• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng lại làm cho Chử Lâm một chút có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

Ta nghĩ?

Ngươi còn có thể nghĩ sao?

Cho dù Chử Lâm không phải là chuyên gia phương diện trí tuệ nhân tạo, cũng có thể hiểu hai chữ này đại biểu cho hàm nghĩa gì, huống chi, Khế Vũ không chỉ trả lời vấn đề của hắn, còn tiến thêm một bước, thậm chí có thể tự mình giải thích.

Chử Lâm không nhịn được muốn tiếp tục hỏi chút gì.

- Ngươi nói, ngươi nghĩ? Chẳng lẽ ngươi có linh trí sao?

- Đương nhiên.

Khế Vũ quay đầu, dùng ánh mắt màu hồng kia liếc mắt nhìn hắn, thậm chí Chử Lâm có thể từ trong động tác này, cảm nhận được cảm xúc “Người này thật kỳ quái, nhìn một chút”.

Sau đó Khế Vũ tiếp tục âm thanh người máy của hắn nói.

- Ta là trí tuệ nhân tạo cấp II, có thể tính là sinh mệnh sơ cấp, giống như ngươi vẫn chỉ là người bình thường trong số người bình thường, trí thông minh chắc cũng không hơn ta.

- ...

Từ lúc Chử Lâm chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn ta bị xem thường trí thông minh.

Người máy này, cho là hắn ta dựa vào cái gì mà có thể ở độ tuổi này, đứng ở vị trí cao thế này! Mẹ nó!

Chử Lâm đã không biết nên biểu hiện sự kinh ngạc trong lòng mình như thế nào.

Nhưng ngoài mặt hắn ta vẫn bình tĩnh không gợn sóng.

Sau khi đi đên bên cửa xe của mình, hắn ta mới xoay người.

- Mời trở về đi, cảm ơn ngươi đã đưa tiễn.

Chử Lâm thoáng nhấn mạnh hai chữ cảm ơn.

- Không cần cảm ơn.

Ánh mắt Khế Vũ giống như lại nhìn hắn một cái:

- Chú ý thận của ngươi nhiều một chút, nó đã rất không tốt.

- ...

Lúc này, khóe miệng Chử Lâm không nhịn không được co rúm lại, từ trong hàm răng gạt ra lời nói:

- Cảm ơn đã quan tâm.

Khế Vũ gật đầu, lui về phía sau một bước, tay phải nhẹ nhàng nâng lên chạm vào ngực trái.

- Hẹn gặp lại, cầu cho nhân loại mãi mãi tồn tại bất diệt.

……….

Lúc đầu, Chử Lâm vẫn chỉ là khiếp sợ, nhưng vào một khắc cuối cùng này, ngay khi Khế Vũ nói ra câu nói này, hắn đã có chút động lòng.

- Cầu cho nhân loại mãi mãi tồn tại bất diệt.

Câu cầu nguyện này, không phải nhân loại nói ra, mà là một người máy.

Một sinh mệnh do nhân loại chế tạo ra.

Nó giống như tác phẩm của nhân loại, giống một quyển sách, một bức tranh, thậm chí là một chiếc xe, một chiếc thuyền, con người sáng tạo ra bọn chúng, đồng thời đặt ở trên người bọn chúng cái mà mình mong muốn chúng có thể phát huy ra.

Cho nên —— Hắn ta nhìn Khế Vũ đang đứng trước mặt mình, một tay hành lễ, giống như điêu khắc.

Chử Lâm giống như nhìn thấy phía sau nó, sự chờ đợi của người sáng tạo đối với nó.

Người bảo vệ nhân loại...

- Ừm.

Chử Lâm trầm thấp đáp lại một tiếng:

- Cầu cho nhân loại mãi tồn tại bất diệt.

Hắn ta đại khái không biết mình nên lấy tâm trạng gì để trả lời câu nói này, thật giống như cũng đang đáp lại chờ mong của một số người, sau đó cúi đầu, tiến vào trong xe, khởi động máy.

Thông qua kính chiếu hậu phản chiếu lại, hắn nhìn thấy Khế Vũ buông tay xuống đi về phía biệt thự, bóng lưng kia cuối cùng làm cho người máy này tăng thêm một phần khí tức máy móc, cũng là khí tức binh sĩ.

Chử Lâm trở về.

Thẩm Dật nhìn thấy Khế Vũ quay lại thì có chút càng thêm vui mừng.

Thân là module trí tuệ nhân tạo cấp II, Khế Vũ không có tình cảm, nhưng nó thật sự có được năng lực tư duy, đó là một loại năng lực xây dựng dựa trên trên số liệu tính toán tư duy từ rất nhiều nhân loại.

Cho nên nó có thể đối thoại bình thường, có thể biểu hiện ra tính cách nhất định.

Nhưng vừa rồi, nó chỉ vừa hoàn thành một nhiệm vụ Thẩm Dật cho nó: Tạo mối quan hệ với Chử Lâm.

Kết quả xem ra, nó hoàn thành rất tốt, thậm chí có chút vượt qua Thẩm Dật dự tính.

Trêu chọc đơn giản, quan tâm đối với thân thể, và câu nói sau cùng, càng giống là đang tìm kiếm một người cùng lý niệm, hoặc cùng chung mục tiêu.

Mà Chử Lâm đáp lại cũng đủ để chứng minh, nó đã thành công.

Thân là một máy móc, có thể thành lập được liên hệ nhất định trong thời gian thật ngắn với một nhân loại, mà còn là một nhân loại được cho là thông minh.

Chuyện này làm cho Thẩm Dật rất chờ mong đối với module trí tuệ nhân tạo cấp II này.

Nhưng bây giờ, hắn vẫn nên ăn cơm trước.

Thẩm Dật găp một miếng thịt kho, vị miếng thơm ngọt ngào hòa quyện cùng vị thịt đậm đà, hoàn mỹ.

Một bên khác, Chử Lâm lái xe trở về căn cứ, trên đường đi có chút không yên lòng, chuyện này đối với hắn ta chính là rất ít gặp, nhưng vừa rồi, ở chỗ Thẩm Dật đạt được thu hoạch thật có chút quá lớn, lớn đến mức hắn ta cũng khó có thể tiêu hóa trong thời gian ngắn.

Càng đáng sợ là, những chuyện này có lẽ vẫn chỉ là một góc chìm của tảng băng nổi.

Mãi cho đến khi về tới căn cứ, cuối cùng hắn ta mới có thể gạt bỏ một chút mạch suy nghĩ.

Xa Vĩnh Trường tiến lên đón.

- Ta đã gửi báo cáo lên trên, và gửi một phần video cho bên phía tổ hạng mục đặc biệt của Học Viện, nhưng phản ứng của bọn hắn... Rất kịch liệt.

Ngay khi Xa Vĩnh Trường nói mấy chữ cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, ngược lại hỏi nói:

- Bên phía ngươi thế nào, có nhận được trả lời không?

- Ừm, mà còn trả lời rất thẳng thắn.

Chử Lâm gật đầu:

- Ngài ấy đối đãi với chúng ta không giống khi đối đãi với các quốc gia khác, ta suy đoán, trước khi tận thế chân chính bắt đầu lộ ra dấu hiệu, hoặc trước khi chúng ta làm cho ngài ấy sinh ra bất mãn, ngài ấy sẽ không để lộ mình ở trước mặt các thế lực còn lại ở nước ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK