• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa mới vào bữa tiệc, mông ngồi còn chưa nóng chỗ, Bàng Dục đã há mồm hỏi nữ tỳ hầu hạ trà nước.

- Phì…

Xuy Tuyết thiếu chút nữa sặc ra một miệng trà.

- Hầu gia điều này… điều này cũng hỏi trực tiếp như vậy sao chứ?

- Trực tiếp cái rắm! Đi dạo kỹ viện chơi gái không hỏi thế thì hỏi cái cứt khỉ gì tốt đẹp hả?

Bàng Dục khinh khỉnh trừng mắt với hắn.

Thất Tú Phường mà hai người họ tới chơi không giống với các thanh lâu khác, vô luận bố cục trang trí, đều giống như trạch xá của một thế gia dòng dõi Nho học, không có một chút mị tục hồng trần, cảnh vật tao nhã, không khí trong mát thanh nhã mộc mạc giống như khu vực Giang Nam, trạch viên tinh xảo uốn lượn xung quanh.

Thất Tú Phường, Thất Tú Phường, mẹ nó, cái tên thôi cũng nhất định là thanh lâu rồi, có cần phải làm cho tao nhã thế này không chứ?

- Dạ.

Hầu gái nhiều lắm chỉ mười ba mười bốn tuổi gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực tràn trề tuổi xuân, thanh âm mềm mại non nớt, vừa tinh tế lại vừa êm tai.

Bàng Dục cau mày.

- Thất Tú là bảy vị vũ cơ nổi danh nhất khi ca vũ phường của chúng tôi mới thành lập ở Kim Lăng, nghe ma ma nói, các nàng là những cô gái có sắc đẹp và kỹ nghệ đều tuyệt hảo, lên sân khấu không đến nửa năm tên tuổi đã vang vọng Giang Nam, mỗi ngày khách tới đông thành hàng nối liền không dứt, vô luận là quan to, quý nhân hay là thế gia công tử, văn nhân nho sĩ đều vì có thể thấy được dung mạo của các nàng mà lấy làm vinh quang.

- Thật không, vậy mấy cô nàng Thất Tú kia có tới kinh thành không?

Bàng Dục cố gắng cười nhã nhặn, ôn nhu hỏi.

- Tới mấy người gọi tới mấy người, bồi Hầu…à, Tứ ca của ta uống rượu mua vui.

Xuy Tuyết ở một bên xen mồm vào.

Bàng Dục nắm cái chén muốn nện qua.

Hầu cái rắm à! Mẹ nó, đang tính từ tiểu cô nương kia thăm dò tình huống một chút, không ngờ tên thối tha Xuy Tuyết nói năng lung tung thế này thực mất mặt, ngươi mụ nội nó không biết xâu hổ nhưng anh minh thần vũ An Lạc Hầu ta thì biết xấu hổ a.

Thô bỉ quá mà!!!

Nghe Xuy Tuyết nói vô xỉ như vậy, cô bé hầu gái nhất thời đỏ mặt, đôi tay nhỏ bé nắm chặt góc áo liều mạng lắc đầu.

- Đừng sợ, đừng sợ a. Người này là một kẻ ngu si, chúng ta không cần để ý tới hắn.

Bàng Dục phô bày ra một mặt hòa nhã, ôn tồn nói nhỏ trấn an nàng, sau đó nhẹ nhàng hỏi:

- Tiểu muội muội, Thất Tú trong Thất Tú Phường các muội rốt cuộc có mấy tú tới kinh thành? Chủ tử nhà ta phái ta tới đúng là muốn tìm hiểu thông tin rõ ràng, ngày nào đó sẽ tự mình tới để bái phỏng.

Hầu gái vẫn lắc đầu.

Bàng Dục đạp Xuy Tuyết một cái dưới bàn.

Trong vô số lần được dậy dỗ bằng bạt tai và gậy gộc, tiểu tử này rốt cuộc trở nên thông minh, liền lập tức ngươi ca ta xướng:

- Tứ ca, huynh đừng hỏi nàng, nàng là một tiểu nha đầu thì biết gì, chúng ta vẫn nên gọi tú bà…

- Không, không phải.

Hầu gái nóng nảy, lúng túng giải thích:

- Thất Tú là của ca vũ phường chúng ta lúc vừa mới khai trương… họ đều là người của triều trước, thời Nam Đường, chính là Kim Lăng ca vũ phường Thất Tú Thập Tam Sai…

- Gì? Nam Đường! Bốn mươi năm mươi năm trước?

- Đúng vậy, Thất Tú đều qua đời đã lâu, chỉ còn lại một Công Tôn đại nương hiện tại là lão bản của chúng ta, bình thường bà ấy không dễ dàng…

- Ai, được rồi được rồi!

Bàng Dục vội vàng cắt ngang, toàn bộ hứng thú nhất thời không còn, bốn mươi năm mươi năm trước có là đại mỹ nữ thì bốn mươi năm mươi sau trở thành bà lão, hắn thực không muốn nhìn.

- Uy, ngươi đây không đùa giỡn chứ hả?

Xuy Tuyết ra vẻ tức giận, phẫn nộ nói:

- Cái gì mà Thất Tú a, căn bản là một đám bà lão, khoác bảng hiệu Thất Tú Phường đi ra dọa người sao? Hừ, chúng ta cũng không dễ lừa như vậy!

- Không phải, không phải.

Khuôn mặt hầu gái càng đỏ thêm, liều mạng lắc đầu như lắc trống:

- Tuy rằng tên Thất Tú Phường là do các tiền bối truyền xuống, nhưng hiện tại chúng ta biểu diễn so với trước đây càng xuất sắc hơn, không riêng “Cửu Thiên Phi Tiên” chín vị tỷ tỷ ca vũ danh chấn thành Kinh Lăng, Hi Vân tỷ còn được ca tụng là Giang Nam đệ nhất mỹ…

Mỹ nhân mỹ nữ hay mỹ cơ gì đó còn chưa nói ra khỏi miệng, trong nhã gian đối diện vang lên một tiếng hét lớn thông thiên.

- Mặc kệ cô nương giỏi nhất ở đây của các ngươi hiện tại là Thất Tú hay là cái Cửu Thiên tiên tiên gì đó, toàn bộ đều đều gọi ra đây đứng trước tiểu thái gia, ngắm thấy được thì đêm nay sẽ bồi tiểu thái gia ngủ, chướng mắt cũng có phần thưởng, muốn nhiều ít bao nhiêu, tiểu thái gia cái khác không có, nhưng tiền thì chẳng thiếu.

- Xin lỗi khách quan, ở đây chúng ta không phải thanh lâu mà là ca vũ phường, các cô nương bán nghệ không bán thân.

Một âm thanh nam nhân tương đối kính cẩn vang lên, xem ra là quản sự của thanh lâu.

- Đi con mẹ ngươi bán nghệ không bán thân!

Một tiếng hét lớn, cửa nhã gian bị phá mở, quản sự nói chuyện thất tha thất thiểu ngã ra ngoài, bộ dạng cực kỳ giống Xuy Tuyết mỗi lần bị đạp. Chẳng qua kế tiếp Xuy Tuyết thông thường ngã xuống đất có lẽ giả chết, còn người này, thân thể vừa mới đứng vững, khuôn mặt lập tức tươi cười tiến vào.

- Ba ----

Lần này là một cái bạt tai lớn, vào cửa không tới năm giây lại bị đánh lui ra.

Ta dựa vào, hai lần, rõ ràng là mượn cơ hội nháo sự.

Bàng Dục đánh giá quản sự muốn kêu gọi tay chân đi vào thu thập người, vậy mà hắn sờ cũng không sờ khuôn mặt bị đánh một chút, cúi đầu chỉnh đốn y phục chỉnh tề, lại tươi cười tiến vào tiếp.

- Ba!

Lại bị đánh ra, sau đó lại đi vào.

- Ba!

Lần thứ ba bị đánh ra, lần thứ ba đi vào.

- Xem, xem! Gia nhân như thế này mới là gia nhân mẫu mực.

Bàng Dục vỗ đầu Xuy Tuyết, hung hăng dạy dỗ hắn:

- Bình thường ai tính toán cái gì một chút, đó là chủ tử thưởng thức ngươi, phải cười, cười vui vẻ! Chờ lúc nào bị đánh ngươi phải đứng đến cùng ---- hiểu không? Sau này học một chút!

Xuy Tuyết vốn muốn nói cái gì, bị Bàng Dục vừa đánh lại xoa chỉ có thể “vâng vâng vâng” liên thanh ứng lời.

- Tiểu thái gia không tin, trên thế giới này có thứ gì dùng tiền không mua được, mua không được đó là bởi vì không có nỗ lực và giá trị không đủ để thỏa mãn!

Tiếng gào rít tiếp tục vang lên trong nhã gian, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn, làm cho toàn bộ Thất Tú Phường đều có thể nghe:

- Tiểu thái gia có tiền, có đúng là tiền. Lại nói, cái gì Cửu Tiên kia ngủ một đêm muốn bao nhiêu tiền? Một nghìn quán hai nghìn quán hay năm nghìn tám nghìn ---- nói cho ngươi, nếu có bỏ ra năm vạn tám vạn, tiểu thái gia mà nhăn mặt sẽ không gọi Tiền Thị Tài!

Tiền Thị Tài, cậy tiền tài khinh người, tên rất khá a.

Bàng Dục vuốt mũi nghĩ.

Ai chờ chút, Tiền Thị Tài Tiền Thị Tài, người đặt tên thật đúng là…

Xuyên qua cửa chính rộng mở, Bàng Dục đại khái có thể thấy rõ hình dáng vị “tiểu thái gia” bên trong kia.

Nhà giàu mới nổi, tiêu chuẩn nhà giàu mới nổi!

Đây là ấn tượng đầu tiên trong mắt hắn.

Từ đầu đến chấn quý công tử tự xưng “tiểu thái gia” đều là sắc vàng lóng lánh, chỉ e sợ chưa đủ giàu sang, chưa đủ phú quý, chưa đủ xa xỉ. Đương nhiên rồi, thân là đại hoàn khố số một kinh thành, trang phục Hầu gia của Bàng Dục tuyệt đối sẽ không thua quý công tử nào, chẳng qua quần áo của hắn đều là thợ thủ công thiết kế tỉ mỉ, cắt quần áo tinh xảo, công nghệ, nguyên liệu sử dụng đều được nghiên cứu, mà quý công tử kia ngoại trừ một thân xa xỉ, lãng phí thì không có từ khác có thể hình dung.

Giống như mua xe, Bàng Dục chọn Lamborghini VersaceLP640Roadster thế giới có mười chiếc, tốc độ dung hợp với mốt, tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Mà quý công tử lại trực tiếp mua vàng hơn một vạn, dùng vàng làm động cơ, làm sàn xe, làm thân xe, sau cùng kết hợp lại thành một chiếc xe đạp.

Vì sao gọi là ánh mắt tinh đời? Vì sao gọi là biết thưởng thức? Chỉ cần nhìn cách ăn mặc thì có thể biết cao thấp ngay thôi!

Quý công tử muốn gọi cô nương, nam quản sự khuôn mặt tươi cười không thay đổi thành kính nhận lễ giải thích.

Bàng Dục rất tò mò hai kẻ dở hơi này náo loạn cuối cùng sẽ có cục diện như thế nào, vẫy tay ý bảo Xuy Tuyết bên cạnh hỏi:

- Ây, lai lịch của tên này thế nào, dám kiêu ngạo hơn cả lão tử hay sao?

Xuy Tuyết sửng sốt, ánh mắt có chút dại ra, nửa ngày mới thấp giọng nói:

- Hắn là… hắn là con trai cả của Biện Lương thủ phủ Tiền Tài Thần, đoạt được danh hiệu Tiêu tiền đệ nhất kinh thành, cũng là…

Còn chưa nói xong, bức rèm che hậu trường sân khấu dùng để biểu diễn ca vũ trong đại sảnh bỗng nhiên khẽ động, bên trong than thở yếu ớt:

- Công tử thực sự cho rằng, trên đời này cái gì cũng có thể mua được bằng tiền ư?

Thanh âm uyển chuyển êm tai, nhẹ nhàng dễ nghe như tiếng yến oanh, càng giống như là vô số con chim sơn ca cùng hót trên bầu trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK