Edit by Náppu
*
Hứa Uyên nói: “Chính là ý trên mặt chữ, một loại tinh thể ẩn chứa năng lượng cường đại, tương đối hiếm, có thể dễ như trở bàn tay phá hủy hố đen loại ba trở lên, nhưng mà... Ở trong tay chúng ta thì quái vật kiêng kị chúng ta, nếu như bị quái vật cướp đi, chính là chúng ta kiêng kị chúng nó.”
“Vật hiện tại cái tinh hạch năng lượng kia đã bị quái vật cướp đi sao?”
Hứa Uyên lắc đầu: “Còn chưa rõ ràng lắm.”
“Vậy... Nếu bị quái vật cướp đi thì làm sao bây giờ?”
Vừa nãy Dịch Dữ Kiệt nói tinh hạch nếu như bị hố đen nuốt thì ai đi chịu chết, những lời này rốt cuộc là có ý gì?
Hứa Uyên cười một tiếng: “Nếu bị quái vật cướp đi, vậy đau đầu, một khi tinh hạch bị đưa vào hố đen, hố đen có được tinh hạch kia sẽ không thể đóng lại, không thể đóng lại hố đen sẽ sinh ra quái vật cuồn cuộn không ngừng, kia chẳng phải là chết chắc rồi sao.”
Cậu hoảng sợ nói: “Vậy, vậy sao còn không mau đi tìm mấy lính gác mất tích kia?”
Hứa Uyên có chút u oán nói: “Bởi vì đang đợi các cậu trở về a, ai ~ chúng tôi ở chỗ này lo lắng hãi hùng, các cậu lại ở nơi khác đón đêm xuân a.”
Cù Tầm Dương nói: “... Thiệt hay giả?”
Dịch Dữ Kiệt hừ lạnh nói: “Tôi thấy cậu không có gì là tỏ ra lo lắng hãi hùng cả.”
Hứa Uyên kéo ra miệng cười cười: “Kỳ thật những người đó là ở chỗ này mất tích.”
Cù Tầm Dương nghe không hiểu, “Có ý gì?”
Hứa Uyên thần bí hề hề nói: “Ý của tôi chính là những người đó toàn bộ đều biến mất ở bên trong vòng hộ thuẫn.”
Sau khi phản ứng lại, cậu nháy mắt sởn tóc gáy, “Không phải nói vòng hộ thuẫn tuyệt đối an toàn sao?”
Hứa Uyên vuốt cằm: “Cho nên chúng tôi cũng đang nghi hoặc, đây là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này.”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Xác định bọn họ không có rời khỏi vòng hộ thuẫn?”
Hứa Uyên lắc đầu: “Ân, chúng tôi không cảm giác được dấu hiệu bất cứ ai rời đi, nhưng chúng tôi đã tìm khắp nơi, cũng không tìm được tung tích những người đó, bọn họ thật sự là biến mất vào hư không”
Dịch Dữ Kiệt đương nhiên rõ ràng, vòng hộ thuẫn bọn họ thành lập là cùng bọn họ tinh thần tương liên, cho nên chỉ cần có bất luận kẻ nào tiến vào hoặc rời khỏi vòng hộ thuẫn bọn họ đều có thể cảm nhận được.
“Dữ Kiệt, các anh đã trở lại.” Thẩm Sơ Trạch không biết lúc nào từ phía sau những ống thép rắc rối phức tạp đi ra, sau đó chạy chậm về phía bọn họ bên này, cuối cùng ngừng ở trước người Dịch Dữ Kiệt từ trên xuống dưới đánh giá hắn, đầy mặt quan tâm hỏi: “Thương thế của anh tốt hơn chưa?”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Tốt rồi, không cần lo lắng.”
Thẩm Sơ Trạch có chút kinh ngạc: “Hoàn toàn khỏi rồi?”
Dịch Dữ Kiệt gật đầu.
Thẩm Sơ Trạch lập tức nhìn về phía cậu: “Tầm Dương cậu thật là lợi hại, đây là năng lực của dẫn đường cấp A sao? Một buổi tối đã trị hết vết thương nghiêm trọng như vậy, nếu là đổi thành tôi, có khả năng phải cần rất nhiều năm mới có thể miễn cưỡng chữa khỏi.”
“Ngạch, còn tốt đi...” Cậu chỉ có lệ đáp lại một câu, điểm chú ý của cậu tất cả đặt tại câu nói ‘rất nhiều năm’ kia.
Nếu phải trị liệu rất nhiều năm, đó chính là phải cùng Dịch Dữ Kiệt làm rất nhiều năm ân ái đi.
Cũng giống như lúc làm với cậu sao?
Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh Dịch Dữ Kiệt cùng Thẩm Sơ Trạch làm tình, trong lòng cậu liền không ngừng nảy lên cảm giác chua xót khó chịu, làm cậu cảm thấy ngực nghẹn muốn chết.
Nhưng cậu rõ ràng không nên để ý mấy cái này, huống chi cậu chỉ là thay thế vị trí của Thẩm Sơ Trạch, Thẩm Sơ Trạch nguyên bản mới là dẫn đường của bọn họ...
Chẳng lẽ chỉ bởi vì Dịch Dữ Kiệt cứu cậu?
Cậu liền động tâm với hắn?
Chính là cậu cho rằng bản thân là thẳng nam a, cậu như thế nào lại dễ dàng đối với nam nhân sinh ra cảm tình như vậy? Hay là nói kỳ thật... Cậu... Chính là đồng tính luyến ái?
Liên Hạc ở phía sau Thẩm Sơ Trạch chậm rãi đi tới, hỏi bọn hắn lúc tiến vào có thấy bên ngoài có cái gì khác thường hay không.
Dịch Dữ Kiệt lắc đầu nói không có.
Liên Hạc khẽ nhíu mày: “Nói cách khác chúng ta cũng không bị nhốt vào ảo giác.”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Cậu hoài nghi chúng ta bị nhốt trong ảo giác?”
Liên Hạc nói: “Trước lúc các cậu tới tôi đúng là có hoài nghi như vậy, nhưng hiện tại hẳn là một loại khả năng khác.”
“Khả năng gì?” Cù Tầm Dương có chút khẩn trương, theo bản năng đến gần Dịch Dữ Kiệt một chút.
Dịch Dữ Kiệt giống như không chú ý đến, nhưng thật ra Hứa Uyên đang yên lặng nhìn thoáng qua bọn họ bên này.
Liên Hạc rất bình tĩnh nói: “Bọn họ có khả năng bị hút vào một không gian khác...”
Cù Tầm Dương thật sự rất khó lý giải, hơn nữa cảm thấy không khí áp lực, “Một không gian khác lại là có ý gì? Dị thế giới? Hay là xuyên qua a?”
Dịch Dữ Kiệt nhịn không nổi gõ đầu cậu một cái, “Xem tiểu thuyết nhiều lắm sao?”
Câu che lại cái đầu bị gõ đau phản bác nói: “Tôi rất ít xem tiểu thuyết.”
Dịch Dữ Kiệt chỉ cho cậu một cái nhìn xem thường.
Liên Hạc ngữ khí trầm thấp nói: “Tôi nói dễ hiểu một chút, chính là chúng ta hiện tại có khả năng đang ở trong hố đen.”
Cù Tầm Dương nháy mắt lông tơ dựng đứng: “Sao có thể? Nơi này trời không phải còn sáng sao.”
Nơi này không có xuất hiện loại cảm giác hắc ám đáng sợ cắn nuốt hết thảy, hơn nữa, hơn nữa... Nếu bọn họ ở trong hố đen, mấy người Liên Hạc không có khả năng một chút cảm giác cũng không có đi?
Liên Hạc nói: “Cậu quên chuyện cậu bị mê hoặc rồi? Đây cũng là vì sao tôi lúc trước hoài nghi chúng ta đang ở trong ảo giác, không chừng thứ chúng ta thấy hiện tại đều không phải sự thật.”
Cù Tầm Dương nói: “Nhưng, chính là anh vừa nãy không phải nói chúng ta không ở trong ảo giác...”
Liên Hạc nói: “Không ở trong ảo giác cùng đang ở trong hố đen hẳn là hai loại ý nghĩa khác nhau đi?”
Thật sự mang ý nghĩa khác nhau a...
“Chúng ta hiện tại còn có thể đi ra ngoài không?”
Liên Hạc cười nói: “Cậu đi thử xem?”
Cậu lập tức điên cuồng lắc đầu.
Liên Hạc cười ra tiếng: “Ra không được, vừa nãy có người thừa dịp chúng ta không chú ý muốn chạy trốn ra ngoài, sau đó liền mất tích, có khả năng rời đi sẽ kích phát điều kiện biến mất, cho nên hiện tại nơi này đại khái chỉ có thể vào không thể ra.”
Vậy mà còn nói cậu đi thử?!!
Sở Tri Nam nói: “Tìm được vị trí não tinh chưa?”
Thẩm Sơ Trạch nói tiếp: “Không có, A Hạc hoài nghi não tinh đã lẫn vào bên trong chúng ta.”
“Lẫn vào, bên trong chúng ta, lại là có ý gì?” Cảm giác sởn tóc gáy lại tới nữa, cậu có một loại cảm giác phi thường không thoải mái.
Hứa Uyên mỉm cười nói: “Chính là, biến thành ‘người’ xen lẫn trong chúng ta.”
Cậu hoảng sợ trợn to hai mắt, “Não tinh có thể biến thành người?”
Liên Hạc nói: “Không phải thật sự biến thành người, mà là mê hoặc đại não chúng ta làm chúng ta nhìn nó giống như một ‘người’, lần này hố đen phóng xuất ra quái vật có thể dễ như trở bàn tay mê hoặc đại não nhân loại, vậy đại biểu não tinh bên trong hố đen nhất định có thể chế tạo ra ảo giác càng thêm lợi hại.”
Thanh tuyến của cậu đã bắt đầu run rẩy: “Cho nên ý của anh là hiện tại người ở bên trong khu mỏ dầu có khả năng có một người là giả?”
Liên Hạc cười cười: “Có lẽ người ở nơi này đều là giả cũng không chừng, bằng không như thế nào sẽ đột nhiên biến mất.”
Những lời này làm cậu hung hăng rùng mình một cái, “Nếu, nếu bọn họ đều là giả, vậy những người lúc trước thì sao? Chẳng lẽ đều đã chết hết? Chúng ta là bị lừa tới sao?”
Liên Hạc nói: “Tôi chỉ là suy đoán, đừng khẩn trương như vậy.”
Cù Tầm Dương mồ hôi lạnh đều chảy ra, “Như thế nào có thể không khẩn trương? Cái suy đoán này của anh thật sự rất dọa người.”
Hứa Uyên ‘phụt’ cười ra tiếng, “Cừu con vẫn là nhát gan như vậy, đến đây, đến trong lòng ngực ca ca, ca cho cậu một cái ôm.”
Cậu lắc đầu, ngồi xổm xuống ôm lấy hổ trắng, thấp giọng nói: “Không cần, tôi ôm nó cũng rất có cảm giác an toàn.”
Ánh mắt Hứa Uyên lóe lóe, khóe môi cong lên không nói cái gì, dù sao ôm lão hổ với ôm hắn mà nói cũng giống nhau.
“Đúng rồi, bốn lính gác đi theo chúng ta tới đâu?”
Liên Hạc tùy ý nói: “Tôi để cho bọn họ canh những người đó.”
“Nhưng những người đó, không phải có khả năng không phải người sao.”
Liên Hạc nói: “Kia lại làm sao vậy?”
Cậu thấp giọng nói: “Vậy, bọn họ không phải rất nguy hiểm sao...”
Dịch Dữ Kiệt hừ lạnh nói: “So với lo lắng cho bọn họ, không bằng lo lắng cho chính cậu đi, cậu cảm thấy tình huống của chúng ta hiện tại cùng với bọn họ có cái gì khác nhau?”
Tuy nói như thế, Liên Hạc an bài bốn lính gác kia canh những người đó, lại đem Thẩm Sơ Trạch mang trở về, này có tính là tư tâm của hắn không?
Cái loại cảm giác khó chịu lại tới nữa, Cù Tầm Dương theo bản năng túm chặt lông mao hổ trắng.
Hổ trắng ăn đau rầm rì một tiếng, nhưng vẫn như cũ không cử động.
Sao lại thế này, sao lại thế này!
Cậu rất nhanh không rảnh lo hiện tại bản thân đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, cậu chỉ cảm thấy trong lòng rất bực bội.
Cậu giống như hiểu được chính mình vì sao lại thấy phiền như vậy.
Cậu ghen ghét với Thẩm Sơ Trạch!
Cậu cư nhiên bởi vì đối với Dịch Dữ Kiệt tâm động mà bắt đầu ghen ghét Thẩm Sơ Trạch...
Nhưng cậu lại có tư cách gì ghen ghét Thẩm Sơ Trạch, bọn họ đều thích Thẩm Sơ Trạch, nguyên bản cũng nên là Thẩm Sơ Trạch ở bên cạnh bọn họ, cậu, không thể so được.
Vô luận là thời gian ở chung cùng bọn họ, hay là tính cách, hay là diện mạo, cậu đều so không nổi với Thẩm Sơ Trạch a...
“Ngao ~”
Hổ trắng đột nhiên kêu một tiếng, cậu bỗng nhiên hoàn hồn, phát hiện trong tay nắm một dúm lông màu trắng, mà địa phương lúc trước bị cậu nắm trên người hổ trắng lại trọc một mảng.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Cậu nhanh chóng xoa xoa nơi bị cậu bứt đi lông trên lưng hổ trắng, không ngừng xin lỗi.
Hứa Uyên nói: “Cậu không thể thấy nó thích cậu liền khi dễ nó a.”
Cậu đỏ mặt, “Tôi không phải cố ý.”
Hứa Uyên híp híp mắt, “Vậy cậu đang suy nghĩ cái gì mà tức giận như vậy? Đem lông Tiểu khả ái của tôi đều nắm đứt.”
Cậu rũ xuống mắt thấp giọng trả lời: “Không, chỉ là sợ hãi.”
“Sợ cái gì, trừ phi chúng tôi hoàn toàn chết hết, nếu không cậu sẽ không có việc gì, muốn chết cũng không có cơ hội.”
Dịch Dữ Kiệt lại khôi phục bộ dáng ngạo mạn, nhưng hiện tại cho dù là nghe hắn trào phúng, cậu cư nhiên cũng không cảm thấy chán ghét.
... Này sẽ không tính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi?
Thân thể cậu bởi vì suy nghĩ này mà khống chế không được run lên một chút, Dịch Dữ Kiệt có khả năng hiểu lầm là cậu sợ hãi, lại châm chọc cậu không có tiền đồ.
Thẩm Sơ Trạch có chút hâm mộ nhìn cậu nói: “Tầm Dương, cậu thật lợi hại, cậu đem lông mao của Tiểu khả ái nắm đứt nhiều như vậy nó cũng không tức giận, tôi trước nay chưa từng thấy qua Tiểu khả ái thân với ai như vậy.”
Cù Tầm Dương bị nước miếng sặc cho chết khiếp: “Khụ khụ khụ khụ... Lão hổ này... Khụ khụ, lão hổ này thật sự tên Tiểu khả ái?”
Cậu cho rằng chỉ là Hứa Uyên thuận miệng gọi như vậy mà thôi.
Thẩm Sơ Trạch gật đầu: “Đúng vậy, Hứa Uyên rất thích lấy những biệt danh đáng yêu, anh ấy gọi tôi là Mặt trời nhỏ.”
Cậu sửng sốt một chút, cười gượng gật gật đầu.
“Đúng rồi, tôi vừa nãy đã muốn hỏi, nếu nói nơi này hết thảy đều là ảo giác, vậy tinh hạch năng lượng lúc trước các anh nói kia, có thật sự tồn tại?”
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Sở Tri Nam: Cao lãnh làm ta một chương cũng chỉ nói một câu, có thể so sánh với người qua đường Giáp.
Danh Sách Chương: