Điền Tranh dụi mặt vào ngực anh, khóc còn dữ dội hơn khi nãy. Vốn đang tủi thân, nay Lục Nguyên xuất hiện, chỉ cần anh gọi tên cô một tiếng, đứng trước mặt cô cũng thành công khiến cho sự yếu đuối bên trong người cô trỗi dậy mạnh mẽ.
"Tại sao bữa giờ anh không đến? Tại sao không một cuộc điện thoại? Anh xem có người bạn trai nào như anh không chứ?"
Điền Tranh đem hết những uất ức đấm lên người Lục Nguyên. Lục Nguyên không hề tránh né, cứ mặc cho cô xả giận. Đến khi Điền Tranh ngưng lại, anh mới chậm rãi dùng đôi tay ôm lấy mặt cô, nhẹ nhàng xóa đi những giọt nước mắt hờn tủi ấy.
Lục Nguyên nâng mặt Điền Tranh, để mắt cô nhìn thẳng vào mắt mình rồi mới cất tiếng:
"Anh xin lỗi! Là anh sai! Đừng khóc!"
Nghe anh dịu giọng dỗ dành, Điền Tranh lần nữa bật khóc. Cô ôm chặt lấy anh, lắc đầu nguầy nguậy:
"Anh là đồ xấu xa! Em ghét anh!"
"Phải, anh xấu xa! Em đừng giận nữa!"
Lục Nguyên đặt lên đỉnh đầu Điền Tranh một nụ hôn, xóa đi tất cả những giận hờn ấy.
Điền Tranh đem hết mọi chuyện từ lúc đi xe buýt gặp nạn với chuyện vừa rồi kể cho Lục Nguyên nghe. Nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như nước, có điều bên trong đã dấy lên sự lạnh lẽo chết chóc.
"Em rất sợ! Rõ ràng em không làm gì họ nhưng hết lần này đến lần khác họ lại muốn giết em." Điền Tranh nằm trong lòng anh, ngẩng mặt lên: "Nguyên! Anh nói thử xem, có phải kiếp trước em đã làm chuyện gì ác lắm nên bây giờ mới phải trả giá hay không?"
"Khờ quá! Kiếp trước em xinh đẹp, ngoan hiền lại còn tốt bụng nữa, không làm chuyện gì ác cả."
"Làm sao anh biết?"
Lục Nguyên vuốt tóc cô, không hề tỏ ra bối rối, mỉm cười đáp:
"Anh đoán như thế."
Trong lòng ai kia liền cảm thấy ngọt ngào, người này tuy không thường xuyên ở cạnh cô nhưng mỗi lần anh xuất hiện, đều nói những câu ngọt còn hơn kẹo, bù lại những sự thiếu vắng mấy ngày qua.
Điền Tranh đang chìm đắm trong hạnh phúc, bỗng Lục Nguyên gọi:
"Tranh!"
Nghe anh gọi, Điền Tranh lần nữa ngẩng mặt lên nhìn, cô đưa tay sờ lên mặt anh, hỏi:
"Sao thế? Sao mặt anh có vẻ nghiêm trọng vậy?"
"Anh hỏi em một chuyện nhé! Em hứa phải trả lời thật lòng cho anh biết."
Lục Nguyên bắt lấy tay Điền Tranh hôn lên từng ngón tay thon dài, trong ánh mắt của anh dường như có điều gì đó rất khó nói.
Điền Tranh trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng, cô gật đầu:
"Anh hỏi đi."
"Nếu như anh không phải người bình thường, thì em.. có xa lánh anh không?"
Điền Tranh im lặng không trả lời, bởi câu hỏi bất ngờ đến chính cô cũng không biết.
"Nếu anh không phải người bình thường, thì có thể là gì?"
"Là ma, là quỷ chẳng hạn."
Điền Tranh chăm chú nhìn anh một lúc rồi bật cười đánh vào ngực anh, dẩu môi lên nói:
"Đừng hòng chọc em! Em không tin đâu!"
Lục Nguyên bật cười, khom người xuống cù léc Điền Tranh cười đến chảy nước mắt. Đến khi trận cười qua đi, trong đôi mắt hai người chỉ còn lại hình bóng của đối phương. Lục Nguyên cúi đầu mút lấy môi Điền Tranh rồi bế cô về phòng, căn phòng lúc này bị bao phủ lấy một mùi vị của sự hoan ái nồng đậm.
* * *
Lúc Điền Tranh và Lục Nguyên ở bên trong nhà yên ấm thì bên ngoài, Hứa Vĩ đang dùng phép chiến đấu cùng quỷ nữ Dạ Lan.
Tay trái đưa ngang ngực, cùi chỏ tay phải đặt lên mu bàn tay trái. Hứa Vĩ cung tay chừa lại ngón trỏ và ngón giữa trước miệng, anh ta lẩm nhẩm câu gì đó, nơi hai đầu ngón tay liền phát ra tia sáng như ánh lửa chiếu thẳng về phía Dạ Lan. Cô ta nhanh chóng né được, lượn vài vòng trước mặt Hứa Vĩ, cất giọng cười man rợ cùng thách thức:
"Ngươi nghĩ có thể bắt được ta sao? Đúng là nằm mơ!"
Hứa Vĩ nhếch môi, anh ta tập trung cao độ, thừa lúc Dạ Lan không để ý liền bắn tia sáng ấy vào người cô ta một lần nữa.
Dạ Lan hét lên một tiếng rồi biến mất.
"Xem như đây chỉ là cảnh cáo!"
Hứa Vĩ phủi tay, anh ta đứng yên nhìn vào ngôi nhà không có ánh sáng của Điền Tranh, ánh mắt vừa nham hiểm vừa phức tạp, tóm lại là không rõ nội tâm anh ta nghĩ gì.
Dạ Lan ôm thân thể không lành lặn về nơi ở mới của mình. Từ lúc cãi nhau với Lục Nguyên, cô ta đã tự tạo ra một địa bàn mới, dẫn dụ những linh hồn mới về phe cô ta.
"Nữ Chúa, người làm sao vậy?" Một linh hồn vừa nhìn thấy Dạ Lan dáng đi liêu xiêu đến ngồi lên ngai đá, sắc mặt tái nhợt dường như hao tổn rất nhiều nguyên khí, liền lo lắng hỏi thăm.
Dạ Lan nhìn linh hồn bên cạnh, ánh mắt sắc bén chuyển đổi thành màu đỏ máu. Cô ta bóp lấy miệng của linh hồn đó, đưa miệng lại gần hút cạn nguyên khí của đối phương.
Linh hồn kia ngã xuống, Dạ Lan gọi thêm vài tên nữa lại gần. Nhưng họ sợ tính quay đầu biến đi nhưng Dạ Lan đấm tay một phát xuống thành ghế, một luồng gió bay tới kéo họ về phía mình.
Sau khi hút hết nguyên khí của họ, Dạ Lan cũng dần trở lại bình thường. Lúc này cô ta mới nghĩ về cái người vừa rồi cao tay có thể một chiêu hạ gục cô ta. Người đó thật ra là ai? Tại sao lại có bản lĩnh đó?
Dạ Lan bay vào phòng lấy ra quả cầu thuỷ tinh để xem. Tay cô ta run run làm rơi quả cầu xuống đất, chân thụt lùi ra sau, đầu không ngừng lắc.
"Không thể.. nào! Người đó đã bắt đầu xuất hiện rồi sao?"