• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hoằng Uyên vừa hồi phủ thì nghe tin Ninh thị đau đến ngất đi, bèn vội vàng hướng đến Cẩm uyển. Vào buồng trong, thấy Ninh thị mặt mũi tái nhợt nằm trên giường, đoi mi thanh tú nhíu lại, dường như đang chịu đựng sự đau đớn kinh khủng.

Thẩm Tĩnh Sơ thấy hắn đi vào bèn đứng dậy hành lễ “Phụ thân”

Thẩm Hoằng Uyên lên tiếng “Mẫu thân ngươi bị sao vậy? Thầy thuốc nói sao?”

Nàng rưng rưng nước mắt, cắn môi nói “Thầy thuốc xem qua nhưng cũng không nói được lý do, chỉ nói mẫu thân bị tổn hại nguyên khí, châm cứu một lát rồi cho thuốc uống”

Kiếp trước mẫu thân chính là bị như vậy, đầu tiên là đau bụng, sau đó là đau tim, rồi thân thể ngày một kém, đã thỉnh rất nhiều thầy thuốc xem bệnh nhưng cũng không phát hiện được gì, chỉ nói mẫu thân thân thể không tốt, dương khí suy giảm, uống thuốc bổ cỡ nào cũng không chữa được.

Chẳng lẽ kiếp này mẫu thân vẫn tiếp tục bị tra tấn hay sao?

“Không nói rõ nguyên nhân?” Thẩm HOằng Uyên nhíu mày “Nếu thầy thuốc này không chữa được thì liền đổi người khác chữa trị cho mẫu thân ngươi đi”

“Phụ thân…” Tĩnh Sơ cúi đầu bẩm “Kỳ thật tối qua mẫu thân đã bắt đầu đau bụng, chẳng qua phụ thân khó có lúc rảnh đến Cẩm uyển nên người không muốn làm phụ thân mất hứng, không cho Tĩnh Sơ bẩm với người…”

Tối hôm qua? Thẩm Hoằng Uyên chau mày.

Tối qua Ninh thị nhu thuận mềm mại nghe theo hắn, mà hắn tối qua không biết có bị trúng tà không mà cực yêu thích Ninh thị, không buông tay, chưa từng ăn ý tận hứng như vậy, làm cho hắn có chút yêu cầu quá đáng.

Vậy mà lúc này, nghe Tĩnh Sơ nói lại hôm qua Ninh thị đã bị đau bụng. Vậy là hôm qua nàng ta nhịn đau để hầu hạ hắn?

Nhìn ánh mắt Ninh thị, hắn không khỏi thương tiếc nàng thêm vài phần.

Thẩm Hoằng Uyên ngồi xuống mép giường, lấy chăn đắp lên người Ninh thị, nhìn sắc mặt nàng xanh trắng, hắn bỗng phát hiện quả thật Ninh thị cũng rất xinh đẹp, da thịt như ngọc, đôi mi thanh tú, môi anh đào mọng đỏ, chỉ tiếc là sắc mặt hơi tái nhợt.

Ninh thị chợt rung rung lông mi, khó khăn mở mắt ra.

“lão gia”

Nàng không dự đoán được mở mắt ra lại nhìn thấy đầu tiên là Thẩm HOằng Uyên, có chút mê mang, thoạt nhìn càng có vẻ yêu kiều mềm mại.

“Thư Hủy, tỉnh lại là tốt rồi” Thẩm Hoằng Uyên nhẹ cầm bàn tay lạnh ngắt của nàng “Ngươi phải bảo dưỡng thân thể cho tốt, nhớ rõ lần sau phải nói cho ta biết, đừng cố miễn cưỡng”

Ninh thị quay đầu nhìn Tĩnh Sơ, hiểu được Thẩm Hoằng Uyên đã biết chuyện hôm qua, bỗng thấy bối rối, sắc mặt ửng đỏ, càng xinh đẹp hơn vài phần “Thiếp thân…không có miễn cưỡng…”

Thẩm Hoằng Uyên bất giác nói nhỏ “Tối nay ta ở đây với nàng…”

Ninh thị thụ sủng nhược kinh “Như vậy sao được? Theo lý là thiếp phải hầu hạ lão gia…”

Thẩm Hoằng Uyên vỗ vỗ bàn tay nàng “Không sao, nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt đi”

Thẩm Tĩnh Sơ lặng lẽ lui ra, để lại không gian riêng cho hai người, lại sai người đi bẩm lão phu nhân bệnh tình của Ninh thị, cũng nói vì Ninh thị không khỏe nên nàng cần phải hầu hạ, không thể dùng bữa cùng lão phu nhân, xin lão phu nhân thứ tội. Lão phu nhân tất nhiên không thể trách nàng, khen ngợi nàng có hiếu, còn phái người tặng thêm thuốc bổ linh chi, dặn dò Ninh thị cố gắng dưỡng bệnh, miễn cho Ninh thị thỉnh an ngày mai.

Thẩm Tĩnh Sơ đứng ở sân chờ Thẩm Nguyên Huân về hỏi chuyện tối qua nhờ hắn tìm Long Ngâm Nguyệt xem bệnh cho mẫu thân.Hôm nay mẫu thân bệnh tình có biến, chỉ sợ là cần phải giục ca ca nhanh chóng tìm Long Ngâm Nguyệt xem bệnh, nếu kéo dài hơn sợ rằng có thần y cũng bất lực chữa khỏi.

Nghĩ tới bệnh tình của mẫu thân, tim nàng đau thắt. Đã biết mẫu thân bị bệnh nặng thì cỡ nào nàng cũng muốn chữa khỏi cho mẫu thân, nhất định không để bản thân phải tiếc nuối!!

Một mình đứng trầm tư dưới tàng cây quế, bắt gặp Trương di nương và Tĩnh Di tới thỉnh an, Trương di nương nhìn thấy nàng vội hỏi “Lục tiểu thư, thân thể phu nhân không sao chứ?”

Khuôn mặt ưu tư giống như quả thật rất lo lắng cho Ninh thị.

Thẩm Tĩnh Sơ thản nhiên quét mắt nhìn nàng “Đã không sao rồi, trương di nương có lòng”

Tĩnh Di phía sau Trương di nương hoảng sợ nói “Sơ tỷ tỷ”

Thẩm Tĩnh Sơ mặc kệ nàng ta “Mẫu thân hiện tại cần tĩnh dưỡng, các ngươi đừng quấy rầy”

Thẩm Tĩnh Di tính nói gì đó thì bị Trương di nương giành nói “Lục tiểu thư, hôm qua Di nhi không có khuyên được Tứ tiểu thư, làm cho Lục tiểu thư kinh hoảng là Di nhi lỗi, thỉnh tiểu thư khoan hồng đại lượng, tha thứ cho lỗi lầm của Di nhi. Sự việc hôm nay cũng chỉ là hiểu lầm, Lục tiểu thư xin đừng để bụng”

Thẩm Tĩnh Di giống như trước ki, bộ dáng vâng lời và vô tội.

Nếu là kiếp trước, nàng đã sớm không cùng nàng ta so đo mấy việc nhỏ nhặt này, nhưng chính là kiếp này không như vậy, Thẩm Tĩnh Di là kẻ phản bội, thu mua nha hoàn bên cạnh nàng, lòng dạ ác độc rõ ràng như thế, nàng làm sao tha thứ được?

Tĩnh Sơ ngoài miệng vẫn thản nhiên “Việc này không liên quan gì đến Di muội, ta không trách nàng”

Trương di nương nhẹ nhàng thở ra, một bên nắm tay Thẩm Tĩnh Di một bên tính nắm tay Tĩnh Sơ, muốn hay người cùng nắm tay nhau “Như vậy là tốt, hai tỷ muội sau này vẫn đồng lòng…”

Thẩm Tĩnh Sơ lại không đổi sắc mặt, nhẹ nhàng rút tay khỏi tay Trương di nương, Trương di nương nhất thời đứng lặng, không biết nên tiếp tục thế nào, Thẩm Tĩnh Di cũng ngẩn người.

Lục tiểu thư bắt đầu từ khi nào đã nảy sinh khúc mắc với mẹ con nàng ta?

Thẩm Tĩnh Sơ lướt mắt nhìn qua mẹ con Trương di nương, tươi cười nói “KHương di nương, Thu muội đã tới”

Trương di nương ngượng ngùng thu tay, Thẩm Tĩnh Di khôi phục nụ cười, trong mắt lóe qua cơn giận.

Khương di nương tiến lên hành lễ, cung kính “Phu nhân thân mình có tốt không?”

Thẩm Tĩnh Sơ nói “Mẫu thân đã ngủ rồi”

KHương di nương tiếp lời “Biết phu nhân thân mình không tốt, thiếp mượn hoa kính phật, đem ít tổ yến hôm qua phu nhân ban cho chế biến thành ít cháo, hi vọng phu nhân thân mình sớm hồi phục”

Nha hoàn bên người tiến đến, Tĩnh Sơ sai nàng ta đem vào buồng trong, “Khương di nương có lòng, Tĩnh Sơ thay mẫu thân đa tạ”

Khương di nương chỉ Thẩm Tĩnh Thu phía sau “Thu nhi tỉnh lại rồi đều đã quên hết chuyện trước kia, ngay cả quy củ cũng không hiểu, hôm nay mới làm ra chuyện xấu hổ như vậy, thỉnh xin Lục tiểu thư không tức giận, hi vọng về sau tiếp tục chỉ bảo cho Thu nhi”

Thẩm Tĩnh Sơ thoáng nhìn qua Tĩnh Thu ngoan ngoãn vâng lời, ấn tượng đối với nàng ta không kém, gật đầu “Ta thân là tỷ tỷ, đương nhiên sẽ chiếu cố muội muội”

Khương di nương nhẹ nhàng thở ra, nhanh cảm ơn “Cảm ơn Lục tiểu thư. Thiếp không quấy rầy nữa” rồi dẫn Tĩnh Thu cáo lui.

Trương di nương hơi ghen tỵ nhìn mẹ con KHương di nương, đồng thời cảm thấy khó hiểu, vì sao Thẩm Tĩnh Sơ lại đối xử với bọn họ có phần kính trọng? Mà lại lạnh nhạt với mẹ con nàng dù quan hệ trước kia rất tốt?

Thẩm Tĩnh Sơ thấy mẹ con Trương di nương vẫn chưa đi, bèn lạnh lùng nói “Còn thất thần gì đó?”

Trương di nương thấy vậy mới tỉnh táo lại, dẫn Thẩm Tĩnh Di rời đi. Tĩnh Di cắn môi, vừa đi vừa nghĩ , Thẩm Tĩnh Sơ, hôm nay ngươi đối xử với ta như vậy thì sau này đừng trách ta không lưu tình…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK