Bằng lái của Chu Diệc Mạch vẫn bị giữ, gần đây sáng sớm cùng Chu Noãn ra cửa ngồi xe bus, nhà trẻ của Tuế Tuế còn chưa khai giảng, cho nên vẫn ngây ngốc ở nhà, để dì Lý chăm sóc.
Đến trạm xe bus, Chu Noãn xuống xe, cô khẽ ngửa đầu nói lời tạm biệt với Chu Diệc Mạch còn ở trên xe.
Chờ xe bus đi xa, cô mới xoay người đi về phía nhà trẻ.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Chu Noãn hít một hơi khí lạnh, một lần nữa kéo khăn quàng cổ, đi vài bước, cô nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, liền dừng lại.
Cô quay đầu lại, không có ai.
Chu Noãn nghiêng đầu, chẳng lẽ cô nghe lầm?
Cô nhún nhún vai, không nghĩ nhiều, cất bước đi.
Vào phòng làm việc, Chu Noãn tháo khăn quàng cổ, ngồi xuống vị trí.
Vương Lỵ ở đối diện uống nước nóng, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng nói: “Noãn Noãn này.”
“Hả?”
“Gần đây chỗ này trị an không tốt lắm, một mình cô về nhà, phải cẩn thận đấy.” Vương Lỵ nhắc nhở Chu Noãn.
Chu Noãn gật đầu : “Đã rõ.”
Chu Noãn lật xem giáo án, rũ mi mắt, gần đây cô luôn cảm thấy có người theo dõi mình.
Sau đó cô lắc lắc đầu, vẫn là không nên buồn lo vô cớ.
Chu Noãn sắp xếp ổn thỏa giáo án, đứng lên, trước mắt một mảng trắng bệch, cô vội vã chống lên bàn lùi lại mấy bước, Vương Lỵ thấy thế vội vàng rời khỏi chỗ ngồi chạy như bay lại đỡ cô.
“Lại bị thiếu máu?” Vương Lỵ hỏi.
Chu Noãn gật gật đầu.
“Noãn Noãn, hay là cô tranh thủ đi bệnh viện khám một chút đi.”
“Được.” Chu Noãn đáp ứng.
Sáng sớm hôm nay cô đi gấp, dưới sự ép buộc của Chu Diệc Mạch đã ăn vài thìa cháo, gần như không ăn bữa sáng.
Chu Noãn ngồi xuống lần nữa, vội vàng tìm ít đồ, nhét vào trong miệng, sau này cô cũng không dám bỏ bữa sáng.
Lại mấy tuần trôi qua, nhà trẻ của Tuế Tuế khai giảng.
Dựa theo cách nói của Chu Diệc Mạch chính là, đây là nhà trẻ câm điếc mỗi lần khai giảng đều phải họp phụ huynh, tốt nhất là bố mẹ cùng nhau tham dự.
Chu Diệc Mạch cùng Chu Noãn nhắc tới chuyện này, Chu Noãn nói nhất định phải đi.
Hai năm trước, mỗi lần khai giảng sẽ chỉ có một mình Chu Diệc Mạch đi, nhưng lần này cô là mẹ của Tuế Tuế, đương nhiên phải tham dự.
Hôm nay, hai người mang theo Tuế Tuế cùng ra khỏi nhà, Tuế Tuế vui chết đi được.
Đoán chừng một là ở nhà nghẹn hỏng rồi, hai là bởi vì Chu Noãn và Chu Diệc Mạch cùng nhau đưa cô bé đi học.
Đến nhà trẻ, bên trong rất náo nhiệt, đều là cha mẹ đưa con đến, ngồi ở vị trí, các bé ở trong lòng cha mẹ làm nũng.
Viện trưởng còn nhớ Chu Noãn, đi đến cùng Chu Noãn chào hỏi : “Chào cô, mẹ của Tuế Tuế.”
“Dạ, xin chào viện trưởng.”
Phỏng chừng Tuế Tuế đã lâu chưa gặp viện trưởng, nhào tới ôm lấy bắp đùi bà, bày tỏ thân cận.
Muốn nói tới dạy dỗ, thật ra viện trưởng dạy cho Tuế Tuế nhiều hơn so với Chu Diệc Mạch nhiều, giúp đỡ Tuế Tuế đi ra khỏi chứng tự bế, để cô bé sống lạc quan hơn.
Chu Noãn nhìn Tuế Tuế sung sướng như vậy, vẻ mặt ôn hòa, lẳng lặng cười.
“Cười cái gì?” Chu Diệc Mạch nghiêng mặt qua hỏi cô.
Chu Noãn cũng quay lại nhìn anh, cười nhạt nói: “Tuế Tuế thật đáng yêu.”
Chu Diệc Mạch nghe xong cười một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nắm tay cô nói: “Em cũng đáng yêu.”
Chu Noãn nghiêng đầu không nhìn anh, bên tai hơi đỏ lên.
Chu Diệc Mạch và Chu Noãn dự lễ khai giảng ở nhà trẻ cả một buổi sáng, ba người chào tạm biệt viện trưởng, đi về phía cửa, Chu Diệc Mạch nhận điện thoại.
“Alo, ừ, được.” Chu Diệc Mạch lác đác đáp vài từ rồi cúp máy.
“Đi thôi, có người đưa chúng ta về nhà.” Chu Diệc Mạch xem Chu Noãn nói.
“Hả? Chú Trần sao?” Chu Noãn không đoán được.
“Nhìn sẽ biết.” Chu Diệc Mạch lấp lửng.
Ba người đi đến cửa nhà trẻ, một chiếc xe BMW màu trắng đỗ ở đó.
Cửa ghế lái mở ra, bên trong có người đi ra, Chu Noãn nhìn thấy cô ấy có chút giật mình, tâm tư cũng có chút phức tạp.
Tuế Tuế ngược lại vội vàng chạy tới, lại ôm lấy bắp đùi người ta.
Hứa Doanh đối với nhiệt tình của Tuế Tuế không chịu đựng được, nhưng trong lòng lại thở dài, đứa trẻ này thật là vô tư.
Cô ấy vươn tay, vuốt vuốt tóc Tuế Tuế.
Đây là hành động mà Hứa Doanh cảm thấy tốt nhất.
Chu Diệc Mạch và Chu Noãn đi đến trước mặt Hứa Doanh, Hứa Doanh thấy Chu Noãn chỉ đơn giản gật đầu, Chu Noãn cũng gật đầu đáp lại.
“Lên xe đi.” Hứa Doanh nói.
Chu Diệc Mạch và Tuế Tuế lên xe trước, Chu Noãn mở cửa xe bên kia, muốn ngồi lên, cảm giác quái lạ bị người theo dõi kia lại tới.
Cô theo phản xạ nhìn về phía sau, nhưng phía sau trừ lùm cây và cách đó không xa là tường xi măng thì không có gì cả.
“Làm sao vậy?” Chu Diệc Mạch hỏi.
Chu Noãn lắc lắc đầu, ngồi vào trong xe, có thể là do cô quá lo lắng.
Chu Noãn không nghĩ tới Hứa Doanh sẽ đưa bọn họ về nhà, bọn họ một nhà ba người ngồi ở ghế sau, Chu Noãn thỉnh thoảng từ trong gương chiếu hậu quan sát Hứa Doanh.
Cô nhớ tới lời Quách Uyển Nghi nói, khi đó Hứa Doanh liều mình gần như là vì cứu Chu Diệc Mạch. Mặc dù trước đó cũng coi là tình địch, Chu Noãn lại có chút khâm phục cô ấy.
Trong xe yên tĩnh một lát, Hứa Doanh mở miệng hỏi Chu Diệc Mạch, “Diệc Mạch, anh đã giúp em chuẩn bị tốt chưa?”
Chu Diệc Mạch gật đầu: “Ừ, không phải là thế mạnh của anh, tuy nhiên anh sẽ ở bên cạnh nhìn.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Hứa Doanh thản nhiên nói.
Chu Noãn do dự hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Doanh nói nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi: “Diệc Mạch chắc đã nói với cô, chân tôi… Không quá tốt.”
Chu Noãn gật đầu ứng : “À…”
“Hôm nay là ngày định kỳ đến bệnh viện khám lại, xem thử đinh hoặc là tấm thép bên trong chân có bị lệch vị trí hay không.” Hứa Doanh nói cực kỳ tùy ý.
Chu Noãn nhấp nháy miệng, suy nghĩ lúc lâu, nói: “Sẽ không có việc gì.”
Hứa Doanh nghe xong, từ kính chiếu hậu nhìn vào hai mắt cô, sau đó cười nhạt : “Vậy mượn lời tốt lành của cô.”
Chu Noãn phát giác cô ấy đang nhìn mình, cũng khẽ mỉm cười.
Chu Diệc Mạch từ đầu tới cuối không có chen miệng vào, liên tục sờ tóc Tuế Tuế.
Tuy nhiên, nghe hai người nói chuyện, khóe miệng khẽ giương lên.
Tâm tư phụ nữ khó đoán quá, lúc trước Hứa Doanh nhìn thấy Chu Noãn, đều mang ý tứ đối địch, Chu Diệc Mạch không phải không cảm nhận được. Nhưng là kể từ lần đi Đông Doanh đó, Chu Diệc Mạch phát hiện bầu không khí giữa hai người này có chút ảo diệu, tình bạn của phụ nữ, Chu Diệc Mạch chỉ có thể hình dung như thế.
Trên đường, Chu Noãn liên tục để ý chân của Hứa Doanh, cô nhịn không được hỏi: “Hứa Doanh, vậy cô lái xe không thành vấn đề sao?”
“Không thành vấn đề, cô đây không phải đang ngồi trên xe tôi sao.” Hứa Doanh cười bất đắc dĩ nói.
Chu Noãn gật gật đầu, nói cũng phải.
Sau khi Hứa Doanh đưa Chu Noãn về đến nhà, ở cửa sổ xe khẽ vẫy tay, ý bảo phải đi.
Tuế Tuế rất nhiệt tình, rời khỏi cái ôm của Chu Noãn, tự mình mở cửa ghế lái phụ ra, bò lên trên chỗ ngồi, hướng tới trên mặt Hứa Doanh hôn một cái.
Hứa Doanh rõ ràng là sửng sốt, rũ mắt xuống.
Bàn tay mũm mĩm Tuế Tuế sử dụng ngôn ngữ của người câm điếc, Hứa Doanh ngẩng đầu nhìn con bé.
Hứa Doanh nhìn về phía sau xin giúp đỡ: “Diệc Mạch, em nhìn không hiểu.”
Chu Diệc Mạch thanh điềm tĩnh nói: “Tuế Tuế bảo em lần sau đến chơi với con bé, với cả con bé rất thích em.”
Hứa Doanh nghe xong, lẳng lặng đưa mắt nhìn Tuế Tuế một lát, hai tròng mắt cọ sáng cùng tràn trề mong đợi.
Cô ấy cuối cùng cười một tiếng, vuốt vuốt đầu cô bé : “Được.” Hứa Doanh đáp ứng.
Chu Noãn khom lưng, đem Tuế Tuế trên ghế lái phụ ôm xuống, lại thu tay đóng cửa xe.
“Hứa Doanh, đường… Đi đường cẩn thận.” Chu Noãn khẽ lúng túng nói.
Hứa Doanh một tay vẫy một tay lái xe, mắt không nhìn Chu Noãn, chỉ gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Được.”
Chu Diệc Mạch và Hứa Doanh đến bệnh viện, sau khi vào thang máy, Hứa Doanh đặc biệt thuần thục ấn tầng trệt, “Tầng 24 không sai chứ.” Cô ấy nói với Chu Diệc Mạch.
“Ừ.” Chu Diệc Mạch đáp.
Thang máy đi lên, Hứa Doanh nuốt một ngụm nước bọt, dùng giọng tự mình cho rằng rất nhẹ nhàng nói: “Sẽ không phải lại thay đổi phụ kiện gì chứ.” Cô ấy cười cười, làm cho mình thoải mái một chút.
Chu Diệc Mạch nghiêng mặt qua nhìn cô ấy, nhưng không nói gì thêm.
Bản thân là một bác sĩ, hiện tại anh không nói lời nào mới là tốt nhất, bởi vì anh không thể đảm bảo cái gì, thêm nữa đây không phải là chuyên khoa của anh.
Lần này Hứa Doanh kiểm tra sớm hơn ngày trước mấy tháng, bởi vì gần đây chân cô ấy đau hơn ngày xưa rất nhiều, kết quả kiểm tra lần trước cũng không tốt lắm.
“Tin tưởng bác sĩ.” Một lúc lâu, Chu Diệc Mạch trả lời.
Hứa Doanh cười nhẹ, đúng là người không biết an ủi, tuy nhiên cũng phải xem người anh an ủi là ai.
Tầng 24 phòng bệnh VIP, cửa thang máy mở ra, Hứa Doanh đã nhìn thấy người đứng trước bàn phục vụ.
Chu Diệc Mạch gật đầu về phía anh ta, Trương Tuần cũng không có phản ứng gì.
Hứa Doanh đi đến trước mặt Trương Tuần, có một chút vui vẻ: “Làm sao anh lại tới?” Nghe nói gần đây vụ làm ăn Trương Tuần đang xử lý không thuận lợi lắm, cô cũng đã mấy hôm không gặp anh.
Tay Trương Tuần tự nhiên đút vào trong túi : “Thì đến gặp em.” Giọng nói bất cần đời.
Hứa Doanh giật giật khóe miệng, “Anh mà cần đến bệnh viện gặp em à.”
Trương Tuần nhướn mày cười một tiếng : “Đúng vậy, thì muốn ở bệnh viện gặp em.” Một bộ dạng em làm gì được anh.
Cửa phòng bệnh được kéo ra, bên trong một đoàn người mặc áo trắng đi ra, tuy nhiên những người này Hứa Doanh lại quen thuộc, vì chân của mình cô thường xuyên liên hệ với bọn họ…
Trong các giáo sư còn có một người mặc âu phục, khí thế hiên ngang của đàn ông tuổi trung niên, trong mái tóc đen thấp thoáng mấy sợi tóc bạc, thấy rất rõ.
Người kia nhìn thấy Chu Diệc Mạch, cười vẫy tay, có chút vui vẻ: “Diệc Mạch à, bác đã lâu rồi không gặp cháu.”
Chu Diệc Mạch hơi hơi nhíu mày, rồi lập tức thu liễm tâm tình, anh nghênh đón, lễ phép nói: “Bác Hứa.”
Người đàn ông này chính là bố của Hứa Doanh – – Hứa Thành.
Hứa Thành vỗ vai anh: “Hôm nào bảo ba cháu cùng nhau uống chén rượu.”
Chu Diệc Mạch chỉ cười, không nói lời nào.
Hợp tác giữa Chu gia và Hứa gia từ lâu chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, chỉ là không có người đâm thủng tầng kia giấy.
“Bố bố bố.” Hứa Doanh ôm lấy cánh tay Hứa Thành, làm nũng.
Hứa Doanh sủng ái vỗ vỗ tay Hứa Doanh: “Lớn như thế còn làm nũng.”
“Côn cũng đã lâu chưa gặp bố, nếu hôm nay con không đến bệnh viện, đoán chừng cũng không gặp được bố.” Hứa Doanh tức giận nói.
“Bố bận.” Hứa Thành từ ái cười một tiếng.
Mọi người đều biết, Hứa Thành rất chiều Hứa Doanh, việc có liên quan đền chân của Hứa Doanh, chỉ cần ông có thể làm, mỗi một việc ông đều tự mình làm, mỗi lần làm giải phẫu, cũng ở ngoài phòng mổ vài giờ đồng hồ.
“Vậy về sau bố bớt thời gian ở bên con ~” Hứa Doanh nháy nháy mắt.
“Được được được, bố có rảnh liền ở cạnh con.”
Ánh mắt của Chu Diệc Mạch dừng ở trên người Hứa Doanh, nghiêng đầu, kết quả vừa vặn chạm phải ánh mắt của Trương Tuần.
Trương Tuần đi đến phía sau anh, nhỏ giọng nói: “Lên sân thượng, có chuyện nói với cậu.”
Sân thượng.
Trương Tuần dựa vào bên cạnh két nước trên sân thượng hút thuốc, Chu Diệc Mạch đứng nhìn về phía anh ta, hỏi: “Muốn nói cái gì?”
“Cậu vẫn luôn biết, từ trong ánh mắt của cậu vừa rồi, nhìn ra được.” Ánh mắt Trương Tuần trầm trầm nói.
“Biết cái gì?” Chu Diệc Mạch nghiêng người, nhìn về phong cảnh phía xa.
“Chân của Hứa Doanh biến thành như này, nguyên nhân vốn không phải do cậu.” Trương Tuần nghiêm túc.
Chu Diệc Mạch nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Trương Tuần, trong mắt là uy hiếp.
Trương Tuần cười một tiếng: “Cậu yên tâm, mình sẽ không nói cho Hứa Doanh, nếu mình nói cho cô ấy, mới là hủy hoại cô ấy.”
Trương Tuần cúi đầu nhìn giày da của mình, một chút tàn thuốc rơi ở phía trên, anh ta gõ mũi giày, tàn thuốc rơi xuống.
Chu Diệc Mạch trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc cậu biết bao nhiêu?”
Trương Tuần dập tàn thuốc, chậm rãi nói: “Những năm gần đây, cậu vẫn điều tra vụ tai nạn xe kia, mình cũng vậy đang điều tra, cậu tra được tất cả, tự nhiên mình cũng không thiếu một phần.”
“Dương Tình Thiên lái xe đâm cậu, vốn là do Hứa Thành sai.”
“Chỉ là Hứa Thành không nghĩ đến, khi đó Hứa Doanh sẽ ở bên cạnh cậu, cũng sẽ không nghĩ tới, lúc xe lao tới, cô ấy không suy nghĩ gì đẩy cậu ra.”
“Đây là bởi vì báo ứng, cho nên mấy năm nay, Hứa Thành ông ấy áy náy, ông ấy dồn hết tâm tư, cũng muốn chữa lành chân cho Hứa Doanh.”
Chu Diệc Mạch rất bình tĩnh, dường như những điều Trương Tuần biết đều không liên quan đến anh.
“Diệc Mạch, cậu luôn bình tĩnh như vậy.” Trương Tuần đi đến trước mặt anh, cản trở tầm mắt anh.
Chu Diệc Mạch khe khẽ thở dài, “Lời cậu nói ngày hôm nay, quên đi.”
Trương Tuần nắm tay, anh ta nắm cổ áo Chu Diệc Mạch lên, muốn đánh anh, nhưng lại không xuống ta được : “Chu Diệc Mạch, cậu có thể để tâm một chút được không!”
“Cậu hoàn toàn có thể trả thù Hứa Thành một phen, cậu vì sao còn bình tĩnh đứng ở chỗ này như vậy!”
Chu Diệc Mạch lại hiếm khi cười nhìn anh ta rồi nói: “Cậu biết mà.”
Trương Tuần tức giận đến đỏ bừng mặt, lại bởi vì một câu nói của Chu Diệc Mạch, thả lỏng tay ra, Trương Tuần cười khẽ vài tiếng.
“Đúng vậy, cậu là đồ ngu! Chúng ta đều là những thằng ngu!”
Trương Tuần cười khổ vài tiếng.
Anh ta vừa liếc nhìn Chu Diệc Mạch, vừa xoay người rời đi, trên mặt lại là vẻ bình yên chưa từng có.
Chu Diệc Mạch đi đến lan can trên sân thượng, hai tay nắm lấy lan can, dùng sức nắm, các đốt ngón tay trắng bệch.
Đúng vậy, anh biết, anh vẫn luôn biết.
Khi đó, Chu Gia Danh ngã xuống nằm viện, xí nghiệp Chu thị như rắn mất đầu, Chu Diệc Mạch chỉ học y, trở thành người thừa kế duy nhất. Nhưng nếu không có người thừa kế Chu Diệc Mạch này, Chu thị sẽ bị thu mua, mà công ty thu mua, chính là Hứa thị.
Trùng hợp tại thời điểm đó, Tần Quyết bị bọn xã hội đen truy sát, Tuế Tuế vừa sinh ra cần tiền chữa trị bệnh bẩm sinh, Hứa Thành lấy giúp đỡ Tần Quyết và Tuế Tuế làm lý do, để Dương Tình Thiên làm điều kiện trao đổi, xây dựng một kịch bản tai nạn xe vì yêu sinh hận, lấy việc Chu Diệc Mạch “Ngoài ý muốn” bị thương, khiến mọi thứ tiến hành thuận lý thành chương.
Nhưng tất cả, đều bởi vì Hứa Doanh, hóa thành hư ảo.
Hứa Thành không nghĩ tới là, kế hoạch của mình, lại xảy ra với con gái bảo bối của mình.
Mùa đông gió rét tạt vào mặt Chu Diệc Mạch, đúng như Trương Tuần nói, anh có thể đem tất cả nói ra, Hứa Thành lập tức xong đời.
Nhưng mà vì Hứa Doanh, anh sẽ không làm.
Trương Tuần vừa rồi ở chỗ này thẳng thắn nói rõ, cũng là để thử anh, về sau liệu có tại thời điểm bất khả kháng nào đó, đem chuyện này nói ra. Trương Tuần làm như thế, là để bảo vệ Hứa Doanh.
Mà anh Chu Diệc Mạch hồi trước không nói, hiện tại sẽ không nói, về sau càng không nói.
Di động trong túi áo rung, Chu Diệc Mạch mở ra xem, là tin nhắn.
Mau xuống đây, ở sân thượng gió lạnh, Hứa Doanh đang kiểm tra. – – A Tuần.
Chu Diệc Mạch nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, cho đến khi màn hình dần dần tắt, mới một lần nữa cất di động, anh ngẩng đầu nhìn về phía thành phố rộng lớn, khóe miệng cười nhẹ.
Trong lòng anh, quan hệ giữa bọn họ là xa lạ, là thân mật, đều không sao cả.
Có mấy người bọn họ, so với cái gì đều giá trị, không phải tình thân, không phải tình yêu.
Chỉ vì dưới chữ yêu kia, là bạn.