Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Vương gia..Tiểu Thư vẫn không chịu dùng cơm..”
“Đã ba ngày rồi…Đứa nhỏ này chính là muốn chống đối Phụ Vương của nó mà.”
“Vương gia…Vậy phải làm sao đây, Không thể để tiểu thư như vậy.”
“Ta sẽ đến Tống Phủ hỏi tội tên Tống Hoài Ân đó.” Lâm Thân Vương cố tình nói lớn. Đào nhi hiểu ý liền phụ họa theo.
“Vương gia…Người làm vậy tiểu thư sẽ đau lòng..”
“Yên nhi đã vì Hắn Ta đau lòng đến độ vậy, Ta đây phải để Hắn nếm trải một chút.” Lâm Thân Vương cùng Đào nhi chưa nói hết thì cửa đã mở.
“Người lại muốn làm khó Hoài Ân sao..”
“Không phải..Ta, chỉ là..Yên nhi, Phụ Vương xem như chịu thua. Ngươi đùng tự hành hạ bản thân nữa. Phụ Vương hứa với Ngươi, chỉ cần Ngươi ngoan ngoãn dưỡng bệnh. Phụ Vương sẽ đưa Ngươi đến gặp Hắn.”
“Người thật sự..”
“Ta có bao giờ dối Yên nhi đâu..E hèm, thì có một lần. Nhưng lần này thì không..”
“Phụ Vương…”
“Hảo..Không khóc, Ta cho Người chuẩn bị toàn những món Yên Nhi thích. Hai ngày rồi không dùng gì, sao cơ thể chịu nổi. Phụ Vương đau lòng…”
“Phụ Vương, đa tạ Người…”
“Hảo…mau ăn đi.”
"Yên nhi Phụ Vương định đến một chuyến Tống phủ...Ngươi có muốn đi cùng Phụ Vương không?. nghe nói vị Tống Hoài Ân là người hình như là bị bệnh thì phải.." Lâm Thân Vương lại tiếp tục tỏ vẻ như là không có chuyện gì.
Nghe Tống Hoài Ân bị bệnh Lâm Nhược Yên không khỏi mật trận sốt ruột, hắn bị bệnh sao, sao có thể nhớ lại chuyện lúc trước Hoài Ân nói " Phụ Vương Yên nhi đi cùng người..."
Lâm Thân Vương nhìn nữ nhi bảo bối sủng từ nhỏ nay lại vì kẻ khác mà lo lắng thì không khỏi thấy cay trong lòng...Lâm Thân Vương chỉ lắc đầu,"Nữ nhi đúng là sắp không giữ được."
Mã xa Vương Phủ tiến đến Tống Phủ..
“Bái Kiến Vương gia..Bái Kiến Quận chúa.” Tống Chấn Xương nghe báo Lâm Thân Vương đến, liền tức tốc ra cửa nghênh đón.
“Tống đại nhân không cần đa lễ..”
“Vương gia mời..”
“Hảo”.
Lâm Thân Vương vừa bước vào trong sảnh tọa, thì đã thấy Tống Chấn Xương cùng hai Huynh muội Tống Hoài Thái, Tống Hồng Tú thủ lễ.
“Là Mạc Tướng có tội, khi không hộ vệ Quận chúa an toàn.Xin Vương gia trách phạt.”
“Không trách các Ngươi..Hôm nay bổn Vương đến..”
“Vương gia, cũng là Ta dạy dỗ không nghiêm hài tử. Để Hắn đưa Quận chúa vào vòng nguy hiểm. Để Vương gia nguôi giận, Ta đã trách phạt Hắn, lần sau tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.”
“Trách phạt sao?...” Lâm Thân Vương nhăn mi, không phải ý muốn trách phạt. Mà là nghe câu nói của Tống Chấn Xương là muốn làm Hắn Nguôi giận. Nhưng mà trách phạt, để nữ nhi Ta hiểu lầm Ta làm khó thì..
“Vương gia, Ta đã dùng gia pháp..Khuyển tử do thể nhược vì vậy chỉ có thể đánh mười trượng. Là Ta làm Cha không đúng, vẫn xin Vương gia tha tội.”
“Ngươi nói là đã đánh phạt mười roi..” Nhược Yên lúc này đã không im lặng nữa. Nàng không nghĩ Tống Chấn Xương biết Hoài Ân thể Nhược lại còn ra tay nặng vậy.
“Vâng..Nếu Vương gia vẫn không vừa lòng, Ta sẽ trách phạt khuyển tử đến khi..”
“Ngươi đánh Hắn đến khi Ta vừa lòng..” Lâm Thân Vương lúc này trên mặt thần sắc rất khó coi..
“Vâng..là.” Tống Chấn Xương cùng huynh muội Tống Hoài Thái, Tống Hồng Tú cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
“Hồ đồ..” Bổn Vương thật là bị các Ngươi hại thảm.
“Vương gia tha tội..”
“Phụ Vương, Ta muốn đến thăm Hoài Ân..”
Tống Chấn Xương cùng Tống Hoài Thái, Tống Hồng Tú giờ mới hiểu chuyện ra. Tống Hoài Thái biết lúc nãy cả ba Người đều là sai ý vội nhanh miệng nói.
“Quận chúa, để Thuộc hạ đưa Người đi…Tứ đệ Hắn..”
“Tống Tướng Quân, Ta có thể đến thăm Hoài Ân sao?” Lâm Nhược Yên không để tâm đến lời Tống Hoài Thái, chỉ nhìn Tống Chấn Xương đạo.
“Vâng…có thể. Phong nhi Ngươi đưa..”
“Không cần phiền Nhị Công tử. Ta tự biết đến biệt viện..” Lâm Nhược Yên nói rồi vội vã xoay đi.
Tống Hoài Thái nghiến răng, nắm chặt nấm đấm. Nguyền rủa Tống Hoài Ân không ngớt. Cả ba lại tiếp túc cúi đầu không dám ngước nhìn, trước uy áp của Lâm Thân Vương.
Lâm Nhược Yên nhanh chóng đến phía sau biệt viện, Đào Nhi cũng theo phía sau. A Hán nhìn thấy Quận chúa cũng là không nghĩ ngăn cản.
“Quận chúa…”
“Hoài Ân…đang ở đâu..”
“Thiếu gia đang ở thư phòng..”
“Ta vào thăm Huynh ấy..”
“Quận chúa…Thiếu gia tâm trạng không tốt.” A Hán cũng không nỡ ngăn cản Quận chúa, dù Hoài Ân đã căn dặn không muốn gặp ai.
“Ta đã biết..Đào nhi, Ngươi ở lại cùng A Hán..”
“Tiểu thư..Vâng.”
Hoài Ân đang họa, cảm giác có Người tiến đến liền che đi bức họa.Hoài Ân đã căn dặn A Hán là không muốn gặp bất kì ai,nhưng không nghĩ đến A Hán lại để Nhược Yên vào gặp Nàng.
“Nhược…Quận chúa..”
“Sao vậy..Ân không chào đón Ta.”
“Không phải, chỉ là..”
“Mấy ngày không gặp, cả cách xưng hô cũng thay đổi.” Nhược Yên vốn dĩ rất lo lắng cho Hoài Ân, nhưng là khi gặp Người này không sao thì cũng an tâm. Nhưng lại thấy Hoài Ân lạnh nhạt, còn xưng hô xa cách không khỏi làm Nàng khó chịu.
“Dù sao bối phận cũng không thể không theo…”
“Vậy sao..Là vì bối phận hay là sợ…”
“Ta..”
“Ân, Ngươi sao đột nhiên lại trở nên như vậy, Ngươi rốt cuộc đang trốn tránh điều gì..”
“Quận chúa nghĩ nhiều, chỉ là…”
“Ngày hôm đó..ở Nhà tranh, Ta và Ngươi..”
“Quận chúa, chuyện đó là Ta thất lễ. Nàng đừng hiểu lầm..”
“Ta hiểu lầm..Tống Hoài Ân. Trong lòng Ngươi Ta rốt cuộc chút địa vị gì hay không.Ta ở Vương phủ lo lắng cho Ngươi, biết Ngươi bị thương liền chạy đến. Ngươi rốt cuộc trong lòng có Ta hay không..”Lâm Nhược Yên vừa nói nước mắt không tự giác tuôn, Nàng không rõ vì sao đứng trước Người này Nàng luôn luôn là yếu đuối.Nàng có biết bao bất an không thể nói.
“ Quận chúa, là Ta đã gây hiểu lầm cho Nàng..chúng Ta thật sự là không thể nào?.”
“Rõ ràng là Ngươi đã hiểu, hôm đó chẳng phải…”
“Quận Chúa, là Ta phụ lòng Người…Trước giờ Ta chỉ xem Người là bằng hữu..chưa từng..”
“Tống Hoài Ân, Ngươi có dám nhìn vào mắt Ta nói lại những lời vừa nói sao. Ngươi dám nói với lương tâm rằng một chút cũng không động tâm sao..”
“Ta..” Hoài Ân đúng là đang dối lòng, căn bản không dám đối diện.
“Ngươi không dám..”
Danh Sách Chương: