Lúc trước, khi thu hoạch Hồn Hoàn hoàn toàn là mù quáng, cảm thấy thích hợp sẽ ra tay, nhưng trên thực tế, Hồn Kỹ cũng không phải như những gì Kỷ Vu mong đợi, lấy ví dụ Hồn Kỹ thứ hai Trói Buộc và Hồn Kỹ thứ ba Thao Túng, khác biệt giữa hai bên cũng không rõ ràng, hiệu quả các kỹ năng dưới đa số tình huống đều giống nhau, điều này dẫn đến việc cô thiếu một Hồn Kỹ có lực mạnh hơn.
Đại Sư đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi: "Nghe Phất Lan Đức nói, Hồn Kỹ thứ nhất của trò xuất hiện kỹ năng mới?"
Kỷ Vu gật đầu, nói: "Trước cấp 50, hiệu quả của Hồn Kỹ thứ nhất vẫn luôn là gây choáng váng trong đó có chứa một chút lực đánh, sau khi em đạt đến cấp 50, Hồn Kỹ thứ nhất lại đột nhiên có thể ngăn cản dòn tấn công, thí nghiệm tốt nhất là hoàn toàn ngăn cản Hồn Kỹ thứ nhất của thầy Triệu."
Trên mặt Đại Sư đều là ngạc nhiên, "Quả là một Võ Hồn được trời ưu ái, tuy rằng Võ Hồn của trò không dễ thấy, thoạt nhìn không hề có sức tấn công, nhưng có đặc tính tăng trưởng, ta đoán rằng Võ Hồn của trò đã biến hóa không ít so với khi thức tỉnh."
Hoàn toàn đúng.
Kỷ Vu cười nói: "Đúng là như vậy."
Thấy hai người trò chuyện với nhau vui vẻ, trong tay Chu Trúc Thanh cầm một lòng đỏ trứng tròn trịa mượt mà, khó khăn nhìn nó. Ninh Vinh Vinh ở một bên thấy thế cười nói: "Trúc Thanh không thích ăn lòng đỏ trứng sao?" Hóa ra khối băng còn có thể lộ ra biểu cảm như vậy, thật thú vị!
"Vâng." Chu Trúc Thanh nhấp nhấp môi, nếu không phải viện trưởng Phất Lan Đức đã quy định học viên không được lãng phí đồ ăn, nàng đã sớm ném nó đi. Thở dài, cánh môi hé mở, Chu Trúc Thanh đang chuẩn bị cho lòng đỏ trứng vào miệng, đột nhiên bên tai có một cơn gió thổi qua, lòng đỏ trứng giữa hai ngón tay đã bị Kỷ Vu lấy mất, đầu ngón tay dường như vẫn còn độ ấm từ lưỡi cô.
Chu Trúc Thanh chột dạ nhìn Ninh Vinh Vinh, lại thấy ánh mắt ái muội của cô nàng di chuyển giữ mình và Kỷ Vu, ngón tay hơi cong, không được tự nhiên quay đầu nhìn về phía Kỷ Vu.
Sắc mặt Kỷ Vu tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy hành vi vừa rồi có gì không đúng, cũng không để ý ánh mắt Ninh Vinh Vinh nhìn về phía mình, má phình phình nhai đồ ăn, cười cười xin lỗi với Đại Sư, tiếp tục nghe hắn giảng về Võ Hồn.
Nửa canh giờ sau, tiếng chuông vào học vang lên. Giờ tập hợp đã đến.
Mặt trời chiếu khắp nơi, hơi thở ấm áp mang theo khô mát cùng sức sống bừng bừng. Vạn vật sống lại dưới ánh mặt trời chói chang. Lại một ngày mới bắt đầu.
Đại Sư chắp tay sau lưng. Đứng giữa sân thể dục nhìn tám học viên trước mặt. Ánh mắt lạnh nhạt quét qua mọi người, "Vào bữa sáng ngày mai, ta hy vọng có thể nhìn thấy các trò ở nhà ăn sớm hơn. Sau khi ăn xong phải cần thời gian tiêu hóa, không thể lập tức tiến hành vận động kịch liệt. Sáng sớm ta sẽ chuẩn bị bữa sáng, nếu trong vòng nửa canh giờ vẫn chưa đến ăn, vậy thì không cần ăn."
Ánh mắt đầy uy nghiêm của Đại Sư đảo qua người đám học viên, hắn đương nhiên nhìn ra được có một số người nghe không vào, nhưng hắn cũng không nhấn mạnh nữa.
"Ta biết Võ Hồn và năng lực từng người các trò. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bắt đầu huấn luyện chuyên sâu cho các trò. Đầu tiên, Kỷ Vu. Bước ra khỏi hàng."
Đại Sư nhìn thân hình mảnh khảnh, tinh tế nhưng đầy sức mạnh của Kỷ Vu, nói: "Trước cổng học viện đã chuẩn bị sẵn một sọt đá, trò đeo nó trên lưng chạy từ học viện đến Tác Thác thành rồi chạy trở lại, không được sử dụng hồn lực, khi nào bọn ta kết thúc huấn luyện, khi đó trò có thể dừng lại."
Kỷ Vu sững sờ, sau đó gật gật đầu, nhảy mấy cái đã biến mất trước mặt mọi người.
Cô đi rồi, Đại Sư mới giải thích nghi hoặc cho mọi người: "Tuy Hồn Sư dùng hồn lực và Hồn Kỹ để chiến đấu, nhưng thể lực khi chiến đấu lại có tác dụng quan trọng nhất, thể lực là thứ quyết định tính kéo dài khi chiến đấu của Hồn Sư, đương nhiên sau này các trò sẽ được huấn luyện tương tự, trước tiên để Kỷ Vu làm mẫu thử cho các trò. Kế tiếp, Đới Mộc Bạch bước ra khỏi hàng."
Bên này, Kỷ Vu đã đi đến cổng học viện, giật mình khi nhìn thấy một loạt sọt tre trước mặt, tìm được sọt tre có viết tên mình, ước lượng một ít khối lượng đá trong đó, ước chừng nó nặng 20kg. Tất nhiên, khối lượng này khá là nhẹ đối với Kỷ Vu, cô nở một nụ cười, nâng bước chạy về phía Tác Thác thành.
Một vòng.
Hai vòng.
Ba vòng.
Hơi thở của Kỷ Vu không loạn chút nào, tốc độ hoàn toàn không chậm lại, không khỏi cười khẽ một cái, chuyện này quá đơn giản, chẳng lẽ Đại Sư xem thường mình?
Sau đó là năm vòng, bảy vòng......
Khi vòng thứ bảy trở lại học viện, Kỷ Vu thấy bảy người Chu Trúc Thanh mang lên sọt tre chuẩn bị chạy, không khỏi cười nói: "Ồ, mọi người đến chạy với tôi?"
Mã Hồng Tuấn cười khổ nói: "Tôi vừa mới vui sướng khi người gặp họa, hiện tại báo ứng tới!"
"Ha ha, mọi người cố lên, tôi đi trước!" Kỷ Vu cổ vũ nhìn thoáng qua Chu Trúc Thanh, xoay người chạy về phía Tác Thác thành không quay đầu lại.
Bảy người nhanh chóng vác đá lên lưng chạy theo Kỷ Vu ở phía trước, Đới Mộc Bạch thậm chí còn rất tinh tưởng hô lớn: "Lão Kỷ, chạy nhanh lên! Nếu bọn tôi đuổi kịp, cậu chết chắc!" Nói xong dẫn đầu chạy lên.
Khóe miệng Kỷ Vu mở rộng, a, bị các cậu đuổi kịp thì tôi còn mặt mũi nào nữa. Tốc độ dưới chân đột nhiên nhanh hơn, rất nhanh đã bỏ bảy người lại phía sau, đồng thời cũng đem lại gánh nặng cho cô sau khi kiệt sức.
Cho đến giữa trưa, mặt trời lên cao, Kỷ Vu đã chạy tới chạy lui giữa học viện và Tác Thác thành suốt mười lần, lúc đầu cô vẫn luôn không gặp được đám người Chu Trúc Thanh, nhưng lúc này Kỷ Vu mới hiểu mình có bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu kiêu ngạo. Trong số những người đồng trang lứa, hồn lực của cô là thượng đẳng, Kỷ Vu không khỏi mang theo chút kiêu ngạo, thế mà đã mắc phải loại sai lầm cấp thấp của nhân loại đó là khinh địch.
Buổi trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày, mồ hôi trên đầu Kỷ Vu chảy xuống theo thái dương, thậm chí còn dính trên mắt Kỷ Vu, mang theo chút đau đớn, nhưng cô không dám giơ tay lau, bởi vì cô không có dư thể lực để lãng phí, đại khái Chu Trúc Thanh bọn họ chỉ mới chạy ba vòng, mà Đại Sư huấn luyện cho bọn họ là mười vòng, Đường Tam là mười hai vòng cũng chính là khi Đường Tam chạy xong cô mới có thể dừng lại.
Gặp lại Đại Sư, Kỷ Vu dừng lại nhấp một ngụm nước, làm ẩm đôi môi khô khốc của mình, hai chân lại lần nữa kiên định chạy về phía trước. Bầu trời treo quả cầu lửa như khiến cho không khí trở nên nóng rực, phổi Kỷ Vu thường xuyên hút vào không khí, lá phổi bị không khí cọ xát như bị phỏng. Nhưng Kỷ Vu biết, cô không thể dừng lại. Con người là một loài sinh vật dễ sinh ra quán tính, một khi dừng bước lại mệt mỏi sẽ tràn ngập toàn thân, khó có thể áp xuống.
Vòng thứ mười hai, cảnh vật trước mắt Kỷ Vu đã bắt đầu trở nên mơ hồ, hai chân nặng nề như bị rót chì, sọt tre sau lưng như một ngọn núi mang đến nặng nề này. Quần áo trên người Kỷ Vu đã ướt đẫm, tinh thần hiện đã tiêu hao, nhẹ nhàng đạm nhiên trên mặt sớm đã biến mất hầu như không còn.
Vòng thứ mười ba, tốc độ của Kỷ Vu cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa mà dần dần chậm lại, lúc cách học viện không xa, bảy người Chu Trúc Thanh cuối cùng cũng gặp được Kỷ Vu, bảy người vẫn còn thần thái sáng láng chào hỏi, không tạm dừng mà vượt qua cô, để lại cho cô một loạt bóng lưng kiên định.
Khi vòng thứ mười sáu kết thúc, Kỷ Vu một lần nữa đuổi theo bảy người, tám người đồng thời ngừng lại trước cửa học viện, giờ khắc này, mọi người đã không nói nên lời. Nhìn lẫn nhau, bọn họ phát hiện quần áo trên người mỗi người đều đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng. Khả quan nhất là Chu Trúc Thanh, tuy rằng tuổi nàng nhỏ nhất nhưng giữa ba cô gái, nàng dậy thì tốt nhất, quần áo ướt đẫm dán sát thân thể, phác họa ra từng đường cong kinh người.
Con ngươi Kỷ Vu hơi tối lại, cổ họng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, thật là muốn mệnh! Nhanh chóng uống xong một chén nước, Kỷ Vu vội vàng dời ánh mắt, không dám nhìn Chu Trúc Thanh nữa, dẫn đầu rời đi.
Lý do tại sao không đi cùng bọn họ là bởi vì thể lực Kỷ Vu không giống với bọn họ, nếu bắt buộc phải đi cùng họ, tốc độ của cô sẽ hơi nhanh hơn một chút, sẽ mang lại gánh nặng cho bọn họ, cho nên tốt nhất là cô nên đi một mình.
Chu Trúc Thanh không ngừng thở phì phò, ánh mắt theo sát Kỷ Vu, trong mắt tràn đầy lo lắng, chắc là mười mấy vòng rồi, A Vu không sao chứ?
Lúc này trong đầu Kỷ Vu tất cả đều là dáng người Chu Trúc Thanh, gần như là không thấy đường trước mặt, đột nhiên bước chân lảo đảo một chút, thân thể lập tức mất cân bằng, Kỷ Vu cắn răng bình tĩnh khống chế thân thể một lần nữa, mới không để chính mình ngã xuống.
Không thể ngã xuống, kiên trì! Kiên trì! Kiên trì!
Khi vòng thứ hai mươi của Kỷ Vu bắt đầu, Sử Lai Khắc Thất Quái đã chạy được nửa vòng thứ mười, lúc này dùng từ đi bộ có vẻ thích hợp hơn, bởi vì mọi người không còn chạy được nữa, chỉ có thể miễn cưỡng di chuyển bước chân đi từng bước một về phía trước. Mà Kỷ Vu cũng không kém hơn là bao, bước chân nhanh hơn một chút so với đi đường nhưng cũng đã là cực hạn, tám người khiêng sọt đá sau lưng nặng nề bước đi, bọn họ từng bước từng bước tiến về mục tiêu cuối cùng.
Cách học viện năm trăm mét, Kỷ Vu thấy được thân ảnh bọn họ, không khỏi gian nan gợi lên một nụ cười, tuổi trẻ thật tốt!
Chu Trúc Thanh hôn mê, Đới Mộc Bạch miễn cưỡng ôm nàng, Ninh Vinh Vinh và Tiểu Vũ hỗ trợ lẫn nhau, Mã Hồng Tuấn đã tới trạng thái cực hạn, tụ tập bên người Đường Tam và Áo Tư Tạp, ba người hỗ trợ lẫn nhau, từng bước đi về phía trước. Kỷ Vu cắn răng, khóe miệng trào ra máu tươi, kéo hai chân nặng như bị rót chì đuổi theo bọn họ, tiếp nhận Chu Trúc Thanh từ vòng tay Đới Mộc Bạch, ôm nàng vào lòng đau lòng không thôi, từng bước một đi theo mọi người.
Thình thịch, thình thịch...
Những người khác gần như lần lượt ngã xuống đất, Áo Tư Tạp, Ninh Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn gần như ngất xỉu cùng lúc, Kỷ Vu gian nan khom lưng đặt Chu Trúc Thanh xuống mặt đất, thấy Đường Tam nện bước lảo đảo di chuyển từng bước về phía trước, Kỷ Vu nhìn chằm chằm hắn, còn hai vòng nữa.
"Ca, em đi cùng anh." Tiểu Vũ đỡ bàn đứng lên, nhưng mà, cô nàng chỉ bước được nửa bước, cả người đã ngã ra đất. Tuy rằng tình huống thân thể của cô nàng tốt hơn Chu Trúc Thanh rất nhièu nhưng trước đó cô nàng đã cõng Ninh Vinh Vinh đi một đoạn đường không ngắn, cũng đã đến cực hạn.
"Tiểu Tam, tôi cũng đi cùng cậu." Người nói chuyện chính là Đới Mộc Bạch, cũng mang lên giỏ đá của mình, Đới Mộc Bạch lảo đảo đuổi theo Đường Tam. Hai người đối diện lẫn nhau, trên khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng nở một cười nhìn qua có chút quái dị. Đồng thời vươn tay phải ra nắm trên không trung.
Ngay sau đó, hai người chịu đựng "trừng phạt" nhiều nhất trong toàn bộ quá trình đã ngã xuống cùng lúc, bước lên vết xe đổ của đồng bạn trước đó.
Sử Lai Khắc Thất Quái, bảy người bị "trừng phạt". Lúc này cũng đã nằm xuống bảy người.
Kỷ Vu đứng đó nhìn bọ họ với ánh mắt rung động, nói: "Bọn họ thật đúng là... Lợi hại." Giây tiếp theo cũng không chống đỡ được nữa mà ngã trên mặt đất, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Trên mặt Đại Sư toát ra một tia ý cười nhàn nhạt, "Không bỏ cuộc, không buông tay, thật tốt. Thật tốt." Xem ra ta còn xem nhẹ cực hạn của Kỷ Vu, sau này cường độ huấn luyện sẽ được tăng mạnh, Kỷ Vu hôn mê hoàn toàn không biết ngày tháng sau này sẽ dầu sôi lửa bỏng đến cỡ nào.