- Ta …à à ừm, dùng thứ …gì nhỉ?
Vạn Nhân Định ngượng ngịu nói.
Chó chết thật, aiz, xem ra chỉ dùng tên thối tha này làm kẻ sai vặt là được thôi.
Bàng Dục tự an ủi mình, Vạn Nhân Địch chỉ tay ra nói:
- Hắn làm sao vậy?
Người hắn chỉ chính là Xuy Tuyết đang nằm úp sấp xuống đất mông chổng lên trời, miệng u u ai ai lầm bầm cái gì đó.
Ta đánh rắm vào, mẹ nó, cái loại chất thải công nghiệp này lão tử có thể búng tay là tìm ra được.
Bàng Dục giận dữ, vỗ bàn “rầm” một cái rồi đứng dậy.
- Ta…ta là cho cha mẹ sinh ra, ta không thể nào tự làm chủ được.
Vạn Nhân Địch thấy hai mắt của Bàng Dục đầy ác độc nhìn mình, bất giác lui lại hai bước, cúi đầu lắp bắp nói.
Nhưng hắn càng lắp bắp thì Bàng Dục càng tức giận, hàm răng nghiến kêu canh cách:
- Ngươi, ngươi ngươi ngươi, ngươi thành thật nói cho ta nghe. Ngươi làm thế nào có thể trà trộn vào Bàng phủ làm kẻ hộ viện hử?
- Ta vốn trước kia là kẻ vác gạo thuê kiếm tiền ở phía Đông thành, có một ngày nghe nói Thái Sư phủ chiêu mộ người hộ viện, nếu được tuyển dụng thì hàng ngày có thể ăn no bánh màn thầu trắng, không giới hạn số lượng. Ta nghĩ ta có tướng tá cũng không tệ, ngay sau đó liền báo danh, thế rồi mơ mơ hồ hồ thế nào cũng lọt qua các vòng tuyển chọn…
- Đủ rồi!
Bàng Dục phất tay ngắt lời hắn.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần phải làm công việc hộ viện nữa.
- A…
Vạn Nhân Địch bật thốt lên một tiếng. Miệng há to, mặt đầy vẻ thương tâm xen lẫn tuyệt vọng, cứ như việc từ nay về sau không có bánh màn thầu ăn no đã đời cái bung là đau khổ lớn nhất của đời hắn vậy.
- Thăng ngươi lên làm Nhị đẳng gia đinh. Bắt đầu từ nay ngươi đi theo bản hầu.
Bàng Dục nhíu nhíu đôi mắt, nói to, tay vung lên:
- Đi nhanh. Mau thay đổi quần áo. Ngươi ăn mặc như vậy thật làm mất mặt bản thiếu gia.
- Nhị đẳng…
Vạn Nhân Địch lầm bầm suy tính, hắn chẳng biết rằng theo trình tự bình thường hạ nhân của Thái sư phủ phải mất gần 20 năm mới lên được chức vị này, một người mới nhập phủ như hắn gặp vận may như vậy là phước tổ tông tám đời rồi. Nhưng vì chẳng hiểu biết gì về những cái này, cho nên hắn vội từ chối:
- Không. Ta không làm cái gì gia đinh đâu. Ta, ta biết hết cả rồi. Với thân phận hộ viện của ta, hàng ngày còn được trù phòng cung cấp cho bánh ăn no căng bụng. Nếu như làm một kẻ gia đinh thì chắc chẳng có cái gì…
Bang Dục bực mình ngắt lời hắn:
- Mẹ nó, nói cho ngươi hay. Nhị đẳng gia đinh trong Thái sư phủ hàng ngày có thể ăn gà nướng, dê thui no no no no no no no no no no đến chết thì thôi.
- Hầu gia…
Nghe nói làm Nhị đẳng gia đinh có thể ăn gà nướng, dê thui hàng ngày, Vạn Nhân Địch vui sướng khôn cùng. Xuy Tuyết thì cứ cúi gập người chịu đòn, sau khi Bàng Dục tay đánh chân đá chán xong, hắn mới dám lui sang một bên, ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần một lúc rồi lại cẩn cẩn thận thận bước vào trong nhà, hai tay che lấy hạ bộ dưới thắt lưng.
- Có việc gì?
- Thiếu gia ngài không phải muốn tìm cao thủ sao? Thế nào lại thu dùng một kẻ như tên to xác vừa…
- Một kẻ như thế cái cứt!!! Loại “cao thủ” như vậy ngươi cũng dám kiếm cho lão tử, còn nói cái gì mà tuyệt đỉnh cao thủ. Đúng, đúng là tuyệt đỉnh, tuyệt đỉnh hộ viện cặn bã thì có.
Càng nhắc đến việc này, Bàng Dục càng bực mình, giơ tay lên muốn đập vào đầu Xuy Tuyết một cái.
- Đừng, đừng, đừng, Hầu gia à, cầu ngài đừng đánh tiểu nhân nữa.
Xuy Tuyết sợ đến run rẩy cả người, vội vàng lui lại mấy bước, nước mắt nước mũi chưa gì đã chảy.
- Tiểu nhân dù gì cũng cố gắng hết sức, không có công lao thì cũng có khổ lao…
- Khổ lao cái rắm!
Bàng Dục nhất thời há to miệng, chỉ tay vào hắn mắng to:
- Từ chỗ lão tử đi ra, tay áo phải ngươi vốn rỗng tuếch, thế nào mà khi trở về còn dấu một cái khăn hồng trong đó hả? Cm ngươi khổ lao, là cần lao mới đúng. Nói, ngươi khổ khổ lao lao từ phòng nha đầu nào trở về!
Trong chớp mắt, bộ dạng như khóc tang của Xuy Tuyết bỗng cứng như tượng đá, mồ hôi chảy ướt lưng, vụng vụng về về giải thích:
- Hầu gia, kỳ thực cái này…à…thực ra, không phải là ta thông đồng… không, thực sự...là là A Kiều kêu ta đem cái này đưa cho vị Trần công tử tình nhân của ả tại nhà hát Anh Hoàng lâu ở thành Bắc…
- Trần Quan Hi ư?
- Không ạ, hình như tên là Trần, Trần Long.
- Mẹ nó, sao không bảo là Thành Long đi, cút mau!
Càng nói chuyện với tiểu tử này, Bàng Dục càng cảm thấy vô vị.
- Vậy còn chuyện tìm cao thủ…
- Hầu gia ta sẽ nghĩ ra biện pháp! Ngươi cút cút cút mau! Mẹ nó, càng đứng đây lão tử càng chướng mắt!
- Dạ, dạ, dạ!!!
Cả đời Xuy Tuyết còn chưa từng thấy Hầu gia nổi giận ác man và lâu như vậy, vội vàng ôm đầu thất tha thất thểu lùi ra phía sau.
Chờ hắn ra khỏi phòng, Bàng Dục đang tức giận bỗng nhiên bật cười.
- Cao thủ sao…Ha ha ha ha.
Trong ánh nến lập lòe cháy trong phòng, hắn an nhàn ngồi xuống ghế, tay nâng chén trà, nhấp một ngụm, khóe môi nhếc lên một nụ cười vô cùng tà dị.
- Lão tử lần này quyết định dùng trí, một người địch vạn người có dư.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ báo hiệu một ngày xuân đẹp đẽ.
Đại môn vô cùng trang nghiêm của Thái sư phủ bỗng nhiên ầm ầm mở ra, bước ra ngoài là một vị anh tuấn cao to, khí vũ hiên ngang tiểu gia đinh, quần áo thì mới tinh, mũ quả dưa cũng mới, giày da trâu cũng mới, khuôn mặt vô cùng xán lạn, tươi cười hớn hở, có thể bốc phét rằng, bất cứ tiểu thư danh môn khuê tú con nhà giàu nào cũng không có cách kháng cự nổi mỵ lực của anh.
Anh là ánh dương quang sáng rực trong lịch sử, cực kỳ đẹp trai, là gia đinh cao cấp nhất, là Bàng Tứ Nhất đẳng gia đinh!
Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi lại trên phố lớn, thấy dòng người đi xung quanh thỉnh thoảng ném cho hắn một ánh mắt tò mò, còn lại tuyệt không có bộ dạng nào khác, thực khiến hắn vô cùng vui sướng.
Tự do rồi, tự do rồi, lão tử tự con mẹ nó do rồi.
Quả thực như rồng cưỡi mây, phượng vượt biển…hình như nói ngược thế đéo nào ấy, kệ cha nó, nói thế nào cũng được, dù sao đi nữa lão tử từ nay có thể quang minh chính đại ra vào Bàng phủ rồi, nghiêm lệnh hiểm độc của lão cha cũng chẳng quản được lão tử nữa, hắc hắc.
Ha ha ha….
Bàng Dục rất muốn ngửa mặt lên trời cười to một cái, bất quá, để giữ hình tượng anh tuấn phi phàm vô cùng thuần khiết nghiêm chỉnh của mình, hắn cố gắng nhịn xuống.
Ra ngoài đi chơi, việc này mới xứng với thân phận gia đinh a.
- “Nhất thành tống vận bán thành thủy, mộng hoa tỏa khắp mãn biện kinh”, thật hay a, thật hay a.
Đứng cạnh một tòa lầu các mái ngói xanh thắm, rường cột trạm trổ tinh xảo, nhìn về phía các phòng xá hai bên con sông lớn nằm ở giữa nối nhau chạy về phía xa, tường nhà dân trắng xóa, đá nhẵn lát đường, cầu đá hình vòm, rồi bến đỗ bằng đá, thuyền chạy qua lại trên sông, bóng nước xen bóng thuyền, Bàng Dục không nhịn được, nổi hứng ngâm một câu thơ.
- Thơ hay, thơ thật là hay, Hầu gia ngài thật tài ba, tiểu nhân bội phục thôi rồi, bội phục thôi rồi.
Xuy Tuyết đi theo phía sau mặc kệ hiểu hay không hiểu, vội vàng xiểm nịnh vuốt mông ngựa.
Nếu làm kẻ hầu người hạ cho người ta thì phải nhớ thật kỹ, mặc kệ chủ tử có là vua hay là dân, hắn có đánh rắm đi nữa thì đều thơm cả.
Bàng Dục chẳng thèm để ý đến hắn, quay người lại nhìn vào tòa lầu các mái cong đầy cổ kính trước mắt.
Ở chính giữa treo một con tấm biển màu hồng có ba chữ “Thất tú phường” bằng vàng phát quang lấp lóe.
- Đây…chính là cái Ca vũ phường mới khai trương hôm qua phải không?
- Dạ!
Xuy Tuyết liên tục gật đầu.
- Đi, đi vào.
Bàng Dục phất áo đầy tiêu sái, bước nhanh về phía cửa của tòa lầu các này.
- Tìm bảy tám tiểu mỹ nhân bồi thiếu gia uống rượu bàn chuyện đời, tiện thể chăm sóc giấc ngủ. Nhớ kỹ, muốn làm một tên gia đinh tốt kiếm nữ nhân cho chủ tử, thì phải chọn nữ nhân thuần thục nghiệp vụ.