ, cuối cùng cũng ngắt lời anh: “Có em ở đây, anh vẫn sẽ khỏe mạnh sống tiếp!”
“Nhóc ngốc, em có thể ức chế khối u phát triển, chứ em không thể nào chữa trị cho anh. Bệnh của anh là bệnh nan y, tình cảnh khốn cùng thế nào anh biết mà, không ai có thể chữa được nó. Thật ra anh cũng không hi vọng xa vời mình có thể sống thọ, anh chỉ hi vọng lúc anh còn sống thì có thể tạo ra… thành tựu… để mấy kẻ kia…”
Dường như anh nghĩ đến gì đó, thống khổ nhíu mày lại. Rồi anh đứng dậy, tính rời đi.
Nhưng có người bắt lấy cổ tay anh, Phong Hoa ngửa đầu nhìn anh, ngón tay nắm rất chặt: “Đêm nay… đừng đi được không. Diệp nhi, ngủ với em đi.”
Tối hôm đó, Phong Diệp Nhiên ở lại căn phòng nhỏ, cùng nằm với tiểu Phong Hoa trên chiếc giường.
Không gian rất hẹp, Phong Diệp Nhiên lại quá mệt mỏi nên nhanh chóng quay lưng với Phong Hoa ngủ say, hô hấp đều đều.
Mà Phong Hoa cẩn thận đắp kín chăn cho anh, từ phía sau dè dặt ôm lấy anh, áp bàn tay nhỏ nhắn lên bụng, ức chế cơn đau cho anh.
Gần như nó không chợp mắt cả đêm. Trong bóng tối, nó chăm sóc cho Phong Diệp Nhiên, dùng thính lực cực cường của mình cảm thụ âm thanh của vạn vật thế gian —— tiếng sói tru phương xa, tiếng chim ríu rít, tiếng gió thổi qua tán cây, tiếng lá cây va vào cửa sổ, tiếng người bên cạnh trằn trọc, tiếng hít thở đều đều của anh, tiếng anh nói mớ, dưới lòng bàn tay nó là tim anh đập thình thịch, tiếng tim đập làm nó nhung nhớ vô vàn.
Vào lúc đó, Phong Diệp Nhiên không hay biết, dù có cho Phong Hoa uống thuốc ngủ thì nó hoàn toàn không bị ảnh hưởng;
Anh không hay biết đứa nhỏ nhỏ bé ấy lại chăm sóc anh cả một đêm;
Chuyện anh không biết có quá nhiều không kể hết;
Tựa như anh không biết lúc Phong Hoa 3 tuổi đã học được cách chữa trị vết thương cấp tốc mà không để lại dấu vết, nhưng trước mặt anh nó làm bộ như thương tích chằng chịt, chờ anh tự tay thoa thuốc cho nó.
…
… … [kuroneko3026.wp.com]
Giọng nam thanh nhã trầm thấp, tiếng đàn piano trầm tĩnh du dương, đóa hoa trắng như tuyết, dòng máu đặc sệt dinh dính, cổ tay trắng bệch, vết thương dữ tợn, dao găm rớt dưới đất. Máu tươi tuôn trào, thấm vào quần áo, xuống thảm trải sàn, trên cánh hoa, và trên bàn chân trần. Không có đau đớn, mà lại là một loại mừng rỡ hả hê âm thầm, như có ác quỷ âm u, tà ác cuồng hoan trong người, nó đang reo hò vì sự kết liễu.
Phong Hoa bỗng tỉnh giấc, ngực nó phập phồng. Nó nhìn xuống cổ tay mình, chỉ có vết thương cố tình giữ lại, chứ không có một vết máu nào. Vốn là một giấc mộng cực kỳ rõ rệt nhưng lại nhanh chóng trôi xa, biến mất dạng trong tâm trí.
Nó nghiêng người, nhìn con người đang ngủ say bên cạnh.
Phong Diệp Nhiên đang nằm nghiêng hướng mặt về nó, người hơi khom lại, như đứa con nít trốn trong chăn. Ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên thấu qua khe cửa sổ rọi xuống mặt anh, phác họa từng đường nét của anh. Mái tóc đen hơi rối, chân tóc dưới ánh nắng làm người ta ảo giác rằng nó có màu trà, Phong Hoa vén những sợi tóc che khuất mắt anh lên, xúc giác mềm mại.
Phong Diệp Nhiên có một đôi mắt rất ưa nhìn, mắt hai mí, đuôi mắt hơi hướng xuống, lông mi mảnh dài hơi cong, trên mắt phải còn có một nốt ruồi nhỏ, hình dạng đôi lông mày rất anh khí, độ cong của chúng tạo cảm giác kiêu hãnh. Nhưng bởi vì quá gầy nên hốc mắt có phần hãm sâu, lại vì thân thể không khỏe mà quầng mắt thâm đen không tan, nên trông có vẻ khá u ám. Nhưng Phong Hoa biết, lúc anh cười, lúc sương mù tan đi hết thì dáng vẻ anh đẹp đẽ đến nhường nào.
Nó không kìm lòng được lật tập tranh ra, cầm bút chì lặng lẽ phác họa lại đường nét của Phong Diệp Nhiên. Lúc này ánh mặt trời chói hơn, hòa tan đi hơi mù trên gương mặt Phong Diệp Nhiên. Lông mi anh run run, môi khẽ hé, có vẻ như đang đánh một giấc mộng đẹp nên giãn lông mày, còn có ý cười khẽ. Làn gió nhẹ thoảng qua khe cửa sổ, lướt qua những sợi tóc đen mềm mại sau tai Phong Diệp Nhiên, chúng dần buông xõa xuống trước mắt anh, tạo ra loại mỹ cảm lười biếng.
Phong Hoa nhìn anh chăm chú đến ngẩn người, xột xoạt vẽ ra.
…
Bóng chú chim vụt qua rèm cửa trắng, bên ngoài phòng thí nghiệm càng lúc càng náo nhiệt, điện thoại của Phong Diệp Nhiên cũng rung rung nhiều lần.
Phong Diệp Nhiên hơi cử động.
Phong Hoa thả tập tranh xuống, nhìn anh chằm chằm, trên mặt có nét ửng đỏ.
Phong Diệp Nhiên mông lung mở mắt, ngơ ngác nhìn cậu thiếu niên trước mặt.
Phong Hoa nhìn anh, chẳng biết sao tim lại đập mạnh hơn rất nhiều —— vào lúc Phong Diệp Nhiên mở mắt ra, vẻ mặt từ ngơ ngác chuyển thành ngạc nhiên, rồi mỉm cười nói “Phong Hoa, chào buổi sáng”, Phong Hoa nhìn biến hóa của anh, nó liên tưởng đến khoảnh khắc mặt trời mọc.
Dường như nó nhìn thấy chu kỳ từ khi mặt trời mới nhú từ bóng tối, trong nháy mắt đó ánh mặt trời bao trùm tất cả, nó dâng trào cảm xúc, kích động đến không nói nên lời.
“Sao vậy?” Phong Diệp Nhiên thắc mắc hỏi.
Phong Hoa đỏ mặt, trên gáy bốc ra từng cơn nhiệt khí.
“Chẳng lẽ bị sốt?”
Nói xong, anh tự nhiên kéo Phong Hoa xuống, áp vào trán mình. Phong Hoa nhanh chóng né đi, như một chú nai con bị chấn kinh.
Phong Diệp Nhiên bối rối, bỗng bị bản phác họa trên giường hấp dẫn. Anh vừa vươn tay ra, Phong Hoa liền nhanh tay giấu bản phác họa ra sau.
“Bí mật.” Nó đỏ mặt bật ra hai chữ ấy.
Phong Diệp Nhiên chớp mắt, không nhịn được vò mạnh mái đầu nó: “Chà chà, đúng là lớn rồi, còn có bí mật nha!”
※ ※ ※
Mùa hè năm thứ hai, lần đầu tiên Phong Diệp Nhiên dẫn Phong Hoa vào trung tâm thành phố chơi.
Phong Hoa trông đã 12, 13 tuổi, dù nó chỉ mới sống 4 năm có lẻ. Nó chưa từng đi vào thành phố, mà thật ra, nơi nó đến nhiều nhất là khu vực quanh ruộng đồng, cực kỳ vắng người, nên giờ nó rất háo hức.
Vì để nó hiểu rõ hơn đời sống sinh hoạt trong thành phố, Phong Diệp Nhiên dẫn nó ngồi toa tàu tuyến số 4. Trong tàu đông nghẹt người, Phong Hoa căng cứng cả người lại. Nó nắm chặt tay Phong Diệp Nhiên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, mắt ngập đầy sự sợ hãi. Phong Diệp Nhiên thấy nó như thế, anh khá đau lòng, đẩy nó vào bên góc, lấy thân che cho nó. Phong Hoa ngửa đầu nhìn anh, mặt đỏ phừng phừng.
Xe chạy suốt 1 tiếng đồng hồ chở bọn họ từ ngoại thành vào trung tâm thành phố. Cửa kính trong suốt cỡ lớn hiện ra một thế giới hoàn toàn mới cho Phong Hoa, dần dà, từ sợ hãi ban đầu, chuyển thành trạng thái hưng phấn.
Nó vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài ——
Bất tri bất giác, đoàn tàu chạy lên giữa trời, xung quanh mây mù giăng lối. Đến khi mây tan đi bớt, thì nó thấy rõ từng tòa từng tòa nhà chọc trời dựng thẳng lên mây, đỉnh tháp nhọn màu trắng xanh, hơi thấp, cái đồng hồ của tháp phủ đầy hơi thở cổ điển, còn đường ray bao quanh bốn phía như dải ruy băng.
“A, bên kia, Diệp nhi, là gì vậy?” Phong Hoa kích đông reo lên.
Đó là một thứ như khinh khí cầu, nhưng lớn hơn một chút, hình bầu dục hơn, chầm chậm lơ lửng giữa trời.
“Là du thuyền trên không!”
“Thuyền?”
“Đúng vậy, có du khách nào muốn thưởng lãm toàn bộ thành phố thì sẽ dẫn người thân ngồi du thuyền trên không, từ từ dạo hết một vòng.”
“Nếu đói bụng thì sao?”
“Nhóc ngốc! Chỗ đó giống như cái khách sạn xa hoa, đầy đủ mọi thứ, sao không có thức ăn cho được.” Phong Diệp Nhiên cười, “Nếu em thích thì có cơ hội, anh sẽ dẫn em đi cảm thụ thử một phen.”
“Thật không?!”
“Đương nhiên rồi. Đừng kích động quá, chốc nữa còn có rất nhiều thứ em chưa từng thấy. Ví dụ như, thành phố dưới lòng đất này.”
“Lòng đất mà còn có thành phố ấy hả?”
“Ừ, một vài khu thành phố dưới lòng đất còn phồn hoa hơn nhiều so với trên mặt đất đó. Khu phố trung tâm của chỗ ấy có đến 3 tầng, sở thú công viên trò chơi chỗ dừng chân đủ các kiểu, cái gì cũng có.”
“Chúng ta sẽ đến đó chơi hả?”
“Thì là muốn dẫn em đến đó nhìn mà, thuận tiện mua cho em vài bộ quần áo cho ra dáng, em cũng đâu thể mặc đồ cũ mãi được!”
Hai người xuống xe ở tầng thương mại của thành phố dưới lòng đất. Ngày hôm nay đang tiến hành triển lãm đèn, mỗi một bước đi, dưới mặt đất sẽ xuất hiện hình trái tim lóe sáng. Trên biển quảng cáo to lớn, một cô gái xinh đẹp tạo đủ các dáng uyển chuyển trên không khí, giọng nói thanh nhã, thỉnh thoảng còn cho người đi đường một cái hôn gió. Trên đường phố có người máy hướng dẫn mua sắm, chúng nó chuyên nghiệp trả lời các câu hỏi, thao tác nhanh nhẹn.
Dọc đường đi, Phong Hoa hoa cả mắt. Mặc dù nó rất phấn khích, nhưng không thoát được tật xấu sợ người, vẫn nắm chặt lấy tay của Phong Diệp Nhiên, không muốn buông ra. Dù đi vào trong tiệm quần áo cũng không dám tự mình vào căn phòng thử đồ nhỏ xíu, nhất định phải có Phong Diệp Nhiên vào thử đồ cùng nó, làm Phong Diệp Nhiên dở khóc dở cười.
Phong Diệp Nhiên mua cho Phong Hoa ba bộ quần áo, một bộ áo ngủ, một bộ dành cho mùa đông và một bộ dành cho mùa hè. Anh thấy khát nước nên bảo Phong Hoa ngồi trên băng ghế, còn mình đi mua đồ uống.
Lúc trở lại, anh phát hiện Phong Hoa trở thành tiêu điểm ánh nhìn.
Xung quanh có rất nhiều du khách nghỉ chân ngoảnh đầu qua quan sát, hai cô bé đã đến đứng bên cạnh, nói gì đó với nó. Phong Diệp Nhiên nghĩ thầm, còn nhỏ mà đã thế này, thì chờ đến khi nó lớn hơn nữa chẳng lẽ muốn quấn trọn nó luôn hay sao?
Mà Phong Hoa rõ ràng khá lúng túng, trong tay nó nắm chặt cái gì đó, khẽ nghiêng đầu, vành tai đỏ ửng. Mái tóc hơi dài che khuất một con mắt, con mắt còn lại cụp xuống. Vẻ ngoài của nó đẹp đẽ tinh tế, da dẻ lại trắng nõn, dường như còn đẹp hơn cả mấy đứa bé trên quảng cáo.
Khi Phong Hoa nhận ra Phong Diệp Nhiên đứng sau nhóm người, nó chợt giương mắt lên —— trong giây khắc ấy, dường như Phong Diệp Nhiên nhìn thấy cánh bướm xanh thẳm vốn ngủ say bỗng nhảy múa uyển chuyển. Đôi mắt xanh của nó sáng lên, đôi môi nhợt màu cong cong, Phong Diệp Nhiên hít sâu một hơi, tự nhiên anh kích động muốn ôm lấy nó.
Phong Hoa chạy đến chỗ Phong Diệp Nhiên, tựa như khi nó còn bị giam trong phòng thí nghiệm, nghe thấy tiếng bước chân của Phong Diệp Nhiên là hào hứng phấn khích nhào đến.
“Diệp nhi!” Nó ngẩng đầu nhìn Phong Diệp Nhiên, gương mặt đỏ ran.
“Sao?”
“Tặng cho anh.”
Lúc này Phong Diệp Nhiên mới chú ý Phong Hoa cầm một bông hoa nhỏ màu vàng ươm, rất bình thường thôi nhưng đẹp lạ kỳ. Rõ ràng chỉ là một bông hoa, nhưng Phong Diệp Nhiên lại bị cảm động, cứ như bông hoa này được làm từ vàng.
Phong Diệp Nhận giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn em!”
Phong Hoa ôm lấy eo của Phong Diệp Nhiên, dụi đầu vào áo anh, Phong Diệp Nhiên bất đắc dĩ: “Bao lớn rồi mà còn làm nũng hả!”
Phong Hoa ôm đến thoải mái nên không chịu buông tay.
Bỗng nhiên, Phong Diệp Nhiên để ý cách đó không xa có một chiếc xe hơi quen thuộc, một nam một nữ nhìn sang bên này, thầm thì với nhau. Nam chừng 35 tuổi, tây phục thẳng thóm, vẻ mặt nghiêm nghị, giống Phong Diệp Nhiên đến mấy phần. Nữ tựa sát vào cánh tay hắn, cô mặc chiếc váy dạ tiệc để lộ đôi vai đẹp, trên cổ đeo sợi dây chuyền ngọc trai đắt tiền, mái tóc dài vấn sau gáy, trang điểm xinh đẹp tao nhã, có thể nhìn ra họ chuẩn bị tham dự tiệc lớn.
Bọn họ đi đến chỗ Phong Diệp Nhiên, một cơn gió mạnh thổi đến, bông hoa màu vàng trong tay Phong Diệp Nhiên bay theo gió, rơi xuống đất, bị người đi đường giẫm dưới chân.