• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Tiểu thư trời đã tối rồi… người tính làm gì." Đào nhi thấy Lâm Nhược Yên thay y phục thành tỳ nữ liền lo lắng nói.

"Đào nhi chúng Ta muốn đi đâu, Ngươi còn không rõ sao.."

"Tiểu thư trời đã tối rồi, không được đâu.." Đào nhi ngăn cản Lâm Nhược Yên.

"Đào nhi Ngươi là Tiểu thư hay Ta là Tiểu thư".

"Đào nhi không dám...nhưng là khăn che mặt của Người, Người không che mặt sẽ không hợp quy cũ.Lỡ bị Người khác nhận ra thì sao..”

“Nếu vậy thì…thấy Ta thế nào..”

“Tiểu Thư, Người trang như vậy khéo dọa..” Đào Nhi có chút buồn cười, để Người khác không nhận ra Quận Chúa lại chấm nốt tàn nhang đấy mặt, còn có in phấn làm da nâu đi.


“Được rồi..đi thôi..”

“Tiểu thư…Tiểu thư chỉ nên đến một chút thôi, đêm hôm như vậy để người khác biết sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Người".

"Ta đã biết... "

"Tiểu thư như vậy có ổn không...Chúng Ta như vậy cứ như không đứng đắn." Đào nhi không biết Quận Chúa lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì, đêm hôm lại lẻn đến biệt viện, lại còn rình mò.Lỡ bị bọn họ phát hiện thì không xong.

"Ngươi là lo gì..Nếu Ngươi lo lắng thì cứ trở về trước., còn nói nữa thì trở về phòng trước chờ Ta." Lâm Nhược Yên uy hiếp Đào nhi, Đào nhi chỉ có thể làm động tác câm nín.

Cả Hai Người núp phía sau hòn giả sơn, nhìn về phía đình hầu. Bạch y thiếu niên ngồi tọa trong đình, tay lã lướt trên cầm. Tiếng cầm vang lên một khúc, làm Người nghe không khỏi bị cuốn hút lấy.

“Đào Nhi, Là Hắn..chắc chắn là Hắn..”

“Tiểu Thư, sao Người quả quyết như vậy…”

“Ta chắc chắn, còn có…”

“Có gì vậy Tiểu Thư..” Đào Nhi không hiểu Lâm Nhược Yên chỉ nói lấp lửng lại yên lặng.

"Ai" A Hán cảm nhận sát khí .

"Bị phát hiện rồi..tiểu thư" Đào nhi nhìn nhìn Lâm Nhược Yên .

"Cứ bình tĩnh đi ra...không sao đâu." Lâm Nhược Yên cùng Đào nhi vừa bước ra thì đã thấy A Hán cầm kiếm vung tới.


“Tiểu Thư cẩn thận,..”

Cứ Nghĩ A Hán vung kiếm về phía họ, nhưng một kiếm vung xuống đứt lìa cánh tay tên hắc y nhân phía sau. A Hán nhìn phớt sang hai nữ nhân, lại tiếp tục quan sát xung quanh đạo.

“Tiểu Thư mau chạy..” Đào Nhi run rẩy cả Người, Nàng là lần đầu nhìn thấy nhiều huyết như vậy.

“Ta..Ta..”

Lâm Nhược Yên chưa nói hết câu, thì đã có một tốp mười sát thủ xuất hiện nhắm vào trong đình tấn công đến, nhưng là chưa chạm đến thì đã bị A Hán hộ tới, chém hết bọn chúng.

Hoài Ân vẫn nhàn nhã tấu cầm, không chút sợ hãi. Lại một tốp khác công đến, cũng như vừa rồi, nhưng lần này không chỉ công kích về phía Hoài Ân mà còn có cả Lâm Nhược Yên.Lâm Nhược Yên đẩy Đào Nhi ra, tránh được một kiếm. Đào nhi run sợ đến phát ngốc.

A Hán nhanh chóng giải quyết thêm một tốp sát thủ. Cả Người A Hán lúc này đều ướt đẫm huyết của sát thủ. Lâm Nhược Yên lúc này cũng đã lấy được phần nào bình tĩnh. Lại thấy Hoài Ân dừng lại cầm, từ từ đứng dậy, tiến đến phía Nàng. Phòng thái lúc này, chính là ung dung tự tại. Hoàn toàn không giống một Người bệnh nặng.

“ Cẩn thận..” Lâm Nhược Yên liền cời giày ra quăng phía sau lưng Hoài Ân, vì Nàng nhìn thấy có một tên hắc y đang cầm kiếm tiến đến. Hoài Ân nhanh chóng né đi, Tên hắc y nhân thấy thế liền thuận tình theo đường kiếm công thẳng đến Lâm Nhược Yên.

“Nô tỳ chết tiệt…Đi chết đi..”

“Tiểu Thư…cẩn thận..” Đào Nhi la toáng lên.

Lâm Nhược Yên nhìn mũi kiếm đang chĩa về phía mình, Nàng chẳng thể chạy, chỉ có thể nhắm mắt chịu trận. Nhưng là Nàng cảm nhận được vòng tay ôm lấy Nàng, còn là mùi hương trên Người Hắn lại quen thuộc...

Lâm Nhược Yên nhẹ mở mắt, thấy mình đang nằm trong lòng người kia.Còn là được Người này bao bọc chở che.

Hoài Ân tay trái ôm lấy hộ Lâm Nhược Yên, tay phải giơ ra hai ngón tay hình chữ V kẹp chặt lấy lưỡi kiếm của Hắc y nhân. Tên Hắc y nhân nhìn thấy Hoài Ân nhẹ nhàng đỡ lấy kiếm của Hắn, lại còn làm Hắn không thể rút kiếm ra được.

Lúc này đây tên Hắc y nhân đột nhiên trong lòng tràn đầy run sợ. Người trước mắt, thực lực không đơn giản.Hắc y nhân chưa kịp động thì lưỡi kiếm của Hắn đã bị ngón tay Hoài Ân bẻ gãy, Hắn còn chưa kịp nhìn rõ thì một lần nữa đoạn kiếm đã xuyên thẳng qua cổ Hắn, Hắn chỉ có thể ôm lấy cổ, huyết của Hắn không ngừng phun về phía Hoài Ân.


Hoài Ân nhanh chóng đưa áo choàng bạch y lên che chắn, cả áo choàng đều nhiễm đẫm huyết. Lâm Nhược Yên một màn này Nàng đều không hề để tâm, cũng như nhìn lấy. Nàng lúc này chỉ chăm chú nhìn Người đang ôm Nàng vào lòng. Còn ra sức che chở Nàng.

Hoài Ân còn thấy ai kia còn đang ngây ngốc nhìn Nàng, làm Nàng cảm thấy có chút không tự nhiên.Nàng vốn không muốn triển khai võ công, nhưng lúc nãy Lâm Nhược Yên ra tay giúp đỡ dẫu Nàng không cần sự giúp đỡ đó.

"Nhìn Ta rất cuốn hút sao..Hảo soái không." Hoài Ân nhìn Lâm Nhược Yên ngơ ngác ngốc ngốc trông cũng thật khả ái,lại còn trang lên nhan nhiều đốm như vậy, là định tấu hài sao.Nàng cũng là có chút muốn trêu ghẹo.

"Hảo Soái…ah.. Ta.." Lâm Nhược Yên lúc này mới thấy thất thố, rời khỏi người Hoài Ân, trong lòng Nàng chính là xấu hổ không thôi.

“Ở yên đây..đừng chạy lung tung..” Hoài Ân cũng không hiểu sao đối với nữ nhân này mình lại phá lệ nói giọng dịu dàng.

“Hảo…Ta ở đây chờ Ngươi..”

Hoài Ân nghe Lâm Nhược Yên nói đến câu chờ ngươi, Nàng có chút thất thần. Đào Nhi thấy Lâm Nhược Yên không sao cũng thả lỏng. Bên này A Hán đã giết chết đám sát thủ, chỉ chừa một tên.Tên Hắc Y nhân biết bản thân không phải đối thủ A Hán, liền liều một phen xoay ngược về phía Hoài Ân đâm đến.

"Cẩn thận"Lâm Nhược Yên vừa hô lên, thì chỉ thẩy cổ tên hắc y nhân đã bị Hoài Ân giữ lấy.

"Nói , ai sai ngươi đến".

Giọng Hoài Ân khi hỏi tên Hắc Y trở nên âm trầm đáng sợ. Làm Lâm Nhược Yên có chút không rõ, Người lúc nãy dịu dàng với Nàng là cùng một Người.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK