Bị ai đó bắt phải xuất môn, đại khái là lần này Lục Thuỷ Hàn muốn tới một nơi khá xa, nên tự mình lái xe.
Đương lúc Hân Mạch ngồi dựa vào ghế đếm cây bên đường đến phát buồn ngủ thì Lục đại thần cũng rẽ vào một bãi đỗ xe. Vừa bước xuống lại thấy cảnh vật lạ hoắc.
“Đây là đâu?”
“Thế nào, sợ anh đem em đi bán hả?”. Ai đó nhe răng cười hì hì, rất tự nhiên mà nắm lấy tay Hân Mạch, kéo cô vào một nhà hàng cách đó không xa.
Trên tấm biển hiệu của nhà hàng treo đầy đèn neon màu sắc rực rỡ, chữ viết thì như rồng bay phượng múa, đứng hai bên cửa chính là hai cô gái xinh đẹp mặc kimono màu hồng dịu dàng chào hỏi khách. Hân Mạch đang lúc mờ mịt liền bị đẩy vào trong.
“Ha, nơi này chính là nơi có nước ép trái cây nguyên vị Nhật Bản đó!”. Lục Thủy Hàn đem Hân Mạch kéo vào một chiếc bàn cạnh góc tường, cười hì hì.
Diệp Hân Mạch liếc qua khách nhân ở những bàn khác, không hề hứng thú vuốt mái tóc dài: “Em muốn ăn đồ nấu chín cơ.”
Ai đó nhất thời bị nghẹn, thở không ra hơi, đỏ mặt tía tai vặn lại: “Này! Dù sao thì em cũng không đến nỗi không ăn nổi đồ ăn Nhật Bản đấy chứ?”
“Ăn sống thói quen của người nguyên thuỷ.”
“Uhm, ở đây cũng không phải chỉ có cá sống, nếu không muốn, em có thể ăn mì mà…”. Ai đó bị nghẹn họn cả nửa ngày mới thốt ra được một câu không hề có tính uy hiếp, thuận tiện báo với phục vụ mấy món muốn gọi.
Hân Mạch lãnh đạm liếc mắt một cái, buông thực đơn trong tay ra, thản nhiên uống trà. Vừa uống vừa nhíu mày, trà này…
“Ai! Tiểu Hàn, cậu cũng tới đây sao?”. Đột nhiên thanh âm vui sướng từ đâu chen vào.
Đưa mắt nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo T-shirt bó sát người cùng áo khoác cao bồi đính hạt lung tung cả, trái ôm phải ấm hai mỹ nữ đang nhìn Hân Mạch cười ám muội.
Gì đây? Gì đây?
Lục Thủy Hàn ngẩng đầu, đôi mắt thâm thuý nhìn người vừa tới: “Tôi không thể tới đây sao?”
“Ha!”.Người kia kêu lên quái dị, buông nhị vị mỹ nữ trong tay ra, một bên đi về phía Lục Thuỷ Hàn, bên kia lại đá lông nheo với Hân Mạch. Chỉ tiếc là người ta không thèm chú ý đến anh ta mà một người thì chăm chú nhìn thực đơn, chọn món ăn còn người kia thản nhiên ngồi uống trà như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Anh nào dám không cho cậu tới!”. Thấy Hân MẠch không thèm chú ý đến mình, anh ta lại như tên trộm xoắn lấy Lục Thuỷ Hàn, nói không ngừng nghỉ: “Anh nói nè, đây không phải là cậu đưa người ta đến cho dì gặp mặt sao?”
Lục Thủy Hàn lại liếc mắt một cái, dứt khoát cất lời: “Cút qua một bên đi!”
“Uy uy, tốt xấu gì anh cũng là anh họ của cậu mà!! Cậu không biết tôn kính với trưởng bối sao hả?”. Gương mặt anh ta giờ đã méo mó đôi chút, hoà cùng với ánh đèn neon loang loáng tạo thành một khung cảnh hết sức kỳ quái.
Có vẻ như đã nghe thấy đây là anh họ của Lục Thuỷ Hàn, Hân Mạch lúc này mới đem ánh mắt phiêu nhiên của mình nhìn người ta một cái rồi sau đó lại tiếp tục nghiên cứu hoa văn trên mấy ô cửa sổ.
Tự nhiên nhận được một cái nhìn, anh họ Lục Thuỷ Hàn ngây ra trong giây lát rồi vô cùng nhanh nhẹn ngồi xuống chỗ đối diện với Hân Mạch: “Oa! Chào mỹ nhân, anh là Lục Triển Bằng, anh họ của thằng nhóc này.” vừa nói vừa cười tươi như hoa, so với“thằng nhóc” ngồi bên cạnh mặt đen như đít nồi thì thập phần trái ngược.
Ai đó ra sức trừng mắt với ông anh họ chơi bời trác táng nhà mình, hận không có năng lực như Ultraman [1], ngay lập tức đạp tên phá đám mặt dày kia bay xa mười mấy mét. Từ trên xuống dưới trừng mắt mười mấy lần, rồi trên mặt Lục Thuỷ Hàn tự nhiên hiện ra nỠcười kỳ lạ, bưng tách trà của mình lên uống rồi chậm rãi nói: “Dì nói, nếu lại nhìn thấy anh dùng gel vuốt tóc nữa thì dì sẽ lập tức đánh gãy chân anh đó.”
“…”. Lục Triển Bằng nhất thời đờ đẫn, bất chấp là đang chòng ghẹo mỹ nhận, đưa hai tay lên đầu vo loạn xạ, đem mái tóc vuốt gel dựng đứng làm thành tổ chim. Sau đó lại như con chuột ăn vụng đưa mắt lấm lét nhìn quanh, bốn phía nhìn hết mấy lượt mới yên tâm thở phào một hơi: “Cậu không nói anh cũng quên mất, dì ghét nhất là đàn ông như thế … Anh nói nè….”
“Định nói gì hả?”. Giọng nữ thập phần uy nghiên độ nhiên chen vào khiến Lục Triển Bằng sợ run, nơm nớp lo sợ xoay người lại.
Đó là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, trên người mang vài món đồ trang sức trang nhã, mặc một bộ sườn xám màu trắng thêu hoa văn mẫu đơn, khoác tấm sa mỏng màu tím, trên cổ chân còn có chiếc lắc bạc có quả chuông nhỏ, kêu đinh đang theo mỗi bước đi.
Diệp Hân Mạch nhìn thấy đối phương, trong giây lát liền ngộ ra một điều. Gen của Lục gia, quả nhiên là không lẫn đi đâu được.
Lục Triển bằng sợ hãi gọi một tiếng: “Dì nhỏ”, thanh âm vô cùng rụt rè, khác hẳn với cái vẻ phong lưu tiêu sái hai tay hai mỹ nhân hồi nãy.
Hiện tại, ba người họ ngồi cùng một chỗ, quả thật khiến người ta không thể không chú ý. Diệp Hân Mạch khẽ nhíu mày, bất động thanh sắc nhấp một ngụm nước trà, lại bị người bên cạnh bám lấy.”Dì nhỏ, đây là bạn của cháu —— Hân Mạch, đây là dì của anh.”
————————————————
[1]Ultraman: tên một series film về siêu nhân của Nhật Bản, nói về mấy anh siêu nhân mặc quần áo bó sát, có năng lực phi phàm chuyên đi oánh nhau với yêu quái ngoài hành tinh.