Đột nhiên điện thoại trong túi tôi rung lên, là tiếng báo hiệu tin nhắn.
“ Chiều nay 2h tôi muốn gặp cậu. Chúng ta nói chuyện một chút.”Tôi còn đang phân vân có lên đi hay không thì một tin nhắn nữa được gửi đến.“ Mặc kệ cậu có đến hay không. Tôi sẽ đợi đến khi cậu xuất hiện. Chỗ cũ, không gặp không về.”Tôi cầm điện thoại hồi lâu mới gõ lại một chữ duy nhất.“ Được.”
----2h chiều.Thiên đã đứng trước cửa nhà tôi. Cậu ấy vẫn luôn đúng giờ như vậy, ngoại trừ lẫn trước lỡ hẹn với tôi.Tôi bước nhanh ra cổng. Ít nhất tôi cũng không nên gây ấn tượng xấu với cậu.- Cậu muốn nói gì có thể nói nhanh không? Tôi không có nhiều thời gian._ Tôi cần cố ý tạo khoảng cách, ít nhất là lúc này nên như vậy.- Lên xe đi. Tôi đưa cậu đén một nơi. _ Thiên không hề để ý đến thái độ của tôi, giọng nói cậu ấy vẫn hết sức ôn hòa và dịu dàng.Tôi miễn cưỡng ngôi sau xe cậu. Thiên đưa tôi ra biển. Biển hôm nay đặc biệt dịu dàng, không có sóng cũng hông có gió to, bình yên một cách lạ thường. Nước biển trong nhưng lòng tôi thì không như vậy.- Cậu có chuyện buồn. Vì tình yêu chăng?_ Tôi không thể chịu được sự im lặng của cậu nên lên tiếng nói trước.Thiên quay sang nhìn tôi nhưng không nói gì. Tôi có thể cảm nhận được sự hồ nghi trong mắt cậu. Tôi khẽ cười rồi quay mặt đi chỗ khác.- Tại sao cậu lại đưa tôi ra đây? Chắc không phải để giải sầu chứ?- Cậu nghĩ tôi buồn vì tình?_ Thiên đáp lại.- Ừ._ Tôi ngồi xuống dưới nền cát, đan hai tay vào nhau để trước gối.- Biểu hiện rõ ràng vậy sao?_ Tôi thấy Thiên nở một nụ cười, nhưng không phải nụ cười thường ngày. Nụ cười cậu hiện giờ có vẻ u buồn nhưng lại mang chút gì đó ngạo nghễ. ... - Vì con người ta có hai lí do để ra biển, cậu muốn nghe không?_ Tôi thả lỏng cơ thể một chút, tôi muốn cậu biết tôi đối với cậu là hoàn toàn tự nhiên. -..._ Tuy cậu không nói nhưng nhìn vào đôi mắt cậu tôi thấy cậu đang ngầm ra ý để tôi nói tiếp. Trong ánh mắt cậu có cái gì đó rất đặc biệt. Tôi có thể thấy mình khi nhìn vào đôi mắt cậu: trong sáng và hồn nhiên. - Một là giải trí* , hai là giải sầu. *Giải trí: tắm biển, nghỉ mát, vui chơi... - Là vậy sao?_ Thiên cười đáp lại. Nụ cười của cậu vẫn như chứa đựng rất nhiều ấm áp. Cậu đứng dậy, tháo giày, đi chân trần trên nền cát. Những vết chân người ta để lại vô cùng nhiều nhưng tôi vẫn có thể nhận ra vết chân của cậu, vết chân của riêng cậu. - Người đó không hiểu tôi, cô ấy không biết rằng tôi thích cô ấy. Cậu nói xem là tôi ngốc không biết biểu hiện hay cô ấy quá ngốc không nhận ra? - Làm sao tôi biết được chứ?_ Tôi ngay lập tức trả lời. Về cơ bản là tôi chưa nghĩ cái gì cả. Cậu ngốc hay cô ấy ngốc có liên quan đến tôi không? - Cậu biết cô ấy là ai không?_ Giọng đàn ông vớn trầm thấp, mà khi có tâm sự nghe lại đặc biệt động lòng. Sự thật tôi rất muốn biết cô ấy là ai? - Chính là... Chuông điện thoại của tôi reo đúng lúc quan trọng nhất. Tôi liền thấy trong lòng có chút tiếc nuối. - Xin lỗi. Tôi nghe máy._ Tổi cười nhẹ với cậu rồi mới quay sang chỗ khác bắt máy. - Alo. Chị hai? - Em đang ở đâu vậy. Nhiệm vụ bánh sinh nhật đã hoàn thành chưa? - Thôi chết em quên mất. Em sẽ hoàn thành ngay, chị yên tâm. Tôi đáp lại qua điện thoại với chị rồi nhẹ nhàng gác máy. - Chúng ta về thôi, tôi còn có việc. Tôi nhanh chóng đứng lên đi về hướng cũ, tôi thoáng thấy có tia do dự trong mắt cậu. Đây rốt cuộc là loại cảm giác gì vậy?