So với cô, Tô Nguyệt Kỳ ở nhờ trong nhà họ Bạch, xuất thân nghèo khó, lại vô cùng kiên cường, nỗ lực, quả thực là vai nữ chính kinh điển.
Bạch Tưởng ở trong trường cư xử khác người, từ trước đến nay tính cách cô luôn lập dị, không tiếp xúc nhiều với người khác.
Cho nên cô có thể để lại ấn tượng gì cho ai?
Cái nhìn của mọi người về cô không phải đều thông qua miệng Tô Nguyệt Kỳ sao?
Ha!
Bạch Tưởng châm chọc nghĩ.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng được lúc Tô Nguyệt Kỳ nhắc tới cô, sẽ nói như thế nào, đơn giản ví như “…… Cũng không thể trách chị ấy, mẹ mình gả cho cha chị ấy vốn dĩ chính là trèo cao, chị ấy khinh thường mình cũng đúng.”
Chắc chắn cô ta nói tới đây còn bồi thêm một câu “Có điều chị ấy không xấu, chỉ là tính tình không tốt lắm”, để thể hiện vẻ thiện lương của cô ta.
Cô ta luôn biết cách biến nhược điểm của mình thành ưu điểm, luôn biết lợi dụng sự đồng tình của người khác như thế nào!
Bạch Tưởng hít sâu một hơi, kìm nén chán ghét đang dâng lên trong lòng, tiếp tục đi về phía trước.
“Tưởng Tưởng, ở đây!”
Bạch Tưởng quay đầu liền thấy chủ nhân của tin nhắn mới sáng sớm đã khiến cho cô đau đầu.
Kiều Mộc, bạn học cùng lớp với Bạch Tưởng. Cô ấy có mái tóc quăn cuộn sóng, thân hình quyến rũ, ăn mặc thời thượng, giọng nói ngọt như rót mật, phong tình giống như yêu tinh. Giờ phút này cô ấy đã chiếm được một vị trí tốt, đang vẫy tay với Bạch Tưởng.
Bạch Tưởng nở nụ cười, đi đến bên cạnh cô ấy ngồi xuống.
Kiều Mộc soi gương phát sầu, “Tưởng Tưởng mau tới giúp mình nhìn xem, có phải quầng mắt của mình lại thâm hơn rồi không?”
Bạch Tưởng lắc lắc đầu, lấy notebook trong túi ra, “Ngày hôm qua lại chơi game suốt đêm? Còn tiếp tục như vậy, cậu sẽ biến thành gấu trúc!”
“Không thể nào!” Kiều Mộc khẩn trương, nhìn mặt mình trong gương, “Mình cảm thấy cũng không đến nỗi. Với lại, tối hôm qua người ta không hề chơi game đâu, cậu không biết vị trí này có bao nhiêu người mơ ước không, đêm qua mình vội vã tới đây, vị trí chính giữa đã bị chiếm hơn phân nửa! Ôi, buổi tọa đàm hôm nay thật sự quan trọng như vậy sao?”
Đang nói chuyện, cô ấy dựa vào trên bàn ngáp một cái, “Haizz, mệt muốn chết, mình ngủ đây!”
Bạch Tưởng dở khóc dở cười nhìn cô ấy, “Không nghe giảng thì cậu chiếm ghế làm gì?”
“Không phải để cho cậu nghe sao?” Kiều Mộc lẩm bẩm một tiếng, nhưng cô ấy đã ngả lên bàn ngủ mất rồi.
Bạch Tưởng hơi ngạc nhiên khi nghe những lời này.
Điều kiện gia đình của Kiều Mộc rất tốt, cho nên cô ấy luôn lười biếng, càng không quan tâm chuyện học hành. Vốn Bạch Tưởng còn kinh ngạc vì sao cô ấy sẽ đến nghe giảng.
Hóa ra…… là vì cô.
Trong lòng Bạch Tưởng cảm thấy ấm áp, cô cúi đầu nhìn trọng tâm buổi tọa đàm hôm nay.
Reng reng reng……
Cùng với tiếng chuông vang lên, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi chậm rãi đi lên bục giảng.
Ngoại hình ông ta có chút mập mạp, một thân tây trang màu đen được cắt may khéo léo, trên mặt là gọng kính vàng, trông vừa như một học giả vô cùng uyên bác, lại không đánh mất vẻ trang trọng, uy nghiêm mà một luật sư nên có.
Giáo sư tới!
Bạch Tưởng thoáng nhìn qua Tô Nguyệt Kỳ đã ngồi ngay ngắn lại, hai mắt cô ta nhìn giáo sư như phát sáng.
Quả nhiên là thế!
Bạch Tưởng hiểu rõ trong lòng.
Tên của giáo sư này là Trương Thành Kinh, chính là luật sư nổi tiếng nhất văn phòng luật sư ở kinh đô ——Văn phòng luật sư Viễn Bang.
Văn phòng luật sư Viễn Bang là nơi mà mỗi một luật sư tha thiết ước mơ.
Hoặc có thể nói, nếu những người tốt nghiệp đại học Chính trị Pháp luật có được cơ hội thực tập ở Viễn Bang, cho dù có được giữ lại hay không, đều sẽ trở thành nhân tài được các văn phòng luật sư khác mời gọi.