• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Hân Mạch quay đầu lại, thân ảnh bạch sắc ngồi bên bàn, trong tay đung đưa chén rượu, hai mắt vô thần nhìn mông lung. Cô mấp máy môi, đi qua ngồi xuống chỗ Lục Thủy Hàn vừa ngồi.

“Trước sau tựa như hai người khác vậy, cậu ta có vẻ rất yêu em!”, Bạch Mặc Nhiên đặt chén rượu xuống, quay lại cười với cô.

“Có lẽ vậy!” Diệp Hân Mạch lãnh đạm cất lời. “Hôm nay tôi tới đây, là muốn cùng anh thanh lý hợp đồng”

“Hả?” Bạch Mặc Nhiên mặt mày không hề có biêt tình gì, chỉ là nhẹ nhàng cất cao âm cuối.

Hai người nhìn nhau, không có thấu hiểu, không có oán hận, cũng không hề vui vẻ.

“Bản hợp đồng đó không có kỳ hạn, cũng có nghĩ nó là bản hợp đông không có giá trị, tôi chỉ muốn tới báo cho anh một tiếng mà thôi. Mấy năm qua phiền anh phải chiếu cố, nên số tiền anh nói sẽ chuyển cho tôi xin đừng chuyển nữa, hãy coi đó là lời cảm ơn của tôi đối với anh.

Bạch Mặc Nhiên nhíu mày, khóe miệng tiếp tục mang tiếu ý. “Em sớm đã biết bản hợp đồng ấy vốn làm ra chỉ để lừa gạt em, tai sao còn đồng ý?”

“Hợp đồng ấy đối với tôi rất có lợi.”

“Đựơc, vậy vì sao bây giờ em muốn huỷ bỏ nó?”

Diệp Hân Mạch khẽ động con ngươi, trầm mặc rất lâu mới cất lời: “Vì anh ấy sẽ hiểu lầm”

“Hiểu lầm anh và em sao?”. Ngón tay ôn nhu khẽ khàng vuốt ve ly rượu, thanh âm của anh ta tựa như tràn tới từ một nơi vô cùng xa xôi.

Hân Mạch từ chối cho ý kiến, nhìn anh ta trầm ngâm. Đột nhiên, trong chớp mắt người đàn ông ôn hoà kia lại hướng cô nở một nụ cười: “Tiểu Mạch, chúc mừng em!”

“Cám ơn.”

“Anh quên chưa nói, trong số những món đồ gửi tới mừng sinh nhật em có gồm cả một bản thanh lý hợp đồng”, thanh âm êm ái lại khiến cho trời quang nổi sấm: “Tiểu Mạch à, không phải em chưa mở quà anh gửi cho em đấy chứ??”

Đôi mắt đẹp bỗng long lanh, cô lập tức cúi đầu, khoé miệng nhướn lên cũng chỉ là hai chữ: “Cám ơn.”

“Không cần khách khí.”

“Tôi phải đi rồi. Hẹn gặp lại sau.” Sau tiếng thở dài thật nhỏ, Hân Mạch đứng dậy bỏ đi.

Ánh mắt ôn nhu đi theo bóng dáng cô, khi bàn tay Hân Mạch chạm vào tay nắm cửa, Bạch Mặc Nhiên bỗng lên tiếng: “Tiểu Mạch à, kỳ thật năm đó anh rất ghen tị với em.”

Bóng lưng gầy yếu bất giác run run, không động đậy, chờ anh ta tiếp lời

“Em quá hoàn mỹ, khiến cho anh muốn tìm đủ mọi cách vùi dập tài năng của em.”

“Cho nên, bản thảo của em là anh lấy đi…”

“Cũng chính anh là người cho đăng chúng lên tuần san của trường..”

“Tất cả đều do anh làm, không liên quan đến Miêu Thái……”

Bàn tay nắm chặt tay nắm cửa, các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch.

“Tiểu Mạch, chỉ trách, em quá thông minh.”. Một tiếng thở dài thê lương, rốt cục Bạch Mạc Nhiên cũng ngừng lời

Cửa nhẹ nhàng mở ra, bóng hình xinh đẹp kia lặng lẽ rời đi. Ánh mắt cô lúc này chỉ chứa đựng hình ảnh Lục Thuỷ Hàn đứng tựa người vào vách tường phía ngoài gian nhã phòng ngẩn ngơ, nghe thấy tiếng vang liền vội vã quay đầu. Hai ánh mắt gặp nhau liền khiến khuôn mặt anh rạng rỡ, vội vàng tới gần.

“Hân Mạch…”

“Uh?”

“Có tức giận không?”

“Không có.”

“Sao em không hỏi anh tới đây làm gì?”

“Anh tới đây làm gì?”

“…” Ai đó bỗng nhiên dừng lại, một Hân Mạch biết nghe lời thế này, đột nhiên có chút không quen: “Dì nhỏ tới gặp bạn trai cũ của dì, là cái người đã từng cứu dì đó, nên nhờ anh qua đó trông coi giúp công việc”

“Uh”. Thấy Hân Mạch nhẹ nhàng đáp ứng, nhưng ánh mắt lại mơ hồ mông lung.

Lục Thủy Hàn cảm thấy có gì đó không thích hợp, khẽ lay vai cô, khiến cô phải chú ý, bất mãn nói: “Này, em đang nghĩ gì vậy?”

Hân Mạch chớp chớp mắt, nhìn anh một hồi, mới tiếp tục hướng phía cửa bước ra ngoài. “Năm nhất đại học, em tham gia vào tổ văn học.”

Lục Thủy Hàn ngây người,nhanh chóng đuổi kịp bước chân cô. “Có liên quan tới Bạch Mặc Nhiên sao?”

“Khi em học năm nhất, anh ta học năm hai, nghe nói rất có tài khí, mặc dù là người ôn hòa, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà vẫn không tham gia tổ văn học, làm cho biết bao người phải tiếc nuối. Cho nên sau này, khi anh ta nói với tất cả thành viên rằng anh ta tham gia tổ văn học là vì em thì mọi người đều nói bọn em là một đôi trai tài gái sắc…” Diệp Hân Mạch khẽ nhíu mày, chậm rãi tự thuật. Đây là lần đầu tiên trong đời cô xúc động như vậy, có lẽ chỉ là suy đoán của mọi người, nhưng khi đó, cô thực cũng cho rằng mình hết sức may mắn, hoặc nói thẳng ra, là hạnh phúc.

Bên cạnh Lục Thủy Hàn ra sức nhăn mặt, hừ mũi, có cái gì giỏi chứ! Không phải là chỉ được cái đẹp mã thôi sao!

“Anh ta đối với người ngoài luôn luôn ôn hòa hữu lễ, đối với em cũng vậy.” Chính là tâm tồn thiếu nữ khi ấy lại mơ mộng, đem cử chỉ ôn nhu bình thường ấy xem thành đặc biệt, tự lừa mình như thế. Ở trong lòng, khát vọng và bài xích mâu thuẫn nhau, cô đành phải tiếp tục nhìn anh ta đối tốt với mình, còn có các thành viên trong hội thường xuyên trêu chọc, nhưng cũng không ít người vì trong lòng yêu thích anh ta mà sinh đố kỵ rồi tìm đủ cách gây khó dễ cho cô – Miêu Thái là một trong số đó

Giống như truyện cổ tích về công chúa Bạch Tuyết và cô bé Lọ Lem, Miêu Thái có tính cách điển hình của nhân vật phản diện, là kiểu người chanh chua hòa, cao ngạo. Cô ta khi nhìn thấy Hân Mạch sẽ hất mặt lên, hừ mũi tỏ vẻ coi thường, sau đó ngạo nghệ dậm mạnh đôi giày cao gót bỏ đi.

Dù thế, lúc ấy, Hân Mạch trong lòng vẫn âm thầm ngọt ngào. Miêu Thái càng như vậy, càng chứng tỏ mối quan hệ giữa cô và Bạch Mặc Nhiên càng rõ ràng. Chỉ tiếc, đương sự Bạch Mặc Nhiên đối với mấy kẻ nhàn rỗi sinh lắm chuyện cũng chỉ cười cười rồi xoay người bỏ đi.

“Khi em học năm thứ hai, anh ta không hề khó khăn gì ngồi lên vị trí tổ trưởng. Tổ xã hội sau đó thông báo, nói là có rất nhiều đoàn sinh viên muốn tới trường khảo sát, vì thế anh ta liền đem nhiệm vụ sáng tác kịch bản vở diễn dịp hội trường giao cho em.”

Lục Thủy Hàn nghe xong lại nhíu mày.”Cái kịch bản đó, có phải là thứ kẹp trong cuốn sổ lần trước em nhận lại được không?”

Thanh lãnh tay tại hắn lòng bàn tay vi vi rút rút, nhưng không có rút.”Là hôm đó, lúc kết thúc buổi họp tổ xã hội, đột nhiên Miêu Thái xuất hiện, nói ngoài cổng có người tới tìm em, còn nói sẽ giúp em mang kịch bản giao cho Bạch Mạc Nhiên. Không đợi em đồng ý, cuốn sổ đã bị cô ta đoạt đi rồi, em đuổi không kịp, đành phải đi ra cổng…”

“Cô ta lừa em sao?”

“Không có, người tới tìm em, là muốn báo tin ông bà ngoại đã qua đời…”. Lúc ấy, Miêu Thái không có lừa cô. Chỉ là không biết vì cái gì, cô lại cảm thấy Miêu Thái nhất định có chuyện lừa mình.

Vì thế cho nên mới cố chấp cho rằng BạchMặc Nhiên nói anh ta không nhận được bài viết của cô là thực.

Cho nên, cô cũng cố chấp cho rằng những gì cô viết trong cuốn sổ đó là do Miêu Thái nặc danh đăng lên tuần san của trường.

Cho nên, sự cố chấp ấy khiến cô cho rằng bản thân đi tìm Miêu Thái đối chất là chính xác.

Hân Mạch lãnh đạm làm sao đấu lại với cái miệng ghê gớm chua ngoa của Miêu Thái. Chỉ có thể yếu ớt mà nói rằng mình không sai. Mình thật sự không sai…

Sai lầm chỉ là, đưa tới cho Bạch Mặc Nhiên, đưa tới cho lãnh đạo trường, đưa tới cho cô một hồi tai bay vạ gió.

Miêu Thái gia cảnh khá giả, người bình thường há có thể so sánh, mà cô chưa ra đời đả mắc nợ ba trăm sáu mươi bảy vạn. Tại thời điểm ấy, Bạch Mặc Nhiên xuất hiện, đáp ứng thay cô giải quyết nợ nần và hết thảy vấn đề ở trường. Với ba điều kiện, một là giải thích với Miêu Thái; hai là kí kết bản hợp đồng vô lý kia; ba là nhất định phải độc thân.

“Vì cái gì muốn em nhất định phải độc thân?” Lục Thủy Hàn khó hiểu thắc mắc.

“Bởi vì thời điểm đó, em thích anh ta”. Anh ta không muốn cô tiếp cận lại gần, mà cũng không chịu để cô ly khai. Tâm tư Bạch Mặc Nhiên, cô đoán không ra. Còn tâm tư cô, Bạch Mặc Nhiên cũng chẳng nhìn thấu.

“Vậy hiện tại, em còn thích anh ta không?” Lục Thủy Hàn nhìn cô bất an. Nếu dám nói cô còn thích hắn ta, anh lập tức khóc chết cho cô xem.

Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn anh, bỗng nhiên bật cười: “Nếu như còn thích anh ta, thì em sẽ không nói những lời này…”. Chính là cảm kích, cho nên dù bị áp bức cũng không nói một tiếng. Nhưng dường như anh ta không cần cô phải cảm kích.

“Hắc hắc, Hân Mạch, vẫn là em lợi hại!”

Diệp Hân Mạch cười cười:”Anh ta đã sớm đem hợp đồng trả lại cho em, chỉ là em không biết thôi.”

“Hắn ta vẫn thích em…” Ai đó lại bắt đầu ăn giấm không đâu.

Diệp Hân Mạch lại cười nữa, nhớ lại khi cô rời gian nhã phòng, nam nhân ôn hoà ấy đã nói rằnh.”Anh rất ghen tị với em…”. Cô thế mà không phát hiện, anh ta cư nhiên nhìn nhận về cô như vậy, cũng không phát hiện, học trưởng kỳ thật một chút cũng không ôn hòa, mình năm đó khổ sở như vậy rốt cuộc chỉ là anh một tay che trời.

Vị học trưởng “ôn hoà” ấy đã bẻ gãy đôi cánh vốn đã chẳng lấy gì làm tự do của Hân Mạch, vây hãm cô trong một không gian nhỏ hẹp. Nếu như năm đó không có thời gian làm biên tập và quen biết với Sam Thụ thì liệu dưới bàn tay của vị học trưởng ấy, Hân Mạch có thể trở thành một đại thần Mật Đại nổi tiếng như hiện nay không.

A, đại thần.

Thứ cô mơ ước không phải là chút danh tiếng phù du này, mà đơn giản chỉ là phần chân tình ấm áp mà thôi.

Cửa ra ngày càng gần, ánh sáng phía bên ngoài và nét mờ ảo của những ngọn đèn trong hành lang tạo nên hai hình ảnh đối lập. Bước ra ngoài, ánh sáng chói lọi khiến cô phải đưa tay che mắt.

“Hân Mạch…”

“Uh?”

“Này, ý tứ của anh ta không phải là đã thừa nhận hiện giờ em không còn độc thân nữa sao?”. Lục Thủy Hàn cười gian trá.

Hân Mạch không thèm nhìn về phía anh.

“Hắc hắc, Hân Mạch, về sau, anh chính là người của em nha! Phải đối xử tốt với anh đó!”

“…”

“Đúng rồi, bộ đồ này là mượn của dì nhỏ đó, còn phải đem trả nữa chứ. Hân Mạch à, sau này anh không việc làm, không nhà cửa, liệu em có chịu nuôi anh không?”

Hân Mạch giờ phút này chỉ biết nhìn trời thở dài.

“Còn có điều này nữa, anh đã tiếp quản công xưởng của ba…..”. Lục Thuỷ Hàn khẽ níu tay áo cô, bước chân cũng chậm lại.

Diệp Hân Mạch nhíu mày, công xưởng? Chính là thứ Lục Triển Bằng nói rằng “là thứ rách nát mà các trưởng bối muốn dẹp đi luôn cho rồi” à?

“Ba anh nói, những công nhân ở đấy phải dựa vào công việc này để nuôi sống gia đình, nên ông không nỡ dẹp bỏ nó…”.Lục Thuỷ Hàn tựa hồ như không nhìn ra được phản ứng của Hân Mạch, bèn kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng ôm: “Hân Mạch à, sau này gả cho anh, em sẽ phải vất vả lắm đó, em có sợ không?”

“Ai nói sẽ gả cho anh?”. Hân Mạch đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không khí mùi mẫn mà Lục Thuỷ Hàn vừa vất vả dựng lên.

Lục Thuỷ Hàn quả nhiên nóng nảy, tóm lấy Hân Mạch, ngăn ở trước cửa, lấy thân mình chặn lại: “Lần trước anh cầu hôn, em đã đồng ý rồi còn gì?”

“Anh có cầu hôn sao?”. Hân Mạch nghiêng đầu, chậm rãi ngẩng lên, trong mắt không giấu được ý cười.

“Sao lại không?”. Lục Thuỷ Hàn tiếp tục cau có, bỗng nhiên trừng mắt nhìn cô. Hoá ra ý của bà xã tương lai là như thế sao? Mình cũng thực là ngốc: “Hân Mạch, anh biết rồi, chờ anh một chút nha!!!”

Nói xong, ai đó đã nhanh chóng chạy mất.

Trong đại sảnh khách sạn bài trí lộng lẫy, đèn chùm thuỷ tinh rực rỡ cùng với đài phun nước cẩm thạch và sàn nhà sáng bóng, Diệp Hân Mạch khẽ lắc đầu, tiến lên trước vài bước, bỗng nhiên thân ảnh mặc âu phục đen chạy lại, quỳ gối trước mặt cô, tạo nên một tư thế cầu hôn vô cùng hoàn hảo, giơ lên một chùm hoa đỏ rực

“Hân Mạch, gả cho anh đi!”

Nói lời này mà mặt không dỏ, khí không suyễn, thanh âm của Lục Thuỷ Hàn vang vọng khắp đại sảnh. Trong nháy mắt, tầm mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút về phía họ, người xem náo nhiệt ngày càng đông vui. Lục Thuỷ Hàn cười hì hì, mục tiêu của mình đã đạt được rồi. Hoa cũng đã có, quỳ gối cũng đã quỳ rồi. Ah, còn nhẫn nữa. thôi thì để về nhà rồi mua vậy.

“Hân Mạch, anh yêu em. Anh xin cam đoan, sau này em bảo anh đi hướng đông, anh tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, em bảo anh nấu cơm, anh tuyệt sẽ không đi giặt quần áo, em bảo anh đánh boss anh nhất định sẽ không ngồi chơi…. Hân Mạch, gả cho anh đi, được không?”. Nói nói nói, nói xong còn trưng ra bộ mặt mếu máo, như thể nếu như Hân Mạch không chịu đồng ý, Lục Thuỷ Hàn sẽ khóc cho xem

Mắt thấy đám người chung quanh càng ngày càng nhiều, Hân Mạch câm nín nhìn trần nhà, bàn tay trắng nõn duỗi ra, kéo Lục Thuỷ hàn đứng dậy.

“Hắc hắc, Hân Mạch, em đồng ý nha!”.

“Biết rồi!”.

Cầu hôn thành công, chung quanh vỗ tay ầm ĩ. Cho dù là người đi đường, cũng chúc phúc cho hai người họ.

Lục Thuỷ Hàn ngây ngô cười, lập tức quay xung quanh cảm ơn.”Ha! Mọi người nên vì tôi mà làm chứng nha. Tôi, Lục Thuỷ Hàn, hôm nay cầu hôn với Diệp Hân Mạch, cô ấy đã đồng ý rồi. Nếu như sau nàycô ấy phủ nhận, mong mọi người chủ trì một phen!”

“Được được, chúng tôi đều đã nhìn thấy!!”

“Anh chàng đẹp trai này, ông chồng già của tôi cũng chưa từng lãng mạn như vậy nha!”

“Cô ấy thật là hạnh phúc…..!”



“Hì hì, xem em còn dám phủ nhận không?” Ai đó đắc ý hả hê thấp giọng cười bên tai Hân Mạch.

Hân Mạch nhăn mũi: “Xin anh, có ai dùng hoa mào gà để cầu hôn như anh không?”

“…” Nguyên lai bó hoa trên tay là hoa mào gà a! Lục Thủy Hàn nhìn nhũng bông hoa hồng hồng nhưng hình dáng là lạ kia mà mặt cũng dần đổi màu theo

Sau một hồi náo loạn, mọi người đang định tản đi thì lại có hai nhân viên bảo vệ của khách sạn bước tới

“Chàng trai, cậu cầu hôn là chuyện tốt, thế nhưng hoa trong khuôn viên khách sạn không thể hái bừa. Hiện tại mời cậu theo chúng tôi đi làm thủ tục bồi thường….”

“…” Lần này, Diệp Hân Mạch nhìn mấy bông hoa kia mà nín cười

Lúc hai người theo bảo vệ tới nơi nộp tiền ra, Lục Thuỷ Hàn vẫn đang cầm một đống hoa mào gà, toét miệng cười.

“Còn cười, mau đi đi!”.

Xong xuôi mọi viễc, Lục Thủy Hàn lôi kéo bà xã tương lai đi dạo loanh quanh. Đanh đi, bỗng nhiên liền nghĩ đến một chuyện — “Hân Mạch, mấy ngày nữa dì nhỏ muốn kết hôn, cùng đi chứ!”

“Không đi.”

“Đi đi mà!”

“Không đi.”

“Nhất định phải đi!”



Đương nhiên, công phu dây dưa lằng nhằng của Lục đại thần là vô địch thiên hạ, Hân Mạch cuối cùng không đi cũng phải đi. Rốt cuộc hai người họ là ai khắc chế ai cũng còn chưa rõ…



Ánh mặt trời rực rỡ trong phòng trà,một cô gái xinh đẹp chậm rãi bày ra một cuốn sổ, lại hớp một ngụ trà, nhàn nhã chờ đợi. Không lâu sau, tiếng phong linh thanh thuý ngoài cửa vang lên.

“Chị họ, chị tới rồi! Ngồi đi”. Cô gái ấy đầu cũng không ngẩng lên, nhấp một ngụm trà.

“Xa thật đó, quán trà này của em thực là khó tìm.”. Gương mặt inh xảo dẫn theo một tia mỏi mệt, nhưng tiếu dung vẫn rạng rỡ. Ước chừng là vội vàng, hơi thở có phần gấp gáp khiến cô nàng không thể không dừng lại đưa một ngụm trà tiến miệng, khi cảm thụ được hương vị thì mở to hai mắt nhìn bà chủ trước mặt, không dám phun ra, đành phải nhăn nhó nuốt vào.

Cố Dao Dao nhẹ nhàng cười, lúc này mới giương mắt lên.”Cha nói, cũng không trông cậy vào khả năng kiếm tiền của em.”

“Dượng rất yêu quý em!”. Cô gái kia bất mãn nhấp thêm một ngụm trà, nhưng lần này chỉ dám uống một ngụm nhỏ.

Cố Dao Dao cũng không tức giận, đem cuốn sổ trước mặt nhẹ nhàng gập lại.”Ra sao rồi? Chị và Bằng ca ca…”

“Cái con bé tiểu nha đầu này, dám giễu cợt chị sao. Cũng không nghĩ chị đây là vì ai…”

“Được thôi, được thôi! Xem như là vì em, mà cũng là vì chị nha!” Cố Dao Dao tiếp tục cười nói.

“Như thế à! Học muội của chị cùng với Lục Thủy Hàn, hiện tại là dính như keo đó… Ah, không đúng, là Lục Thủy Hàn dính như keo mới đúng. Hắn trước kia không phải như vậy đâu! Thế mà trước mặt Diệp học muội liền biến thành một người khác.” – Cao Dương, hay còn có tên gọi rất quen thuộc — JoJo.

“Đây cũng là nguyên nhân cô ấy nhìn trúng anh ta mà!”. Cố Dao Dao biếng nhác quơ quơ ngón tay, hoàn toàn không có chút gì giống với lúc ở trước mặt thần tượng “Mật Đại” nhiệt tình như lửa, mà là biểu tình Cao Dương vẫn khâm phục – ổn trọng và thản nhiên.

“Chị không hiểu nổi, em sao lại làm mối cho hai người bọn họ, còn bảo chị đi theo Lục Thủy Hàn nói điều kiện để tiểu Bạch buông tay.” Cao Dương rất không hiểu, vì sao cô em họ trước mặt người khác là một bộ hoạt bát khả ái, sau lưng lại tỉnh táo như vậy, tự nhiên vạn sự đều định liệu trước được.

Cố Dao Dao tao nhã uống một ngụm trà. “Nếu như không thể khiến Diệp Hân Mạch triệ để biến mất, cắt đứt ý niệm trong đầu anh ấy là cách duy nhất.”

“Em nói…” Cao Dương trừng lớn mắt, không thể tin nổi.”Tiểu Bạch?”. Thấy em họ không lên tiếng, lại cân nhắc suy nghĩ: “Có chuyện như vậy sao? Tiểu Bạch thực sự thích Diệp Hân Mạch?”

“Có lẽ không chỉ là thích.” Cố Dao Dao cười nhạt, nhưng lại không có ý bất mãn.

“Vậy em…” Em định xử lý thế nào đây?

“Mặc kệ thôi… Anh ấy nghĩ rằng mình rất chán ghét Diệp Hân Mạch.” Cho nên, anh ta cũng cho rằng mình yêu Cố Dao Dao.

“…” Cao Dương chợt nhớ tới lời cô em họ nhờ mình chuyển cho Lục Thủy Hàn — “Sau cũng đã gặp lại tiểu Bạch, biểu hiện so với cậu không kém là bao, vừa nhắc tới tiểu học muội liền nhảy dựng lên, cho nên…”

Cố Dao Dao hạ tầm mắt xuống trang bìa mặt,tinh cầu màu lam nát vụn, nát vụn không chỉ là thế giới của cô ấy, còn có cả tình yêu. Diệp Hân Mạch sẽ không biết, cô thích học trưởng, đồng thời học trưởng ôn hòa lại đối với thứ tình cảm cuộn trào mãnh liệt cũng không biết phải làm sao, luôn luôn tự hạn chế năng lực, sợ hãi bản thân mình không khống chế được, đành đem chút cảm tình ấy quy kết thành oán hận.

Anh oán hận cô tài hoa, oán hận cô lãnh đạm, oán hận cô hờ hững.

Vùi dập cô là giấc mộng của anh, lại đúng khi cô thực sự tuyệt vọng tung ra cành olive duy nhất.

Thời gian qua đi, anh ta dường như quên mất người mình từng mơ tưởng hủy diệt, cũng có lẽ, là cố ý quên đi.

Cố Dao Dao nhìn thấy anh đau đớn, nhìn thấy anh khó xử, lại không thể nhắc nhở. Bởi vì, cô yêu anh. Cho dù phải phá hủy hết thảy, Cố Dao Dao cô cũng nhất định phải có được Bạch Mặc Nhiên. Nếu không, cô sẽ như nữ chính kia, tan nát cõi lòng đến tuyệt vọng. Cô không thể cho phép tình huống như vậy phát sinh.

Buổi gặp mặt tác giả đơn thuần chỉ là một sự mở đầu.

Tiểu Trà Trà chỉ muốn đi gặp tình địch một lần, không ngờ lại đem hai người xa lạ đẩy lại gần nhau. Không thể không thừa nhận, sự việc sau này phát triển ngoài dự liệu của cô. Lục Thủy Hàn truy xét Hồ Hề Hề không có kết quả, khiến lòng hiếu kỳ của cô cũng nổi lên.

Nguyên lai, Hồ Hề Hề, cũng là Diệp Hân Mạch.

Cố Dao Dao đối với kết quả này thoáng đờ đẫn, tình địch của cô rốt cuộc đang làm cái gì? Nếu như không phải cô biết uẩn khúc của Hồ Hề Hề qua một người bạn học, mà bạn học đó, vừa vặn là thân thích của Sam Thụ, cô thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, Diệp Hân Mạch ở Lôi Đình lại bí ẩn như vậy.

Lần thứ hai truy xét, Cố Dao Dao mới biết đến bản hợp đồng giữa Mật Đại và Bạch Mặc Nhiên . Diệp Hân Mạch phải trả nợ, cho dù ngoài mặt thanh lãnh vô song, nhưng trên thực tế, so với sự ngạo nghễ của Bạch Mặc Nhiên là vô pháp so sánh, tự tôn của cô chỉ đơn thuần xây dựng trên tài năng.

Diệp Hân Mạch và Bạch Mặc Nhiên quá kiêu ngạo, thế cho nên không để mắt đến mũi nhọn xung quanh, chỉ có người vô cùng nhân nhượng, mới có thể ở bên hai người họ. Vì thế, Diệp Hân Mạch có Lục Thủy Hàn, Bạch Mặc Nhiên có Cố Dao Dao.

“Nếu như Tiểu Bạch biết em đem hợp đồng tự tiện trả lại cho học muội, cậu ấy có tức giận không?” Cao Dương có chút lo lắng hỏi.

Ngày nào đó, Hân Mạch cũng ngồi đối diện với cô, hỏi rằng. “Nếu như có một người đàn ông vẫn rất nhân nhượng với cô, có một ngày, cô làm tổn thương người ấy. Vậy người ấy còn có thể trở về không?”

Chỉ cần cô chịu.

Cố Dao Dao nhớ rõ, chính mình đã trả lời như vậy, cũng là tự nói với chính mình.

“Anh ấy đã sớm biết rồi.”

“Không thể nào?” Cao Dương kinh ngạc.

Phong linh ngoài cửa lại thanh thúy reo vang.

Cao Dương chớp chớp mắt quay đầu lại, ngẩn người nhìn nam tử áo trắng ôn hoà như thiên thần đang chậm rãi đi tới.

Đối diện, Cố Dao Dao cười khẽ, thản nhiên đứng lên, duỗi tay ra, nói: “Anh tới rồi.”

Bàn tay to bắt lấy bàn tay nhỏ bé, thanh âm ôn nhu lưu chuyển trong phòng trà.”Anh tới rồi.”

Đây cũng chỉ làcâu chuyện cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang