Cô phủi phủi những hạt mưa rơi trên tóc, quần áo mình rồi đưa mắt nhìn ra màn mưa dày đặc. Một đám nhóc gồm ba trai, hai gái đang nắm tay nhau nhảy tung tăng dưới mưa. Chúng vừa nhảy vừa hát, giọng hát còn lạnh lẽo hơn cả những hạt mưa đang tạt vào người Điền Tranh:
"Mưa mát quá, tắm mưa thật thích!
Ta sẽ rủ thêm người cùng tắm
Yến Na ơi, mau đến đây!
Chúng ta cùng nhau chơi đùa."
Điền Tranh nheo mắt, mấy đứa nhóc này là con nhà ai mà lại để chơi dưới trời mưa to như vậy? Lỡ bệnh thì sao?
Mải nhìn bọn nhóc mà Điền Tranh không để ý có một người phụ nữ tầm ba mươi đang đẩy xe hàng rong dừng bên cạnh mình. Trên xe còn có một bé gái đang ngồi, gương mặt vì lạnh mà hơi tái đi.
Do đoạn đường này hơi dốc nên người mẹ phải dùng đá chặn trước hai đầu bánh xe.
"Yến Na, lạnh lắm không con?" Người phụ nữ ấy vừa hỏi vừa sờ mặt, sờ tay chân Yến Na để cảm nhận.
"Yến Na?"
Lòng Điền Tranh chấn động, lại nghe bọn nhóc kia tiếp tục tung tăng hát bài vừa nãy:
"Mưa mát quá, tắm mưa thật thích!
Ta sẽ rủ thêm người cùng tắm
Yến Na ơi, mau đến đây!
Chúng ta cùng nhau chơi đùa."
Bọn chúng hát rõ to nhưng có vẻ như người phụ nữ và cô bé bên cạnh cô chẳng nghe thấy.
Yến Na gật gật cái đầu nhỏ, run run trả lời:
"Dạ, lạnh lắm mẹ ơi!"
Cô bé ôm hai tay vào nhau, mưa vẫn không ngừng rơi. Hai mẹ con họ lại chẳng có áo mưa, người mẹ đành cởi áo khoác của mình mặc vào người cho Yến Na.
"A, Yến Na kìa! Cậu ấy được ngồi xe thật thích! Chúng ta qua đó đi!"
Một trong năm đứa trẻ lên tiếng chỉ về phía bên này, bọn chúng chạy lại nắm hai bên tay cầm của chiếc xe, cùng nhau đẩy Yến Na xuống dốc.
Người phụ nữ ấy ngơ ngác không biết chuyện gì, bất động nhìn chiếc xe đã được kê đá chặn lại bất ngờ trượt đi.
"Mẹ, mẹ ơi! Cứu con!"
Người mẹ cuối cùng cũng bừng tỉnh khi nghe tiếng con gái, cô ấy vừa hoảng hốt vừa chạy theo vẫy gọi, nước mắt đầm đìa:
"Yến Na! Yến Na! Ai đó làm ơn chặn chiếc xe lại cứu con tôi với!"
Đoạn đường này vốn đã khá vắng vẻ, nay lại còn gặp trận mưa thế này. Nhìn xung quanh, ngoài Điền Tranh ra thì chẳng còn ai khác.
Điền Tranh tính chạy theo giúp một tay, nhưng bả vai cô đã bị ai đó nắm lại, kèm theo câu mệnh lệnh:
"Em không nên xen vào!"
Điền Tranh quay lại nhìn người vừa lên tiếng. Chàng trai này chẳng phải là người vừa xuất hiện ở cô nhi viện sao? Anh ta đứng bên cạnh cô lúc nào mà chẳng hề có tiếng động?
Cô nhìn anh ta không khỏi thắc mắc:
"Tại sao?"
"Số của cô bé ấy chỉ tới đây thôi. Nếu em xen vào thì em sẽ phải thay người khác gánh nghiệp đấy!"
Lúc này Điền Tranh mới để ý anh ta còn dắt theo một chú chó nhỏ. Đôi mắt nó rất lạ, mang hai màu tím xanh khác nhau. Nó nhìn Điền Tranh quẫy đuôi như mừng rỡ.
Chiếc xe đẩy vẫn không ngừng lăn bánh, tụi nhóc lại tiếp tục vừa đẩy vừa ngân nga:
"Yến Na ơi, Yến Na à!
Chúng ta cùng nhau đi về thế giới bên kia
Cùng nhau múa hát dưới mưa
Thật vui, thật hạnh phúc biết bao!"
Một bài ca tuy đơn giản, nhưng ẩn sâu bên trong là một ẩn ý đầy sự lạnh lẽo, chết chóc.
Không còn thời gian suy nghĩ, Điền Tranh bỏ lại một câu nói cho anh chàng kia rồi đuổi theo chiếc xe lúc này đã bị bọn nhóc đẩy gần tới vực thẳm:
"Tôi không thể thấy chết mà không cứu! Nếu không cứu, nghiệp của tôi còn nặng hơn."
Chàng trai đó nhìn theo dáng người nhỏ bé đang lao ra màn mưa, lắc đầu thở dài:
"Em đúng là một cô gái cứng đầu!" Rồi anh ta cúi xuống nói với chú chó nhỏ: "Tiểu Cầu, hôm nay có việc cho con làm rồi."
Anh ta thả dây, chú chó tên Tiểu Cầu lập tức đuổi theo sau mấy người họ, sủa lên hai tiếng khiến cho bọn nhóc kia dừng chân.
Chúng quay lại nhìn nơi phát ra tiếng sủa, nhìn thấy đôi mắt Tiểu Cầu loé sáng cùng với người đàn ông ở mái hiên đằng xa. Chúng lập tức buông xe chạy tán loạn, vừa chạy vừa la:
"Tụi con không chơi nữa! Không chơi nữa! Đừng đánh tụi con!"
Kì lạ thay, chiếc xe đã lao ra khỏi đoạn đường chỉ chực rơi xuống vực sâu, ấy vậy mà vẫn lơ lửng trên không trung, không hề có dấu hiệu rơi xuống.
Cơn mưa nặng hạt cuối cùng cũng tạnh.
"Yến Na, Yến Na!"
Người mẹ trẻ ôm chầm lấy con gái nhỏ, bế ra khỏi xe. Hai mẹ con đến giờ vẫn chưa hết run rẩy.
Điền Tranh giúp họ đẩy xe về lại chỗ cũ, chú chó nhỏ lúc này đã chạy đến bên cạnh chủ của mình. Lạ thay, người nó lại chẳng hề ướt.
"Cảm ơn cô rất nhiều!"
"Không có gì, chị về cẩn thận nhé!"
Người phụ nữ ấy cảm ơn Điền Tranh rồi đẩy xe đi, Yến Na lẽo đẽo theo bên cạnh mẹ. Sau chuyện này có lẽ cô ấy sẽ không dám cho con bé ngồi trên xe nữa.
Điền Tranh bây giờ mới chú ý đến anh chàng bên cạnh, anh ta đang nhìn cô cười. Hàm răng trắng đẹp khi cười còn tỏa sáng hơn cả những vì sao trên trời.
Bây giờ Điền Tranh mới có thể nhìn kĩ anh ta hơn. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo hờ hững buông hai cúc trông rất quyến rũ cùng lãng tử. Mái tóc hơi ướt được vuốt ngược ra sau để lộ ra gương mặt sáng láng cực kì điển trai. Nếu so sánh với ngôi sao điện ảnh, thì người này còn đẹp hơn gấp trăm lần. Điền Tranh thực sự không nói ngoa!
Điền Tranh cúi đầu, gương mặt bất giác ửng hồng không rõ nguyên do.
"Tạnh mưa rồi, em không tính về sao?"
Người không những đẹp, giọng nói lại còn dễ nghe đến như vậy. Có thể nói sống đến cái tuổi trưởng thành này, có lẽ chàng trai kế bên Điền Tranh là đẹp nhất mà cô từng gặp.
Nhưng mà.. nghe giọng anh ta cũng rất quen!
Điền Tranh ngước lên, bầu trời bây giờ đã trở về màu xanh nguyên thuỷ, mây đen đã tan từ lúc lâu. Điền Tranh gật đầu, chậm rãi bước đến trạm xe buýt.
Anh chàng kia đi sánh ngang với cô, chú chó nhỏ lí lắc chạy đằng trước. Lúc này Điền Tranh mới nhớ ra một chuyện đặc biệt, chính là cũng nhờ nó mà Yến Na được cứu.
Điền Tranh chỉ nó hỏi:
"Tên nó là gì?"
"Tiểu Cầu." Anh ta đáp.
Điền Tranh gật gù, hỏi tiếp:
"Còn anh?"
"Tôi là Lục Nguyên."
"Còn tôi là Điền Tranh."
Câu chuyện cứ thế đi vào ngõ cụt đến khi Điền Tranh tới trạm xe buýt. Xe buýt vừa dừng, cô bước lên ngồi vào hàng ghế đầu cạnh cửa sổ. Lục Nguyên vẫy tay tạm biệt cô, Tiểu Cầu nhảy lên ghế trạm quẩy đuôi sủa một tiếng. Điền Tranh gật đầu thay cho câu chào tạm biệt rồi nhìn về phía trước.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh. Được một lúc, Điền Tranh không kiềm được thò đầu ra cửa sổ nhìn Lục Nguyên nhưng chẳng thấy anh ta và Tiểu Cầu đâu cả.
Cô thở dài rút đầu về khi nghe tiếng người soát vé gọi thu tiền, trong lòng chợt cảm thấy hụt hẫng như vừa mất mát một thứ gì đó.