Edit by Náppu
*
Cù Tầm Dương là ở trên giường Dịch Dữ Kiệt tỉnh lại, giường của cậu không có khả năng cho người ngủ nữa.
Tối hôm qua làm xong trên giường một mảnh hỗn độn, cậu thật sự không tiếp thu được.
Đại khái là đầu bị thao đến hôn mê, cho nên cậu mới dám đưa ra yêu cầu muốn Dịch Dữ Kiệt cùng cậu đổi phòng ngủ.
Dịch Dữ Kiệt nghe xong liền cười, ngay lúc cậu cho rằng Dịch Dữ Kiệt sẽ cự tuyệt, Dịch Dữ Kiệt lại khom lưng trực tiếp đem cậu ôm lên, sau đó rời khỏi phòng đi xuống lầu...
Cứ như vậy, cậu liền ngủ trong phòng Dịch Dữ Kiệt.
Lúc cậu tỉnh lại vị trí bên cạnh đã sớm trống không, bất quá cũng bình thường, hiện tại đã là buổi chiều.
Tối hôm qua lúc được Dịch Dữ Kiệt ôm vào phòng, bên trong rất tối làm cậu nhìn không rõ, hơn nữa khi đó quá mệt mỏi, Dịch Dữ Kiệt mới vừa đem cậu ném lên giường, cậu cũng đã ngủ rồi.
Hiện tại thanh tỉnh, cậu mới ngồi dậy đại khái quan sát một chút phòng của Dịch Dữ Kiệt.
Cùng với trong tưởng tượng của cậu bất đồng, phòng của Dịch Dữ Kiệt ngoài ý muốn rất sạch sẽ, so với phòng của cậu nhiều gia cụ hơn, tỷ như sô pha, ngăn tủ linh tinh, còn có rất nhiều vật trang trí lung tung rối loạn, bất quá chúng nó đều được đặt vào vị trí rõ ràng, còn có thảm cùng đèn bàn thiết kế giản lược, nhìn tổng thể mà nói còn rất ấm áp, rất có hơi thở sinh hoạt.
Bất quá Dịch Dữ Kiệt ở chỗ này hẳn là cũng được một thời gian khá dài, trong phòng có dáng vẻ này cũng rất bình thường.
Cậu vỗ vỗ giường nệm mềm mại dưới thân, ngay cả giường cũng so với cái của cậu thoải mái hơn.
Chẳng qua Dịch Dữ Kiệt ở trong ấn tượng của Cù Tầm Dương là một gia hỏa kiệt ngạo khó thuần, cao ngạo tự đại, cho nên cậu thật sự khó mà tưởng tượng Dịch Dữ Kiệt lại đem phòng chính mình sắp xếp gọn gàng ngăn nắp đến như vậy.
Không phải là Thẩm Sơ Trạch giúp hắn dọn dẹp đi? Cậu trộm ở trong lòng phỏng đoán.
Thẩm Sơ Trạch rất hiền huệ, mà Dịch Dữ Kiệt cũng thật sự không giống như là sẽ đi dọn phòng.
Cù Tầm Dương xốc lên chăn xuống giường, bàn chân mới vừa chạm vào thảm, cậu liền phát hiện chính mình vẫn đang trần truồng.
"..."
Hồi tưởng lại một chút, cậu ngày hôm qua thật sự là một thân trần trụi bị Dịch Dữ Kiệt ôm về phòng, khi đó đầu hôn hôn trầm trầm chỉ muốn ngủ, hiện tại mới phản ứng lại, cậu hiện tại thân thể trần trụi nên làm sao để trở về phòng chính mình?
Tuy rằng bốn người kia thường thường cả ngày đều không ở nhà, nhưng cậu cũng không có khả năng cứ như vậy trần trụi rời khỏi phòng Dịch Dữ Kiệt, vô luận gặp phải ai, cậu đều sẽ xấu hổ chết.
Không bằng mượn quần áo của Dịch Dữ Kiệt mặc một chút là được.
Ngay lúc cậu quyết định như vậy, khóa cửa đột nhiên truyền đến một tiếng 'cách' nhỏ.
Cù Tầm Dương lập tức tay chân cùng bò lại trên giường, kéo qua chăn che lại nửa người dưới, nháy mắt cửa phòng đã bị mở ra.
Hứa Uyên mới vừa tiến vào đã cùng Cù Tầm Dương đối diện tầm mắt, sau đó gương mặt lập tức lộ ra mỉm cười phúc hậu và vô hại, "Cừu con cậu tỉnh rồi a."
Tuy rằng Cù Tầm Dương có chút nghi hoặc vì sao là Hứa Uyên tiến vào mà không phải Dịch Dữ Kiệt, nhưng vẫn là ân một tiếng đáp lại hắn.
"Tôi còn tưởng rằng cậu muốn ngủ thêm một chút." Hứa Uyên vừa nói vừa đi đến mép giường, sau đó đem quần áo trong tay để xuống bên cạnh chỗ cậu ngồi, "Tôi giúp cậu lấy quần áo lại đây."
"Cảm ơn."
Không nghĩ tới Hứa Uyên tiến vào là vì đưa quần áo cho cậu, thực sự làm cậu có chút thụ sủng nhược kinh.
Hứa Uyên cười tủm tỉm đáp lại một câu không cần khách khí, sau đó hỏi cậu: "Cậu muốn tiếp tục ngủ hay là ăn cơm trước?"
"Ăn cơm."
Ngay lúc cậu cầm lấy cái áo ngắn tay muốn mặc lên người, ngón tay Hứa Uyên đột nhiên vuốt ve trước ngực cậu, ngón tay ở nơi lưu lại dấu vết trước ngực nhẹ nhàng lướt qua, khiến cho cậu một trận run rẩy.
"Tối hôm qua các cậu, cũng thật kịch liệt."
"Tôi đi vào phòng cậu lấy quần áo, bên trong hương vị rất nồng."
Nguyên bản câu thứ nhất còn có thể làm cậu miễn cưỡng duy trì trấn định, kết quả câu thứ hai trực tiếp đem ngụy trang của cậu đánh tan.
Cù Tầm Dương nháy mắt đỏ từ mặt đến cổ, kinh hoảng xấu hổ đến quần áo cũng quên mặc vào.
Sau đó cậu liền nghe thấy Hứa Uyên nói: "Cừu con đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ đi."
Hứa Uyên rõ ràng là tươi cười nói những lời này, Cù Tầm Dương lại cảm thấy ánh mắt đối phương có chút đen tối, còn làm cậu cảm thấy một tia lạnh lẽo.
Cậu không trả lời được cũng không có trả lời không được, mặc xong quần áo liền nói bản thân đói bụng, rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Lúc đi ra ngoài cậu còn xém đụng vào Thẩm Sơ Trạch, cậu cũng chỉ vội vàng nói xin lỗi, sau đó cúi đầu bước nhanh lên lầu.
Trong phòng cậu thật sự có một chút hương vị, nhưng cậu chỉ ngửi thấy mùi rất nhạt chứ không nồng đậm, cũng không khoa trương giống như Hứa Uyên nói.
Bất quá khứu giác của lính gác so với người bình thường nhanh nhạy hơn rất nhiều, cho nên Hứa Uyên có khả năng cũng không cố ý nhục nhã cậu.
Nhìn giường nệm lung tung rối loạn, phía trên đều là dấu vết chất lỏng trắng trắng vàng vàng đã khô cạn, trong đầu tất cả đều là hình ảnh tình cảm mãnh liệt cùng Liên Hạc còn có cùng Dịch Dữ Kiệt tối hôm qua, còn có câu nói kia của Hứa Uyên như là cố ý muốn làm cho cậu thẹn thùng, không ngừng quanh quẩn ở bên tai cậu, khiến tai cậu ngăn không được nóng lên.
"Không phải nói đói bụng sao, ngẩn người làm gì?"
Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm làm cậu khiếp sợ, Cù Tầm Dương đè nặng ngực nhịn không được oán giận một câu: "Anh đi đường như thế nào lại không phát ra tiếng."
Hứa Uyên bất đắc dĩ nhún vai: "Là Cừu con cậu suy nghĩ quá nhập tâm." Nói xong hắn cong môi cười: "Chẳng lẽ còn dư vị tính ái tối hôm qua? Nếu còn chưa thỏa mãn, tôi có thể thỏa mãn cậu."
Cậu mím môi không lập tức phản ứng lại, mà đi đến mép giường đem chăn cùng gối cho vào khăn trải giường bao lại rồi mới rầu rĩ trả lời: "Anh hiện tại không cần khai thông đi."
Cậu có thể cảm giác được tinh thần lực của Hứa Uyên rất vững vàng, lần trước Hứa Uyên giúp cậu khẩu giao, bọn họ cũng đã tiến hành khai thông rồi đi.
"Không phải muốn khai thông, là muốn cùng cậu làm tình."
Hứa Uyên không biết lúc nào đã đi tới phía sau cậu, cơ ngực rắn chắc cùng sau lưng cậu như có như không dán lại.
Xúc cảm cơ bắp làm cậu nhớ tới bản thân tối hôm qua bị Dịch Dữ Kiệt giam cầm trong lòng ngực bắn nước tiểu, cậu trong nháy mắt ngây người, sau đó lập tức tâm hoảng ý loạn đi đến phía trước một bước tránh đi Hứa Uyên, "Tôi, nghe không hiểu anh đang nói cái gì, là các anh nói cho tôi làm tình chính là khai thông, anh, hiện tại anh cũng không cần khai thông đi."
Hứa Uyên ở phía sau cậu nheo nheo mắt, nhưng vẫn cười một tiếng, sau đó mở miệng sâu kín nói: "Vậy tối hôm qua Liên Hạc cũng không cần khai thông, cậu sao lại không cự tuyệt hắn?"
Cậu ngây ngẩn cả người.
Hứa Uyên từng bước tới gần: "Vì sao cự tuyệt tôi, lại không cự tuyệt hắn?"
Cậu phản bác nói: "Tối hôm qua là Liên Hạc yêu cầu khai thông."
Hứa Uyên hạ mắt: "Nga, vậy lần trong phòng tắm thì sao?"
Cậu biết Hứa Uyên khẳng định là nghe thấy Liên Hạc nói câu nói kia, thính lực của bọn họ khác hẳn với người bình thường, hiện tại làm cậu cảm thấy thực bối rối.
Bất quá Cù Tầm Dương không rõ chính là Hứa Uyên hôm nay sao lại hùng hổ doạ người truy vấn cậu vấn đề này, bình thường hắn hẳn là đối với những việc này không để bụng mới đúng.
Cho nên cậu theo bản năng buột miệng thốt ra; "Hứa Uyên anh rất kỳ quái."
"Cái gì?" Hứa Uyên cũng không kịp phản ứng lại cậu vì sao lại đột nhiên nói một câu như vậy, có chút ngốc lăng hỏi lại.
Cậu châm chước một hồi lâu, mới do do dự dự nói: "Anh như bây giờ, là đang ghen sao?"
Chẳng qua mới vừa hỏi ra miệng, cậu lập tức hối hận, hỏi những lời này thật sự là quá xấu hổ, cho nên Hứa Uyên còn chưa có trả lời, mặt cậu cũng đã đi trước đỏ bừng.
Hứa Uyên lại là lộ ra biểu tình như là suy tư cái gì, sau đó trầm mặc.
Cù Tầm Dương ôm đống chăn mền dơ loạn kia lên, chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi phòng.
Cậu sợ Hứa Uyên mắng cậu tự mình đa tình.
Nhưng vừa mới chuẩn bị vòng qua Hứa Uyên, đã bị hắn bắt được cánh tay.
Tay bị giữ lại run lên, đồ trong tay không cầm chắc một nửa đều rơi xuống đất.
Ánh mắt Hứa Uyên nhìn cậu chứa đầy thâm ý, cậu không hiểu, nhưng có lẽ chính Hứa Uyên cũng không hiểu, bởi vì Hứa Uyên không có nhắc lại chuyện ghen cậu vừa nói, mà là nói: "Buổi tối tới cùng tôi ngủ đi."
Không biết vì sao, Cù Tầm Dương cảm thấy có chút thất vọng.
Vì sao lại thất vọng, cậu cũng không biết.
Có lẽ với cậu mà nói bị Hứa Uyên mắng tự mình đa tình, cũng so với hiện tại lảng tránh vấn đề còn tốt hơn đi.
"Không được, tôi thật sự rất mệt, để tôi nghỉ ngơi một chút đi, có thể chứ?" Ngữ khí của cậu phi thường vô lực.
Cánh tay đang bắt lấy của Hứa Uyên khựng một chút, qua hai giây liền buông lỏng ra, sau đó thấp giọng đáp lại một câu cũng được.
Cù Tầm Dương khom lưng đem chăn gối dơ nhặt lên bỏ vào khăn trải giường, liền rời khỏi phòng.
Lần này Hứa Uyên không ngăn cản cậu, cũng không đuổi theo.
Lúc cậu xuống lầu thấy Sở Tri Nam ngồi trên sô pha phòng khách, hơi hơi cúi đầu chơi di động trong tay, hình như là chơi trò chơi gì đó.
Không biết có phải nghe thấy bước chân cậu xuống lầu hay không, Sở Tri Nam ngẩng đầu hướng bên này nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu chơi di động.
Bước chân của cậu hơi dừng một chút, sau đó cũng không dừng lại ôm chăn dơ ra ngoài tòa nhà, đồ trong tay toàn bộ ném vào thùng rác lớn bên ngoài.
Trước đó lúc cậu mới vừa đến ở, giường nệm cũng đã được chuẩn bị sẵn, không biết bây giờ có còn bộ chăn gối nào khác hay không.
Nếu không tìm Thẩm Sơ Trạch hỏi một chút đi? Cảm giác lần trước khẳng định cũng là Thẩm Sơ Trạch giúp cậu trải giường.
Lúc trở lại phòng khách, Sở Tri Nam đã đem điện thoại buông xuống, thấy cậu đi vào liền nâng lên hai mắt đen lẳng lặng nhìn cậu.
Không phải cái loại vội vàng thoáng nhìn vừa nãy, mà là nhìn chằm chằm vào cậu.
Ánh mắt quá mức trực tiếp nhìn đến nỗi cậu cũng có chút ngượng ngùng.
Cậu biết đối thoại giữa cậu cùng Hứa Uyên khẳng định cũng đều bị Sở Tri Nam nghe thấy.
Cậu cảm thấy bản thân mấy ngày nay giống như mỗi ngày đều mất mặt...
Còn không bằng đi ra ngoài làm nhiệm vụ, như vậy bốn người bọn họ đều vội vàng giết quái, sẽ không quá để ý đến cậu.
Ngay lúc cậu ngây người, bụng mười phần không thích hợp kêu lên vài tiếng.
Cậu còn chưa kịp xấu hổ, đã nghe thấy Sở Tri Nam nói: "Đồ ăn trên bàn đều là để lại cho cậu, đi ăn đi."
Cù Tầm Dương gương mặt ửng đỏ gật gật đầu.
Lúc cậu ăn được một nửa Sở Tri Nam đột nhiên ngồi xuống đối diện, cậu cầm chiếc đũa giật mình, không biết Sở Tri Nam muốn làm gì.
Sở Tri Nam nói: "Ăn xong tôi chở cậu đi mua chăn gối mới."
"Ân?" Cậu thật sự không phản ứng kịp, thậm chí còn hoài nghi chính mình nghe lầm.
Sở Tri Nam nói: "Cậu vừa nãy không phải ném hết rồi sao."
Cậu có chút xấu hổ: "Nga nga nga, bất quá... Ngạch, nơi này không có đồ dư lại sao?"
Sở Tri Nam nói: "Không có, đồ trong phòng cậu căn bản cũng là trước lúc cậu tới mới mua."
Nguyên lai là như thế.
"... Anh muốn cùng tôi đi mua?"
Sở Tri Nam thần sắc nhàn nhạt gật đầu.
Không phải chứ, Sở Tri Nam chẳng lẽ là cùng cậu đi mua đồ đến nghiện rồi? Lúc trước cùng cậu đi mua quần áo còn không tính, hiện tại cư nhiên còn chủ động nói muốn cùng cậu đi mua chăn?
Nhưng biểu tình của Sở Tri Nam vẫn như cũ bình đạm, thật giống như làm chuyện này là rất bình thường, cho nên Cù Tầm Dương cũng chỉ kinh ngạc trong lòng.
Chờ cậu ăn xong, Sở Tri Nam nói chính mình đi lái xe, nói Cù Tầm Dương đi ra bên ngoài tòa nhà chờ hắn.
Cù Tầm Dương đáp ứng một tiếng, Sở Tri Nam liền đi ra ngoài.
Cậu nghĩ trước nên đem chén đũa trên bàn thu thập một chút rồi ra ngoài.
Chờ Cù Tầm Dương từ phòng bếp đi ra, đã thấy Thẩm Sơ Trạch đứng ở phòng khách.
Sau đó cậu nghe thấy Thẩm Sơ Trạch nhẹ giọng dò hỏi: "Tầm Dương, tôi có thể đi cùng các cậu không?"
Danh Sách Chương: