• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi hắn giơ móng vuốt sắc bén lên múa may về phía Tiểu Vũ, đột nhiên không biết từ chỗ nào vụt ra một con Lôi Báo vạn năm bay về phía người đàn ông với tốc độ kinh hoàng, móng vuốt tắc kè buộc phải chắn trước ngực, ngăn trở một kích của Lôi Báo.

Cơ bắp đau nhức do Tiểu Vũ căng thẳng lúc này mới được thả lỏng một chút, nhìn người đàn ông đang đấu với hồn thú cùng với tiếng hồng hộc truyền đến bên tai, trong mắt mang theo vui mừng của mẹ già.

"Xem ra đám nhóc này có chút hiểu biết, có chút lương tâm."

"Mấy ngày nay A Vu tẩy não... Khụ..." Không cẩn thận suýt nói ra lời trong lòng.

Đều do bộ dáng A Vu lải nhải với những hồn thú đó rất giống bán hàng đa cấp.

Bộ dáng một bên vẽ bùa, một bên lôi kéo vuốt của hồn thú nói lời thấm thía thâm nhập nhân tâm.

Tốc độ của Lôi Báo nhanh hơn rất nhiều so với những hồn thú khác, nó là quân đi trước, đa số hồn thú còn ở phía sau. Người đàn ông có chút tài năng, hơn nữa âm mưu quỷ kế không ít, Lôi Báo dần dần bị thương.

"Trúc Thanh, em bảo vệ lão Kỷ, chị đi giúp nó." Tiểu Vũ dùng cơ thể linh hoạt, nhảy lên một cái, bím tóc bọ cạp câu lấy cổ người đàn ông bắt đầu chiến đấu với hắn.

Chu Trúc Thanh thấy cô nàng phối hợp thành thạo với Lôi Báo, nên tâm tư toàn bộ đặt trên người Kỷ Vu.

Tình huống giờ phút này của Kỷ Vu không hề khả quan, hồn lực trong cơ thể đã hao hết, trước mắt có hai lựa chọn, một là từ bỏ cơ hội lần này, chờ sau khi hồn lực tăng lên lại chuẩn bị một lần nữa, nhưng điều này hiển nhiên không phù hợp với tính cách của Kỷ Vu, cũng sẽ khiến Pháp Tắc thất vọng. Một lựa chọn khác là đốt tinh nguyên.

Thời điểm Diêm Vương đưa cô tới Đấu La đại lục, cô nhớ rõ hắn có nói qua, cô vốn là người của thế giới này, chỉ vì lúc thức tỉnh Võ Hồn hồn lực quá mạnh mẽ, thân thể không chịu nổi nên mới chết sớm. Hiện giờ sức mạnh linh hồn của cô đã được tích lũy qua hai đời, mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.

Có thể thử một lần, nhưng đây là một biện pháp cực kỳ thương tổn linh hồn.

Kỷ Vu mơ màng nhìn Chu Trúc Thanh, trên mặt tràn đầy giãy giụa, cô từng hứa với A Thanh, sẽ không thương tổn chính mình, sẽ không xằng bậy.

Cẩn thận một chút, em ấy sẽ không phát hiện.

Kỷ Vu nghĩ như thế.

Đáng tiếc, cô vẫn đánh giá thấp sự hiểu biết của Chu Trúc Thanh về cô, chỉ một cái quay đầu, Chu Trúc Thanh đã đọc hiểu tâm tư cô.

"Không được! Kỷ Vu nếu như chị thương tổn chính mình thì chúng ta chia tay!"

Một tiếng gầm lên, động tác trên tay Kỷ Vu cứng lại, thời điểm muốn tiếp tục đã không được nữa.

Bởi vì phía sau đã có một thân thể mềm mại dán lên, từng giọt nước mắt nóng bỏng dừng trên cổ khiến cô đau lòng không thôi.

"A Thanh, hồn lực trong cơ thể chị đã khô kiệt, nhưng pháp trận còn một chút nữa là hoàn thành."

Làm sao Chu Trúc Thanh có thể không hiểu ý nghĩa đằng sau, nhưng sao nàng có thể trơ mắt nhìn Kỷ Vu thương tổn chính mình.

"..." Chu Trúc Thanh không nói gì, chỉ siết thật chặt cánh tay đang ôm Kỷ Vu.

Thật sự không chịu đựng nổi mà.

Ngay khi Kỷ Vu đang muốn từ bỏ, một dòng nước ấm truyền đến từ nơi hai người tương dán, mới đầu Kỷ Vu còn tưởng rằng là do mình suy nghĩ bậy bạ, trong lòng còn đang phỉ nhổ chính mình.

Mãi cho đến khi kinh mạch khô cạn chảy qua dòng hồn lực ôn hòa, Kỷ Vu mới nhận ra hồn lực của Chu Trúc Thanh đang truyền đến trên người mình.

Tình thế trước mắt không cho Kỷ Vu nghĩ lại, một khi hồn lực tiến vào đan điền sẽ bị dùng ngay, pháp trận bị đình trệ lại lần nữa chậm rãi hoạt động.

Tuy rằng đó là hồn lực của Chu Trúc Thanh nhưng khi Kỷ Vu sử dụng lại thuận buồm xuôi gió như của chính mình.

Hồn lực của Chu Trúc Thanh không so được với hồn lực của Kỷ Vu, cũng may trước đó Kỷ Vu đã trải chăn khá đủ, tuy rằng sau đó hoạt động gian nan nhưng vẫn tốt hơn so với việc mạnh mẽ ép hồn lực từ đan điền trước đó.

Bên kia, có đội quân hồn thú gia nhập, tám người kia thấy tình thế không ổn vội vàng xám xịt chạy trốn.

"Hừ, coi như các ngươi thức thời." Tiểu Vũ quát lạnh một tiếng, xoay người trở về bảo vệ Kỷ Vu.

Xoay người lại, cả khuôn mặt đẹp chợt cứng đờ, cảm giác bất đắc dĩ đột nhiên sinh ra, cho dù tình cảm giữa hai người tốt cũng không cần dính như vậy chứ. Đang làm chuyện quan trọng đó.

Nhưng giây tiếp theo cô nàng lập tức ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy trên người Chu Trúc Thanh cũng đang được phủ lên một tầng kim quang, nhìn từ nơi xa, hai người như hòa thành một.

Cảnh tượng như vậy nàng chỉ từng thấy lúc tham gia Cao cấp Học viện Hồn Sư tinh anh đại tái toàn bộ đại lục, Võ Hồn dung hợp kỹ.

Chẳng lẽ...

Một cái đuôi thon dài ló ra khỏi kim quang làm cô nàng càng thêm tin tưởng suy đoán trong lòng.

Trong vài giây ngắn ngủi, thân thể hai người kia đã hoàn toàn dung hợp với nhau, cơ thể Kỷ Vu cũng không có biến hóa rõ ràng, thậm chí đôi tay khống chế Võ Hồn cũng không có biến hóa, thay đổi duy nhất đó là...

Ha ha ha, đuôi mèo tai mèo đặt trên người lão Kỷ buồn cười quá!

Đã quen với bộ dáng Kỷ Vu thanh lãnh bình đạm, bộ dáng có tai và đuôi mèo này có cảm giác bất ổn nói không nên lời.

Tiếng cười không chút che giấu của Tiểu Vũ truyền vào tai Kỷ Vu, đang chuyên chú vào pháp trận lúc này cô mới phản ứng với biến hóa trên người mình.

Cái đuôi? A Thanh đâu? Vợ của mình không cần mình? Thật sự muốn chia tay?!!!!

Sắc mặt Kỷ Vu vốn đã tái nhợt lập tức không còn chút máu, hoảng hốt vô cùng.

"A Vu, tập trung tinh thần, hoàn thiện pháp trận."

Trong đầu đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, Kỷ Vu nhẹ nhàng thở ra, A Thanh còn ở đây, không chia tay là tốt rồi.

Chu Trúc Thanh đang tâm linh tương thông với cô dở khóc dở cười, pháp trận đã tới bước cuối cùng, vậy mà A Vu còn phân tâm suy nghĩ chuyện không đâu như vậy.

Nàng đã quên mất rằng, chuyện không đâu như vậy là do nàng đã nói ra trong lúc xúc động.

Không có bị người khác quấy rầy, lại có người yêu hỗ trợ, cả người Kỷ Vu tràn ngập nhiệt tình, kim quang trên người thậm chí càng đậm hơn lúc hồn lực tràn đầy.

Lấy bút vì nhãn, lấy thư vì phù, quy tắc thay đổi, tâm ma sinh.

Trên Võ Hồn thư dần dần hiện lên quy tắc quản lý mới, một luồng ánh sáng chợt lóe qua nét mực kim sắc.

Hoàn thành!

"A Thanh! Chúng ta làm được rồi!" Trên mặt Kỷ Vu nổi lên một tia huyết sắc, trong mắt chứa đầy kích động, lồng ngực kịch liệt nhảy lên, mí mắt mạc danh có chút trầm trọng.

Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác thành tựu. Nhiệm vụ gần như bất khả thi này, vốn dĩ cô đã chuẩn bị từ bỏ, may là có A Thanh...

Nghĩ đến đây, Kỷ Vu vòng tay qua vuốt cái đuôi phía sau, mềm mại như của A Thanh.

"A Vu, ngứa ~"

"Em có thể cảm nhận được sao!" Mặt Kỷ Vu ửng hồng lên, buông lông xù xù trong tay ra, hành vi lén lút bị phát hiện.

Nháy mắt tiếp theo, thân thể Chu Trúc Thanh tách khỏi cô, hai người nhìn nhau, song song trước mắt tối sầm, hôn mê vì kiệt sức.

Không có hồn lực chống đỡ, cũng không trông cậy vào hai người đã hôn mê có thể đứng ổn ở trên cây, dưới chân trượt đi, thân thể thẳng tắp rơi xuống đất.

"Đại Minh, Nhị Minh, đỡ lấy hai nguòi8 bọn họ!"

"Gràoo!"

Hai người chỉ là bị tiêu hao hồn lực quá mức, ngủ một giấc là ổn rồi, Tiểu Vũ ngồi xếp bằng canh giữ trong lều dành cho bảy người, cảm nhận được biến hóa trong cơ thể.

Ngay cả hiến tế cũng không thông được sao?

Như vậy, hồn thú mười vạn năm hóa người hoàn toàn mất đi đặc thù của hồn thú, chỉ cần mang mặt nạ thì sẽ không có người phát hiện ra thân phận của cô nàng.

Vậy thì cô nàng có thể rời đi Tinh Đấu đại sâm lâm sao?

Nghi hoặc cũng chỉ có thể chờ đến khi Kỷ Vu tỉnh lại mới có thể giải đáp, Tiểu Vũ an tĩnh ngồi ở một bên, chưa bao giờ cảm thấy sự kiên nhẫn của mình lại tốt đến như vậy.

Hy vọng là cần phải chờ đợi, cô nàng nguyện ý chờ.

Bình minh sắp xuất hiện, đã một ngày một đêm kể từ khi pháp trận hoàn thành, nếu Võ Hồn điện cảm thấy hứng thú với pháp trận, đã sớm phái người tới, gió êm biển lặng như thế chắc là đã từ bỏ tìm hiểu Kỷ Vu.

"Thiên Thanh Ngưu Mãng, Thái Thản Cự Viên?" Trên gương mặt thành thục của người phụ nữ đầy lạnh lùng và uy nghiêm, "Lần này quên đi, lần sau nhất định phải bắt được thỏ con kia!"

"Vâng, Giáo Hoàng miện hạ."

Một người đàn ông trong tám người tìm được hồ trung tâm bẩm báo xong tình huống liền rời đi đại điện.

Dưới ánh đèn lãnh bạch trong Giáo Hoàng điện trống vắng rộng lớn, trông có chút cô tịch.

"Hồn Hoàn mười vạn năm, ta nhất định phải có được!"

Quy tắc vô thanh vô tức, nhưng đã có người bắt đầu trả giá đại giới vì lạm sát hồn thú.

"Sao còn chưa tỉnh? Ngủ cũng giỏi thật." Tiểu Vũ thở dài, áp vội vàng trong lòng xuống, nhưng nhãi ranh đang được vuốt ve trong tay lại không vui.

Bà cố tổ, con sắp hói tới nơi rồi! Sau đó mông nhỏ uốn éo, tứ chi nhảy ra khỏi tay cô nàng, chạy vào bụi cỏ nhanh như chớp, biến mất không thấy tăm hơi.

"..."

Lại một ngày trôi qua.

Cuối cùng Chu Trúc Thanh cũng có dấu hiệu tỉnh lại, hàng mi dài run rẩy, dưới sự kích thích của ánh mặt trời tràn ra vài giọt nước mắt sinh lý, thấy một người con gái cao gầy đang mông lung ngồi bên cạnh, yên lòng.

"Tiểu Vũ, em ngủ mấy ngày rồi, A Vu vẫn chưa tỉnh sao?"

Nếu Kỷ Vu đã tỉnh, giờ phút này nàng thấy chính là Kỷ Vu.

"Đã ngủ bảy ngày liên tiếp, nếu không phải hô hấp bình thường, chị sắp phải mang em đi tìm đại phu. Lão Kỷ vẫn chưa tỉnh, thân thể chị ấy tiêu hao quá mức, chỉ sợ còn phải nghỉ ngơi thêm vài ngày."

Kỷ Vu nằm bên cạnh Chu Trúc Thanh, thần sắc an tường, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, trên môi cũng không có tí huyết sắc.

Chu Trúc Thanh đau lòng cực kỳ, lại tức vì trong lúc đang kết pháp trận cô định làm thương tổn chính mình, vì thế nàng véo mặt cô nhân lúc cô còn đang ngủ.

Thịt trên mặt Kỷ Vu không nhiều lắm, nhưng khi chạm vào rất mềm mại, xúc cảm nhéo lên cực thích. Chu Trúc Thanh yêu thích không buông tay, cho đến khi mặt Kỷ Vu bị véo đến đỏ rực mới dừng tay, trên gương mặt tái nhợt cũng thêm vài phần khí sắc.

"Xúc cảm thích không?" Thấy Chu Trúc Thanh trầm mê trong đó, Tiểu Vũ nhịn không được hỏi.

Cô nàng cũng muốn véo thử.

Nhưng mà ngẫm lại thì thấy không khả năng, tính chiếm hữu của Trúc Thanh rất mạnh.

"Ừm, bình thường thôi, A Vu... Quá gầy." Chu Trúc Thanh trả lời trái lương tâm, chỉnh lại chăn trên người Kỷ Vu che giấu chột dạ.

Chóp tai nhỏ nhắn trắng nõn nhuộm một màu đỏ thẫm, còn giấu đầu lòi đuôi dùng đôi tay lạnh lạnh hạ nhiệt độ cho tai.

Tiểu Vũ: "Ồ, ra là vậy."

Hai người ăn ý bảo trì trầm mặc, từng người tu luyện chờ Kỷ Vu tỉnh lại.

Chu Trúc Thanh như quay về ngày tháng Kỷ Vu hôn mê một năm trước, ăn cơm, ngủ, tu luyện, chà lau thân thể cho cô.

Ba ngày sau, màn đêm buông xuống.

Khăn lông ấm áp khăn lông chà lau thân thể Kỷ Vu, ánh sáng từ dạ minh châu quang khắc bóng dáng Chu Trúc Thanh trên rèm lều, dịu dàng lại mông lung.

Cuối cùng Tiểu Vũ phải dựng một cái lều khác, nằm lẻ loi một mình, mở to mắt tưởng niệm ai đó.

Mà lúc cô nàng không ở chung, sinh hoạt ban đêm của thê thê của hai người kia cuối cùng cũng trở nên bình thường.

"Ưm ~"

Sức lực mềm nhẹ vừa phải, thân thể trần trụi nằm trên đệm giường mềm mại, Kỷ Vu tỉnh lại từ trạng thái thân thể thoải mái tinh thần no đủ, nhịn không được rên rỉ một tiếng.

"A Thanh ~ thoải mái ~"

Giọng nói khàn khàn từ tính có chút gợi cảm, Kỷ Vu híp mắt trở mình, "Phía sau lưng cũng muốn ~"

A Vu đây là đang làm nũng sao?

Chu Trúc Thanh đỏ mặt, nội tâm ngượng ngùng thậm chí khiến nàng tạm thời áp xuống vui sướng khi Kỷ Vu tỉnh lại.

"A, em thấy cũng không cần lau mình, đợi chút nữa cũng phải tắm lại." Chu Trúc Thanh mạnh miệng, nhưng vành tai đã đỏ bừng, kiều diễm ướt át, làm cho Kỷ Vu đỏ cả mắt.

Tiểu Vũ không ở đây, nice.

"Bảo bối, chị nằm ngoan rồi ~" Kỷ Vu chớp chớp mắt với Chu Trúc Thanh, quyến rũ làm Chu Trúc Thanh thẳng tay ném khăn lông ra khỏi lều, cúi người áp xuống, cường thế và bá đạo bắt lấy đôi tay đang sờ loạn của Kỷ Vu đè lên gối.

"Thân thể chị vẫn chưa hồi phục, để em làm cho."

"Được ~"

... Đam Mỹ Trọng Sinh

"... Ưm, A Vu ~ không được... Để em làm!"

"Được thôi ~ em làm ~"

Tiểu Vũ: Thính lực quá nhạy cũng là một sai lầm. A a a a! Tai mình bị ô uế rồi!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK