Nhìn cô gái rõ ràng còn lộ ra kinh hoảng, nhìn đôi mắt tuyệt mỹ kia còn đang mờ mịt không biết làm sao, trong nháy mắt Bạch Tưởng có chút khó chịu.
Vì sao, thế giới luôn không công bằng?
Cô gái tốt đẹp như thế, vì sao lại mắc phải căn bệnh này?
Duật Cảnh Viêm nhìn cô gái trước mặt.
Chính anh cũng không hiểu nổi, rõ ràng anh có thể trực tiếp rời đi, không cần giải thích với cô. Cảm xúc của anh không dễ thay đổi, nhưng anh luôn bị cô ảnh hưởng.
Là bởi vì gương mặt kia sao?
Anh hơi híp mắt, nhìn vẻ mặt tiếc hận của cô gái, anh có chút không vui.
Em gái anh, không cần người khác thương hại!
Ôm bả vai Duật Ưu Toàn, anh nghiêng người, đôi mắt nhìn thẳng, đi qua người Bạch Tưởng.
Nhìn thấy người đàn ông đi qua mình, Bạch Tưởng nôn nóng giải thích: “Tôi, tôi không biết……”
Bước chân người đàn ông hơi khựng lại, giọng điệu vốn lạnh băng, giờ phút này càng lạnh đến khiến người cảm thấy lạnh lẽo: “Không biết, có thể trở thành cái cớ để cô làm sai?”
Anh đột nhiên quay đầu, đôi mắt bình tĩnh nhìn Bạch Tưởng, gương mặt hoàn mỹ khiến anh trông yêu diễm như Tu La địa ngục!
“Về sau, cách xa con bé một chút!”
Lời nói ghét bỏ, giọng điệu ra lệnh.
Sau đó, anh đưa cô gái lên chiếc xe Ferrari màu đen, nghênh ngang rời đi.
Thẳng đến khi nhìn không thấy bóng xe, Bạch Tưởng mới lấy tinh thần!
Má nó!
Cái gì mà cách xa con bé một chút?
Anh cho rằng cô cố ý tiếp cận cô ấy?!
……
Chiếc xe Ferrari màu đen dừng ở trước một căn biệt thự cổ xưa.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, Duật Cảnh Viêm và Duật Ưu Toàn ngồi đối diện nhau.
Dọc đường đi hai người luôn trầm mặc, Duật Ưu Toàn đã bình tĩnh lại. Giờ phút này, cô ngước đôi mắt nhút nhát sợ sệt lén đánh giá anh trai mình.
Anh mím chặt môi mỏng, gương mặt bình tĩnh, rõ ràng anh đang tức giận.
Duật Ưu Toàn cụp mắt.
Nửa ngày sau, cô mới mở miệng: “Anh, em xin lỗi.”
Duật Cảnh Viêm không nói lời nào.
Duật Ưu Toàn lại nói tiếp: “Hôm nay là ngày giỗ của người đó, em, em chỉ muốn đi thăm……”
Nhìn thấy dáng vẻ khiếp đảm của em gái, rốt cuộc sắc mặt Duật Cảnh Viêm cũng dịu xuống, tuy giọng điệu vẫn lạnh băng nhưng không còn cái loại cảm giác đẩy người ra ngoài ngàn dặm nữa: “Em có thể nói với anh.”
“Em, em sợ anh giận.” Duật Ưu Toàn cắn môi, gương mặt tái nhợt, “Sợ anh ghét em.”
Duật Cảnh Viêm mềm lòng, “Sẽ không.”
Duật Ưu Toàn ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vui vẻ: “Thật chứ?”
“Ừ.”
Lá gan Duật Ưu Toàn lớn hơn một chút, cắn cắn môi, “Anh, anh hiểu lầm chị ấy, em vốn dĩ xin chị ấy giúp, chị ấy cũng đã từ chối, sau đó chị ấy thấy một mình em, sợ em xảy ra chuyện nên mới đuổi theo, em……”
Duật Ưu Toàn không thích gọi tên người khác, cô chỉ nói “chị ấy”, nhưng Duật Cảnh Viêm vẫn hiểu là ai.
“Ưu Toàn.” Duật Cảnh Viêm cắt ngang lời cô nói, “Về sau, cách xa cô ấy ra.”
Duật Ưu Toàn ngẩng đầu, “Nhưng em thích chị ấy.”
“Cách xa cô ấy ra.” Duật Cảnh Viêm đứng lên, giọng điệu khiến người ta không thể phản bác, “Không được gặp mặt cô ấy nữa.”
Anh nói xong câu đó, trực tiếp đi lên tầng.
“Anh, em ghét anh!” Duật Ưu Toàn nhìn bóng lưng anh, bĩu môi mở miệng: “Em ghét anh!”
Bước chân Duật Cảnh Viêm không dừng lại mà trực tiếp vào phòng.
Anh vừa tiến vào phòng ngủ thì di động vang lên, anh nghe máy, người bên kia cung kính mở miệng: “Đế thiếu, đã tra được, cô gái nọ tên Bạch Tưởng, tư liệu đã được gửi tới hòm thư của ngài.”
Bạch Tưởng.
Quả nhiên là…… cô ấy!