Cô nhiều lần muốn duỗi tay, kéo nhẹ ống tay áo của Chu Diệc Mạch, nhưng lòng kiêu ngạo ngấm trong xương cốt cô không cho cô để xuống tôn nghiêm thể diện để làm vậy.
Trương Tuần dựa ở bên cạnh cửa kính, đôi mắt nheo lại nhìn bọn họ, cuối cùng thở dài đi tới gần, tay anh đặt trên bả vai Hứa Doanh để cho cô không cô đơn lạc lõng như vậy.
Hứa Doanh nhìn chằm chằm cánh tay mạnh mẽ kia, thầm cảm kích.
"Diệc Mạch." Trương Tuần mở miệng.
Chu Diệc Mạch lúc này mới thu lại ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía Hứa Doanh, đôi mắt màu hổ phách không chút gợn sóng.
"Hả?"
Trương Tuần đưa tay nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, tôi đưa Tiểu Doanh về nhà, cô ấy không thể quá mệt mỏi."
Chu Diệc Mạch lại lần nữa nhìn Hứa Doanh chăm chú, Hứa Doanh cũng đón nhận ánh mắt của anh. Chu Diệc Mạch mở miệng, suy nghĩ một lát rồi đưa tay kéo chăn lông lên cho cô, trong giọng nói có ý quan tâm cùng dặn dò: "Nghỉ ngơi sớm một chút, thân thể của cậu không khỏe."
Người ngoài nghe sẽ thấy rất quan tâm, nhưng với Hứa Doanh, lúc nào lời nói của anh cũng thiếu chút gì đó.
Chu Noãn vừa lúc quay đầu lại, thấy nét mặt của Chu Diệc Mạch dịu dàng như vậy thì lòng dạ rối bời, cô nhanh chóng quay đầu đi.
Chu Hinh chú ý tới thần sắc của Chu Noãn, lại hiểu rõ ánh mắt Hứa Doanh, chỉ là Chu Diệc Mạch đưa lưng về phía cô nên cô không thể biết được suy nghĩ trong lòng em trai.
Hứa Doanh cuối cùng cũng gật đầu mà không nói gì.
Chu Diệc Mạch nhìn về phía Chu Noãn gọi: "Noãn Noãn."
Chu Noãn quay đầu lại "Vâng?"
"Anh tiễn Hứa Doanh đi rồi về ngay."
"Vâng." Chu Noãn ôm Tuế Tuế nói.
Hứa Doanh chào tạm biệt Chu Hinh và dì Lý rồi đi về phía gara với Chu Diệc Mạch.
Trương Tuần đi vài bước rồi gọi Chu Noãn.
"Hả." Ngày hôm nay bọn họ không nói gì với nhau, anh ta goij bất thình lình làm cô hơi mất tự nhiên.
"Hôm nào gặp lại ở nhà trẻ." Trương Tuần khẽ mỉm cười.
"Ừm, được rồi..." Chu Noãn đáp.
Trương Tuần xoay người, vẫy tay với Chu Hinh, rồi bước về phía Chu Diệc Mạch và Hứa Doanh.
Chu Noãn thở phào nhẹ nhõm, Trương Tuần vừa gọi cô liền hoảng hốt, còn tưởng anh ta lại muốn làm chuyện xấu gì.
Chu Hinh nhịp tay lên xe lăn, vẻ mặt dở khóc dở cười, Chu Noãn và Trương Tuần... Cô đã bỏ qua chuyện gì?
"Cái thằng nhóc Trương Tuần, sao hắn ta dám không chào anh đây!" Thẩm Trạch oán hận, anh ta chẳng có chút uy nghiêm nào cả.
Chu Hinh vỗ vỗ xe lăn nói: "A Trạch, ôm tớ về phòng khách."
Thẩm Trạch vẫn đứng yên không động đậy, ra vẻ lạnh lùng, đoán chừng cò đang dỗi chuyện chiếc sủi cảo.
Chu Hinh trừng mắt liếc anh ta một cái.
Thẩm Trạch vẫn không động đậy.
Chu Hinh tính tình cũng ngang ngạnh, tự mình xoay xe lăn đi về phía phòng khách, Thẩm Trạch mặc dù không động đậy, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng cô.
Thấy Chu Hinh đi thêm một đoạn nữa sẽ vấp phải bậc cửa, khả năng sẽ ngã, anh lập tức vọt tới bắt lấy tay đẩy xe lăn.
Giọng Chu Hinh bất hảo: "Cậu không phải là không muốn đẩy sao?"
Thẩm Trạch nhíu mày, im lặng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng giúp cô đắp lại thảm rồi mặc kệ Chu Hinh có đồng ý hay không, anh ta một tay bế cô lên đi vào phòng khách.
"Cậu cũng không thèm nói một tiếng!" Chu Hinh thét lên.
Đột nhiên rời khỏi xe lăn mà chưa chuẩn bị tâm lí, cô có phần kinh hãi.
Thẩm Trạch vẫn không nói một lời, vừa đi vào phòng liền ném Chu Hinh lên ghế sô pha.
Xong việc, anh ta quay người đi ra ngoài, nhấc xe lăn lên thả mạnh xuống..
"Dì Lý! Noãn Noãn! Tôi đi đây!" Anh cố tình nói to.
Dì Lý dặn với ra từ bếp: "Ừ ~ đi đường cẩn thận."
Chu Noãn ôm Tuế Tuế vào nhà, hỏi: "Anh không đợi Diệc Mạch trở về à?"
"Không đợi." Thẩm Trạch lại nhìn lướt qua Chu Hinh.
Chu Noãn giơ tay Tuế Tuế lên: "Tuế Tuế nói tạm biệt chú nào."
Tuế Tuế không hiểu nhưng vẫn nhiệt tình vẫy bàn tay nhỏ bé.
Thẩm Trạch nhéo má Tuế Tuế rồi đi ra cửa, Chu Hinh cũng không nói một câu.
Thẩm Trạch liếc mắt về phía sau, giọng lạnh băng: "Chu Hinh, cậu không thể cầu xin mình thêm một lần à?"
Nói xong câu đó, Thẩm Trạch lập tức quay đầu bước đi.
Chu Hinh ngẩn người lặng thinh.
Cô có thể làm nũng với tất cả mọi người, chỉ không thể xuống nước với Thẩm Trạch. Cô có thể ngoan cố, chính cô cũng thừa nhận điều đó, nhưng cô không muốn phiền anh, từ nhỏ đến lớn đều vậy.
Chu Noãn nhét Tuế Tuế vào lòng dì Lý. Cô đứng cách Chu Hinh một khoảng trong căn phòng khách trống vắng, do dự một lúc rồi ngồi xuống bên Chu Hinh.
Chu Hinh kề vai cô che đi vẻ mặt của mình, Chu Noãn bèn duỗi tay cầm tay cô ấy. Chu Hinh từ từ ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn Chu Noãn.
Chu Noãn nhìn thấy vẻ mặt của Chu Hinh như vậy, trong lòng không dễ chịu chút nào.
Hai mắt của Chu Hinh vốn nên rạng rỡ long lanh, giờ phút này nhuốm màu ảm đạm cô đơn, nước mắt rưng rưng.
Cả ngày hôm nay, trong mắt Chu Noãn, Chu Hinh luôn là dáng vẻ lạc quan tích cực khiến người khác có thiện cảm, nhưng bây giờ cô ấy lại mong manh vô cùng..
"Noãn Noãn..." thanh âm Chu Hinh nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.
"Dạ." Chu Noãn dịu dàng đáp.
Cô đưa tay vuốt tóc Chu Hinh, cũng không biết hiện tại nên nói gì.
Thấy Chu Noãn lên tiếng, Chu Hinh tựa ở trên vai cô, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Ở gara, Thẩm Trạch hùng hổ lái xe đi, Chu Diệc Mạch mới vừa tiễn Hứa Doanh và Trương Tuần còn không kịp nói gì thì xe anh ta đã nghênh ngang rời đi.
"A..."
Trạch...
Cánh tay Chu Diệc Mạch sượng sùng giữa không trung.
Anh nhìn chằm chằm Thẩm Trạch lái xe rời đi ra chiều suy nghĩ, không biết cậu ấy có chuyện gì.
Hứa Doanh ngồi trên ghế phụ trong xe Trương Tuần, cô ấy rầu rĩ không vui, chỉ ngơ ngác nhìn quang cảnh chạy về phía sau bên cửa sổ.
Đèn đường lướt qua, màu vàng u ám mờ mịt.
"Biết rõ mình sẽ không vui, vì sao còn tới nhà cậu ta." Trương Tuần trầm giọng nói.
Cậu ta chính là chỉ Chu Diệc Mạch.
"A Tuần..." giọng Hứa Doanh.
"Hả?"
"Mình cho là mình chỉ không vui, nhưng mình không ngờ mình sẽ không vui đến như vậy."
Hứa Doanh bĩu môi, có chút trẻ con.
Cô ghen tị, rất ghen.
Trương Tuần khẽ cười, cũng không nói lời nào.
"A Tuần, cậu thích cô gái kia ở điểm nào?" Hứa Doanh đột nhiên nghiêng đầu, giọng nói có phần trào phúng.
Trương Tuần nghẹn họng, chỉ biết ra vẻ bình thản đáp: "Rõ ràng đến thế à?"
Hứa Doanh lắc đầu: "Không phải... Chỉ là ánh mắt khác với bình thường, tuy hôm nay cậu không nói chuyện cùng cô ấy, nhưng..."
Hứa Doanh không nói hết, là con gái, cô có thể cảm giác được đàn ông có cảm giác khác biệt với ai.
Khi Chu Diệc Mạch về đến nhà, Chu Hinh đã dựa vào vai Chu Noãn ngủ thiếp đi.
"Noãn Noãn..." Chu Diệc Mạch muốn gọi Chu Noãn, cô lập tức ra dấu chớ lên tiếng, lại chỉ Chu Hinh, dùng khẩu hình nói ngủ rồi.
Chu Hinh hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng cong lên, đột nhiên sung sướng mà ngồi bật dậy, hai tay ôm mặt Chu Noãn nói: "Noãn Noãn, sao em có thể đáng yêu như vậy!"
Chu Noãn cười một tiếng: "Chị tỉnh rồi."
Vừa rồi Chu Hinh đột ngột ngồi dậy làm cô giật cả mình.
"Ừ, tiếng đóng cửa của chồng em quá to." Chu Hinh oán hận đáp, liếc mắt qua Chu Diệc Mạch.
Chu Diệc Mạch cười.
Được rồi, anh mang tiếng xấu vậy.
"Chị, để em đưa chị lên tầng, rồi Noãn Noãn lau người cho." Chu Diệc Mạch hỏi ý Chu Hinh.
"Được ~ chị cũng hơi mệt rồi." Chu Hinh gật đầu.
Chu Diệc Mạch bế Chu Hinh lên lầu, Chu Noãn cầm túi của cô ấy, đi theo sau họ.
"Diệc Mạch, em đi ra ngoài đi, để Noãn Noãn lại là được." Đến phòng khách, Chu Hinh bâng quơ nói.
Chu Diệc Mạch gật đầu, đóng cửa ra ngoài.
Sau khi Chu Diệc Mạch rời khỏi, Chu Hinh lập tức dang tay dang chân nằm xuống: "Ây da... Cuối cùng có thể nằm xuống rồi."
Chu Noãn giúp Chu Hinh lấy đồ trong túi ra, Chu Hinh nhỏ giọng nói: "Noãn Noãn ~ "
"Dạ." Cô đáp.
"Em đừng nói với Diệc Mạch chuyện... chuyện... chuyện vừa rồi..." Chu Hinh lè lưỡi.
Chu Noãn gật đầu, cười nói: "Được ~ em không nói đâu."
"Chị biết em ngoan nhất mà." Chu Hinh gửi một nụ hôn gió đến Chu Noãn.
"Chị, những gì chị cần tiện tay lấy em đặt ở đầu giường nhé." Chu Noãn khép mi hỏi.
Chu Hinh suy tư: "Ừ... Túi đựng máy tính màu đen... Và... Cái túi màu xanh kia."
"Được."
Để cho tiện, Chu Noãn giúp Chu Hinh lấy máy tính ra, cắm sẵn điện đặt ở tủ đầu giường.
Rồi sau đó cô lại dở khóc dở cười với cái túi màu xanh, bên trong là len sợi, cùng một chiếc khăn quàng cổ đã thành hình, Chu Noãn nhìn lướt qua nó rồi lại nhìn Chu Hinh.
"Chị..."
"Ơi?"
"Khăn quàng cổ..."
"Khăn quàng cổ sao vậy?" Chu Hinh lập tức bật dậy, hai trăm phần trăm tinh thần.
Chu Noãn lấy ra một đầu, chỉ chỉ một góc: "Chỗ này tuột vài mũi."
Chu Hinh vò đầu, vẻ mặt ấm ức vô cùng, ngày thường viết tiểu thuyết dễ dàng đến thế mà đan khăn vài ngày đã chết hơn nửa tế bào não rồi.
"Noãn Noãn... Có còn sửa được không?" Chu Hinh xịu mặt.
"Phải gỡ ra đan lại..." Chu Noãn ngập ngừng nói.
"Ahhh!" Chu Hinh chép miệng, nâng khăn lên: "Vậy phải gỡ đến đâu cơ chứ..."
Bỏ đi mũi nào cô đau lòng mũi nấy, mỗi một mũi đều dành hết tâm tư.
"Không bằng... em giúp chị gỡ ra, sau đó chị đan lại?" Chu Noãn nhìn bộ dạng đáng thương lại đáng yêu của cô ấy, ngọt ngào cười nói.
"Được được được!" Chu Hinh mắt lấp lánh nhìn Chu Noãn.
Chu Noãn ngồi ở bên người Chu Hinh, thật cẩn thận tháo mũi đan, lại cẩn thận vòng lại một mũi, một lúc sau cuối cùng cũng cứu được chiếc khăn quàng cổ còn dang dở của Chu Hinh.
"Bảo bối! Yêu em chết mất! Đảm đang quá đi!" Chu Hinh cầm lấy khăn quàng cổ Chu Noãn sửa đã xong, hôn một cái.
"Được rồi, em đi lấy nước, chúng ta lau người nhé." Chu Noãn dịu dàng nói.
"Được." Chu Hinh vui vẻ đồng ý.
Xử lý xong hết thảy, Chu Noãn khép cửa rời đi. Chu Hinh tựa vào đầu giường, ngẩn người nhìn khăn quàng cổ.
" Thẩm Trạch thối! Còn muốn chị đây đan khăn cho! Hừ!"
Chu Hinh đánh khăn quàng cổ mấy cái, sau đó lại vuốt phẳng. Chiếc khăn này cô đan đến ê cả tay, không thể làm hỏng được.
Cô ngẫm lại lại tức mà không dám đánh nữa: "Vì sao tôi phải đan khăn cho anh chứ! Anh nói đan là tôi phải đan à!"
Chu Hinh ném khăn quàng cổ sang một bên.
Ngay sau đó, cô lại sờ soạng nhặt về: "Tức chết mất!"
"Anh ôm tôi vào phòng khách thì chết ai à!"
"Phát cáu gì mà phát cáu!"
"Hay là mình quá hung dữ..." Chu Hinh lại lẩm bẩm.
"Hừ! Mặc kệ!"
Chu Hinh ném khăn quàng cổ, cầm máy tính lên: "Gõ chữ gõ chữ gõ chữ!"
Thẩm Trạch về đến nhà, liên tiếp hắt xì vài cái, oán hận nói thầm: "Chẳng lẽ mình bị cảm?"
Anh ta khịt mũi.