• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa từ từ mở ra.

Tạ Kiều sững sờ, bên ngoài không phải là bãi đất phẳng của tiểu khu mà là bóng tối bao trùm, không có lấy một tia sáng, dường như bên trong ẩn chứa sinh vật cực kỳ nguy hiểm...

Có cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào cậu!

Cậu vô thức rùng mình một cái, đóng sầm cửa lại.

Tạ Kiều đành phải trở về trạm tiếp nhận.

Dường như Ackles đã sớm đoán được cậu sẽ gặp phải trắc trở, hắn nằm trên chiếc giường nhỏ xem TV, cánh nhỏ màu đen vung vẩy: "Nói từ trước rồi mà không nghe cơ, không ai có thể ra ngoài cả."

Tạ Kiều ngơ ngác nhìn đám Ackles: "Mọi người đều biết sao?"

Ni Ni lon ton chạy đến quấn lấy chân cậu, vung đôi cánh yêu tinh trong suốt bay tới bả vai cậu, cọ cọ trên cổ cậu, tựa như đang an ủi.

Hai tay Tiểu Lin chống mặt gật đầu.

U linh cũng không nói gì.

Tạ Kiều: ...Bảo sao mọi người không ngạc nhiên khi cậu nói đi.

Có lẽ sợ cậu mất mặt nên còn tặng cậu quà chia tay, còn vẫy tay chào tạm biệt.

Tạ Kiều có chút đau lòng lại có chút cảm động.

Lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào vấn đề tồn tại của sở nghiên cứu, có lẽ nhóm sinh vật trong trạm tiếp nhận sẽ hiểu tổ chức này hơn cậu, trở thành điểm mấu chốt giúp cậu rời khỏi đây.

Tạ Kiều kìm không được hỏi: "Mọi người có biết sở nghiên cứu không?"

"Biết." Ni Ni bay trên vai cậu gật đầu: "Chúng em đều là bị người của sở nghiên cứu bắt tới đây."

Ackles thực sự không thích cái chữ "bắt" này, không hài lòng sửa cho đúng: "Không phải bắt mà là đánh lén. Nếu vào thời kỳ mạnh nhất của chủ nhân Vực Sâu ta đây thì chỉ cần một mồi lửa cũng có thể gϊếŧ sạch chúng rồi."

Tạ Kiều nhìn ác ma nhỏ bị nhốt trong buồng giam đang ngồi xem TV, lựa lời hỏi: "Thế bây giờ chủ nhân Vực Sâu có thể thoát khỏi phòng giam không?"

Ackles: ...Con thỏ tai cụp này đáng ghét quá đi mất, đợi một ngày nào đó ta sẽ ăn luôn mi.

"Vì sao người của sở nghiên cứu lại muốn bắt mọi người?"

Tạ Kiều hỏi một vấn đề khác.

Ni Ni cất chất giọng lanh lảnh đáp: "Có thể do em biết trồng rau."

Ackles khinh thường: "Chỉ trách ta đây quá mạnh."

U linh nhỏ giọng trả lời: "Tôi rất giỏi chăm sóc trẻ nhỏ."

Tiểu Lin nghe không hiểu bọn họ nói gì, tự vỗ đuôi cá ngồi chơi trong góc.

"Đúng rồi, tôi còn có thế nấu cơm."

"Ni Ni biết phun lửa nữa á."

"Ai mà chẳng biết phun lửa, ngọn lửa Vực Sâu còn mạnh hơn cái đốm lửa tàn của nhóc nhiều."

...

Dáng vẻ nghiêm túc trước đó biến mất tăm mất tích.

Tạ Kiều: ...Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên hỏi vấn đề này.

*

Sau khi tan làm, tiếng TV trong tiệm sửa chữa vang lên, phát thanh viên trên TV đang đọc thông tin mới nhất.

"Người thuộc sở nghiên cứu đã tiết lộ kết quả điều tra mới nhất về sự xuất hiện của đám sương mù xám. Đây là biểu hiện của quá trình tự phục hồi của hành tinh, nhưng không liên quan tới việc ô nhiễm môi trường, quái vật nắm giữ nguồn tài nguyên linh khí, muốn ngăn chặn sương mù màu xám thì chỉ có thể tăng cường bắt giữ quái vật..."

Hạ Giản ngồi ăn cơm hộp đưa ra bình luận: "Bao nhiêu năm rồi vẫn ca đi ca lại một bài."

Mấy ông cụ rảnh rỗi ngồi trước tiệm cũng sôi nổi bán tán, ông một câu tôi một câu.

"Nếu không thì nộp đơn xin phí hỗ trợ nghiên cứu kiểu gì."

"Nói không chừng bắt quái vật về làm nghiên cứu vũ khí sinh hóa, tôi thấy ông Lý trong vòng bạn bè đăng bài nói vậy."

"Vậy cũng phải có quái vật chứ, bao nhiêu năm qua tôi có thấy con nào đâu."

Ngu Hàn Sinh từ công ty đi trở về tiệm sửa chữa.

Lý Trạch đưa hộp cơm còn sót lại trên bàn cho y.

Chiếc đũa kẹp cải trắng trên tay Hạ Giản dừng lại, vội hỏi: "Có đội thi công nào đồng ý nhận thầu không?"

"Đội thi công gì vậy?"

Nhiễm Chu ngồi trên ghế nhìn về phía Hạ Giản.

Hạ Giản đang định nói lại bị Lý Trạch ngăn cản: "Cũng không phải chuyện lớn gì, Tiểu Chu cậu ăn cơm trước đi."

Nhiễm Chu biết điều "Ừm" một tiếng.

Không ngờ Ngu Hàn Sinh lại liếc mắt nhìn Nhiễm Chu, thản nhiên mở miệng: "Không có."

"Không chỉ Biên Thành, ngay cả các tỉnh lân cận cũng không có đội thi công nào đồng ý nhận thầu công trình."

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Hạ Giản lo lắng từ tận đáy lòng: "Nếu có ai quen biết nhà thầu thì tốt quá, thật ra tôi có một người họ hàng xa làm thầu công trình nhưng lâu rồi chưa nói chuyện, để giờ tôi đi gọi điện hỏi xem."

"Đúng thế, bây giờ phải làm sao."

Rắn lớn như có suy tư nói.

Nhiễm Chu mới đến không cảm thấy có chuyện gì, nhưng Lý Trạch sợ tới mức đánh rơi hộp cơm trong tay xuống đất, đây là lần đầu tiên anh ta thấy thái độ này của rắn lớn.

Nhiễm Chu liếc mắt nhìn ba người xung quanh một cái, buông hộp cơm trên tay: "Tôi có một người bạn nhận làm thầu công trình, cách Biên Thành cũng không xa, nếu không để tôi hỏi anh ta xem giúp đỡ được không."

Hạ Giản vui mừng khôn xiết: "Thế cảm ơn Tiểu Chu nhá, về mặt giá cả..."

Ngu Hàn Sinh híp đôi mắt hẹp dài, có vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ: "Sau khi dự án kết thúc sẽ thanh toán."

Hạ Giản: ??!!

Hắn sợ ngu người luôn, bây giờ vất vả lắm mới tìm được Nhiễm Chu có quan hệ, song y chẳng những không nhượng bộ về giá cả mà còn yêu cầu thanh toán sau khi hoàn thành công trình, trả tiền theo từng đợt có khi nghe còn hợp lý hơn.

Càng khiến hắn không ngờ là Lý Trạch cũng lên tiếng bổ sung: "Tiểu Chu làm bên tài vụ cũng biết đấy, công ty chúng ta vừa mới thành lập không có nhiều tiền, cậu thử nói với bạn xem có thể ưu đãi giảm cho chúng ta 20% được không, nếu không công ty thực sự không đủ tiền."

Ngu Hàn Sinh khẽ gật đầu.

Trong nháy mắt, Nhiễm Chu còn tưởng rằng thân phận của mình đã bị bại lộ, nào có người há mồm ăn nhiều đến vậy?

Nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hạ Giản và Lý Trạch cũng không giống giả bộ, về phần Ngu Hàn Sinh, y chưa bao giờ có biểu cảm dư thừa.

Có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi.

Hắn cẩn thận cúi đầu, đến khi ngẩng lên lại nở nụ cười má lúm đồng tiền tiêu chuẩn: "Để tôi đi hỏi bạn một chút, nhưng mọi người đừng ôm hy vọng nhiều, điều kiện này bản thân tôi cũng không nắm chắc."

Thấp hơn giá thị trường 20% lại còn muốn kết toán sau khi hoàn thành, cmn coi có khác gì giúp đỡ người nghèo vượt khó không!

Nhưng vì để có được sự tin tưởng của Ngu Hàn Sinh nhanh hơn, hắn đành mỉm cười đồng ý.

Ngu Hàn Sinh hơi cụp mắt.

Sau khi rắn lớn cơm nước xong xuôi thì quay về căn phòng dưới tầng hầm.

Y đóng cửa lại, miệng vết thương bị áp chế ban ngày bắt đầu đổ máu, y vào phòng tắm đứng dưới vòi hoa sen.

Giọt nước theo hầu kết chảy tới cơ bụng rõ ràng, hòa tan vết máu.

Y đứng dưới vòi mở điện thoại.

[Chúc mừng bạn đời của bạn đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ!]

[Đó là người bạn đời vô cùng dũng cảm]

[Bạn có đồng ý vượt qua giai đoạn tiếp theo cùng người ấy không? Mở khóa trò chuyện bằng giọng nói, chỉ cần mười đồng tiền vàng một từ, cửa hàng cũng sẽ bán thêm nhiều loại đạo cụ. Chào mừng bạn ghé mua]

Hắn cầm khăn giấy lau tay, lạnh lùng ấn chọn "Đồng ý".

Khuôn mặt thản nhiên của rắn lớn hiện lên vài phần dịu dàng.

*

Một tin tức lại được spam khắp diễn đàn trò chơi "Trạm tiếp nhận quái vật", không phải thông báo mới của trò chơi mà là một thông báo kỷ lục qua màn.

[Đừng ngăn tôi nạp tiền: Hai ngày đã qua level 4?! Tôi nghi ngờ Tạ Kiều là con của nhân viên công ty game.]

[Đéo đứa nào cản mày cả: Lúc trước còn nói thời gian qua level 3 của người này quá dài, ấy vậy mà thẳng tay xóa sổ luôn kỷ lục năm mươi ba ngày qua cửa. Không được, tôi muốn đút lót tiền vàng.]

[Hèn mọn nuôi con cầu phát tài: Tôi cũng xin chân tặng tiền ké luôn, thật sự muốn biết cao nhân qua màn thế nào.]

Ngoài diễn đàn, công ty game dưới danh nghĩa sở nghiên cứu cũng đang điều tra.

"Vì sao ý thức của quái vật lại được phục hồi?" Câu hỏi từ điều tra viên cấp cao của sở nghiên cứu truyền ra từ điện thoại.

"Có lẽ là tài khoản nào đó xuất hiện bug, chúng tôi đang điều tra, đợi khi tìm được sẽ loại bỏ bug này."

"Hy vọng mấy người sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình." Điều tra viên cấp cao cúp máy.

Rắn lớn vừa mở game đã nhận được danh sách xin kết bạn dài dằng dặc, y nhẫn tâm ấn từ chối sạch.

Tất nhiên tiền vàng vẫn phải thu chứ.

Khi Ngu Hàn Sinh thu tiền vàng, Tạ Kiều về tới nhà.

Bây giờ tâm trạng cậu vô cùng chán nản, cho dù là cỏ Timothy cậu thích nhất ở ngay trước mặt cậu cũng sẽ không ăn miếng nào.

Thôi được rồi, chỉ một lá vậy.

Hai lá cũng ổn.

Ba lá cũng không phải chuyện lớn.

...

Tạ Kiều lắc đầu tự nhắc nhở bản thân , bây giờ tủ lạnh chỉ có cà rốt thôi, làm gì có cỏ Timothy cho cậu.

Cậu mở sổ tay hướng dẫn chăm sóc tiếp nhận trên bàn, phát hiện có thêm một trang chữ in đen.

...Gửi nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp: Chúc mừng bạn đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ, bạn có thể rời khỏi nhà, tiếp theo bạn cần tự bắt quái vật để làm khu vực trạm tiếp nhận thêm phong phú.

Tạ Kiều hít sâu một hơi, kiềm chế suy nghĩ xé nát sổ tay hướng dẫn chăm sóc tiếp nhận của bản thân. Bây giờ ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ như sổ tay viết thì cậu không còn biện pháp thứ hai rời khỏi nơi này.

Cậu chỉ đành kiên nhẫn lật sang trang tiếp theo.

...Năm thứ ba sẽ có bài đánh giá tiếp nhận, cấp bậc quái vật bị bắt giữ càng cao điểm đánh giá sẽ càng cao, tất nhiên độ khó cũng sẽ càng cao. Hãy mạnh dạn rời khỏi nhà và bắt giữ quái vật! Thu thập tài nguyên trong tự nhiên cũng sẽ giúp tăng thêm điểm đánh giá.

Năm thứ ba?

Tạ Kiều vội vàng nhìn điện thoại, qua nửa năm, trạm tiếp nhận có hai mươi buồng giam, có nghĩa là cậu cần phải bắt thêm mười sáu con quái vật nữa.

Sẽ mệt chết mất.

Bé thỏ tai cụp uể oải nằm bẹp trên ghế.

[Tim bạn đời của bạn đã như tro tàn]

[Có vẻ cậu ấy khá đau đầu với nhiệm vụ tiếp theo]

[Trên bàn có một bức thư cậu ấy viết cho bạn, bạn có muốn mở ra xem thử không? Có thể thử nói chuyện cùng cậu ấy]

Ngu Hàn Sinh nâng mắt, ấn chọn đọc.

..."Chào ngài Ngu: Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian này, hy vọng anh cũng có thể chăm sóc bản thân thật tốt, tôi còn chưa thấy rắn chín đầu trông như thế nào đâu, nhất định rất ngầu nhỉ. Nếu tôi có thể mạnh mẽ như rắn chín đầu thì tốt quá. Chậu dâu tây và việt quất mới ra quả tôi mới hái... Có chút không nỡ xa anh..."

Viết khá lảm nhảm dong dài.

Ánh mắt rắn lớn rơi xuống dòng chữ cuối cùng.

Y chỉ mới rời đi có một buổi trưa.

Vậy mà đã dính người như thế này sao?

"Anh về rồi."

Y sợ dọa đến bé thỏ tai cụp, nhẹ giọng nói.

Trong màn hình, Tạ Kiều nghe thấy giọng nói trầm lắng của một người đàn ông, cậu sợ tới mức bật dậy khỏi ghế.

Cậu đoán tới một khả năng, ngập ngừng hỏi: "Ngài Ngu à?"

Cậu nghe thấy một chữ "Ừm" lạnh lùng.

Quả nhiên là ngài Ngu.

Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ do thiết bị nhiễu sóng nên giọng ngài Ngu nghe có chút máy móc, âm sắc không mấy rõ ràng, chỉ cảm thấy vô cùng lạnh nhạt.

Bé thỏ tai cụp vô cùng vui vẻ khi có thể nói chuyện cùng ngài Ngu, thẳng cho đến trước khi đi ngủ, lúc nằm trên giường rồi vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

"Ngài Ngu ơi, anh cũng là thành viên của sở nghiên cứu như tôi à?"

"Không."

"Vậy tại sao anh cũng ở trong phòng này?"

"Không ở."

"Vì sao tôi có thể chạm vào anh và nghe thấy tiếng anh nói?"

"Rất phức tạp."

...

Đều là một hỏi một đáp, ngài Ngu tích chữ như vàng trả lời, thoạt nhìn cũng không có vẻ không có hứng thú nói chuyện với cậu.

Tạ Kiều hỏi cũng buồn ngủ.

Cậu nằm nhắm lại mắt.

Trong đầu thầm sắp xếp thông tin, trạm tiếp nhận là do sở nghiên cứu lập ra, mục đích là vì muốn chăm sóc tiếp nhận quái vật và thu thập tài liệu về chúng. Nhưng trước giờ cậu chưa từng nghe qua về tổ chức này, cậu thực sự vẫn ở thế giới ban đầu của mình ư?

Cậu thiếp đi lúc nào không hay.

Chàng trai trong điện thoại nhắm mắt, tiếng hít thở đều đều kéo dài, rắn lớn vẫn chăm chú nhìn màn hình, trong mắt hiện vẻ mịt mờ không rõ.

Không biết vì sao y không muốn nói cho Tạ Kiều biết rằng cậu sống trong trò chơi.

Có lẽ Tạ Kiều đối với y mà nói không phải là một trò chơi.

Ngu Hàn Sinh đi tới giường nằm xuống, đặt điện thoại ở vị trí cách mình gần nhất, chỉ cần vừa quay đầu là có thể nhìn thấy Tạ Kiều. Tạ Kiều ngủ trong điện thoại, y cũng nhắm đôi mắt nặng nề theo.

Sáng hôm sau, Nhiễm Chu mang đến một tin vui, bạn hắn đồng ý nhận thầu công trình Ngu thị.

Hạ Giản còn đang ăn cơm sáng, suýt chút chửng bánh bao xuống bụng: "Đồng ý luôn cả thanh toán sau khi xong với ưu đãi giảm giá 20% rồi?"

Ngu Hàn Sinh nhìn Nhiễm Chu, trong mắt lộ vẻ tìm tòi.

Nhiễm Chu bị ánh mắt y nhìn đến phát hoảng, cố gắng áp cơn ớn lạnh đang dâng lên từ đáy lòng, đáp: "Mấy năm nay anh ta không tìm được mối làm nên lúc tôi nhắc có hơi do dự chút, cuối cùng vẫn đồng ý làm."

Hạ Giản nở nụ cười từ đáy lòng, cho Nhiễm Chu một cái ôm: "Lần này phải cảm ơn Tiểu Chu nhiều, chờ tới khi bán xong sẽ bảo giám đốc Ngu phát tiền thưởng cho cậu."

Nhiễm Chu muốn trợn tròn mắt tại chỗ, còn chưa bán được căn nhà nào kìa, song hắn vẫn mỉm cười ngại ngùng như cũ: "Cảm ơn anh Hạ nhiều."

Lý Trạch vuốt cằm nghiền ngẫm: "Haizz, sớm biết thế đã xin giảm giá 30%, tính sai quá."

"Còn chưa ký hợp đồng." Mặt Ngu Hàn Sinh tỉnh bơ bổ sung.

Nhiễm Chu: ...

Hắn nhìn ra rồi, ba đứa này không nên mở công ty, mà nên đi ăn cướp thì đúng hơn! Hạ Giản nhìn qua có vẻ ngây thơ trong sáng nhưng lúc này cũng không hé miệng nói nửa lời là sao?

*

Tạ Kiều bên trong điện thoại cũng rời giường.

Sáng sớm thức dậy cậu mới phát hiện chiếc gối bị cắn nát đã được đổi lúc nào không hay, bên cạnh gối còn có một chiếc gậy mài răng mới!

"Ngài Ngu ơi?"

Ngài Ngu không có ở đây.

Cậu lén biến về nguyên hình thỏ tai cụp, sau khi vui vẻ chơi cùng cây gậy mài răng mới mặc bộ giáp tí hon, đội chiếc mũ giáp nhỏ, tay cầm đèn pin và thanh đoản kiếm.

Hôm nay cậu muốn thám thính tình hình bên ngoài.

Nhưng mà vẫn thấy bất tiện chỗ nào ấy.

Cậu lấy băng dính dính đèn pin lên trên mũ giáp, ngậm thanh đoản kiếm, sau đó mới đi đến cuối trạm tiếp nhận, chuẩn bị rời đi.

Hai chân Tạ Kiều run rẩy, nhưng vẫn dũng cảm mở cửa.

Đập vào mắt là bóng đêm vô tận, đèn pin trên đầu rọi vào một đống đá có màu sắc khác nhau, những nơi tối hơn không thể nhìn thấy.

Cậu lấy hết can đảm bước ra khỏi cửa, Ni Ni theo sau cũng muốn đi cùng, nhưng dường như có tồn tại sự trói buộc nào đó, yêu tinh thoát kiểu gì cũng không được, chỉ có thể lo lắng nhìn bóng lưng thỏ tai cụp.

Mặt đất là có thật.

Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, báo cáo chăm sóc tiếp nhận nói qua thu thập tài nguyên thiên nhiên có thể nâng cao kết quả đánh giá, song khi cậu cúi đầu nhìn cục đá dưới chân.

Muốn cậu... thu thập kiểu gì?

Chẳng lẽ muốn vác về ư.

[Bạn đời của bạn rời khỏi phòng đi thăm dò bên ngoài]

[Hãy chú ý nguy hiểm từ bóng tối sâu thẳm, một khi nhân vật trong game tử vong sẽ không thể sống lại]

[Cậu ấy phát hiện một đống quặng sắt nhưng trên tay cậu ấy không có cuốc thu chữ thập, bạn có thể vào cửa hàng mua sắm]

Ngu Hàn Sinh ngồi trong văn phòng nhướng mày, mở cửa hàng, tiêu tám nghìn đồng tiền vàng để mua cái cuốc chữ thập đắt nhất.

Trong màn hình, Tạ Kiều bỗng thấy một chiếc cuốc chữ thập xuất hiện dưới đất.

Muốn cậu dùng nó cuốc à?

Cậu nhổ thanh đoản kiếm trong miệng ra, một tay cầm cuốc chữ thập thử bổ xuống hòn đá đen xì.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hòn đá cũng nứt, xuất hiện quặng sắt đen.

Hóa ra là vậy.

Tạ Kiều hiểu luôn.

Nhưng bình thường cậu không tập thể dục nhiều, mà đập đá lại cực kỳ mất sức, thoáng cái đã đứng thở hồng hộc.

[Thu thập 10000 quặng sắt có thể tăng thêm 1 điểm đánh giá, khi điểm đánh giá từ 90 trở lên có thể rời khỏi trạm tiếp nhận, có lẽ bạn nên đề nghị cậu ấy bắt quái vật đề tăng điểm?]

Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm Tạ Kiều thở hồng hộc đập đá cạnh phòng, ngay cả chân cũng không dám bước ra ngoài, bạn đời của y không có cái gan kia.

Y đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục đọc văn kiện.

Đúng thật là Tạ Kiều không có cái lá gan kia.

Cậu thà đập đá mỗi ngày còn hơn phải vào trong bóng tối bắt quái vật, người khác muốn đi bắt quái vật, cậu đi là muốn... giao cơm đến tận phòng.

Cậu đập đá suốt một ngày, thu thập được tổng cộng 20 quặng sắt, lông từ trên xuống dưới biến thành đen thui, như mới vừa bị kéo ra khỏi đống than, thành bé thỏ than đen rồi.

Ni Ni đứng trước cửa đợi thấy cậu, cẩn thận hỏi thăm: "Bạn có thấy Tạ Kiều không, cũng là thỏ tai cụp giống bạn í, nhưng lông anh ấy màu trắng tinh cơ."

Tạ Kiều: ...Tôi chết rồi.

Cậu nhảy về phòng, chợt bị một bàn tay xách lên, xách từ trạm tiếp nhận về tới phòng tắm mới thả.

"Ngài Ngu để tôi tự làm được rồi."

Bé thỏ tai cụp ngại ngùng dựa lên lan can bồn tắm mở miệng.

"Quá bẩn."

Ngu Hàn Sinh hờ hững nhả ra mấy chữ.

Tạ Kiều cúi đầu nhìn bồn tắm, bồn tắm trắng tinh ban đầu đã bị cậu cọ đen một mảng, hiện lên hình thỏ tai cụp, không thể nhìn thấy vẻ mặt.

Bé thỏ tai cụp bẩn ơi là bẩn cúi thấp đầu chui xuống đáy bồn.

Ngoài màn hình, Ngu Hàn Sinh chạm vào vòi hoa sen, hiện tương tác tùy chọn.

[Bạn có chắc muốn tắm cho bạn đời của mình không?]

Y chọn xác nhận.

Nước từ vòi sen chảy ra, một bàn tay lạnh lẽo thoa sữa tắm lên lông Tạ Kiều, bé thỏ tai cụp lập tức nhảy dựng: "Tôi tự làm được mà."

Tuy cậu và ngài Ngu đều là đàn ông nhưng tắm rửa cho người khác cũng quá gay rồi, mặc dù cậu là một trai thẳng đọc truyện tranh đam mỹ nhưng cũng không thích ứng được.

Nhưng vì cậu nhảy quá cao nên đụng phải vòi hoa sen, cậu ôm đầu nhỏ ướt nhẹp nước khẽ kêu một tiếng của loài thỏ, nghe có hơi giống tiếng cún.

Ngu Hàn Sinh mặt không cảm xúc chạm vào vòi sen lần nữa, vuốt vuốt màn hình điện thoại giúp quả cầu lông đen xì tắm rửa.

Mới đầu bé thỏ tai cụp còn ngại không dám ngẩng đầu, nhưng sau khi tắm xong, Ngu Hàn Sinh giúp cậu sấy lông, Tạ Kiều thoải mái đến độ buông thõng hai tai, ngoan ngoãn nằm trên khăn lông.

Đám lông ướt nhẹp dần trở nên bông xù, toàn thân đều được bao phủ bởi lớp lông tơ trắng muốt.

Bé thỏ tai cụp vô cùng tự hào về bộ lông dài rậm của mình, rụt rè khoe khoang: "Không như loài rắn mấy anh không có lông, thỏ tai cụp bọn tôi có nhiều lắm á, lần nào sấy lông cũng lâu, quá phiền phức."

Ngài Ngu không nói gì, động tác sấy lông thỏ cũng dừng lại.

Tạ Kiều ủ rũ, có phải cậu đả kích ngài Ngu quá không? Không thể nói rắn không có lông, vì rắn làm gì có cọng lông nào.

Khi cậu đang chuẩn bị nói, một cây kéo sắc bén đột nhiên xuất hiện trước mặt, kèm theo giọng nói lạnh lùng của ngài Ngu: "Thế thì cắt."

Tạ Kiều bị dọa đến nỗi mặt thỏ biến sắc, cậu thực sự không muốn cắt, cậu chỉ... chỉ muốn khoe khoang chút xíu thôi mà.

Sau này cậu không bao giờ dám khoe nữa.

"Thực ra không phiền lắm đâu."

Cậu nhanh chóng bổ sung.

Nhưng mà Ngài Ngu đã cầm lấy kéo, nghiêm túc muốn tỉa lông cho cậu, bé thỏ tai cụp núp tịt vào khăn.

Nghĩ đến cảnh bản thân biến thành một con thỏ trụi lông, nước mắt cậu cứ thế lăn dài rồi rơi xuống đất.

Ngoài màn hình.

Ngu Hàn Sinh nhìn bé thỏ tai cụp khóc thút thít thì khẽ nhíu mày, tự hỏi tại sao Tạ Kiều lại khóc thảm thương đến vậy.

"Đừng khóc."

Y trúc trắc sờ lưng bé thỏ tai cụp.

Nhưng bé thỏ tai cụp lại càng khóc to hơn, cũng không biết người nhỏ thế này mà giấu đâu nhiều nước mắt vậy.

Tạ Kiều bên trong điện thoại cảm nhận được cái vuốt của Ngu Hàn Sinh, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ.

Tiêu rồi.

Đám lông bông xù của cậu sắp không giữ nổi rồi.

Nhưng ngài Ngu chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cậu, trái tim cậu dần buông lỏng, từ khóc nức na nức nở biến thành khóc thút thít, ngài Ngu không mang bất kỳ cảm xúc gì cất giọng: "Nếu em khóc nữa thì..."

"Muốn ăn luôn em sao?" Tạ Kiều lập tức nói: "Em ăn không được đâu!"

Một tay Ngu Hàn Sinh chống cằm, cúi đầu nhìn bé thỏ tai cụp sợ đến phát run, môi mỏng khẽ mím, tay còn lại vuốt màn hình.

Trong màn hình.

Một bàn tay lạnh lẽo rơi xuống trên môi Tạ Kiều, chợt dừng lại, giọng người đàn ông không mang theo bất kì cảm xúc gì vang bên tai cậu: "Hôn em."

Trái tim Tạ Kiều như hẫng nhịp, nhưng chỉ là trong nháy mắt, giọng ngài Ngu lạnh đến nỗi cứ như đọc danh sách tử hình, cậu lập tức ngừng khóc, tự cầm khăn lau khô lông.

Ngu Hàn Sinh thu tay.

Y nhìn chằm chằm bé thỏ tai cụp hoảng loạn trong màn hình, hồi lâu mới dời tầm mắt.

*

Hơn một tháng sau, đội thi công xây dựng Liêu Châu ký kết hợp đồng "bị uống máu ăn thịt" với Ngu thị, khánh thành thi công long trọng.

Mặc dù có rất nhiều công nhân nhưng vẫn thiếu nhân viên hậu cần. Hạ Giản tiến cử một người đàn ông trung niên da ngăm đen trông coi vật liệu xây dựng ban đêm.

"Giám đốc Ngu, chú A Minh là người thành thực, lúc trước làm công nhân nhưng nhà máy đã đóng cửa, anh xem..."

Hạ Giản thay đổi xưng hô với Ngu Hàn Sinh lúc nào không hay, nói đến cũng lạ, rõ ràng là một người trầm mặc, nhưng mỗi lần đứng trước mặt Ngu Hàn Sinh không hiểu sao lại cứ thấy áp lực.

A Minh cẩn thận mỉm cười, nhưng không nói một lời.

Hạ Giản đi đến bên cạnh Ngu Hàn Sinh nhỏ giọng nói: "Hồi nhỏ chú A Minh phát sốt khiến dây thanh quản bị cháy, biến thành người câm."

Ngu Hàn Sinh lạnh nhạt "Ừ" một tiếng.

Hạ Giản yên tâm, hắn biết Ngu Hàn Sinh là người mặt lạnh tim nóng, có thể giúp người đều sẽ giúp một phen.

Nhưng hắn lại không biết là rắn lớn thuê người khuyết tật chỉ vì ưu đãi giảm thuế, làm gì có khái niệm giúp chút chuyện nhỏ không tốn sức.

Sau khi ra khỏi văn phòng, Hạ Giản nói với A Minh: "Giám đốc Ngu của chúng ta nhìn qua khá lạnh lùng nhưng vẫn tốt tính lắm, còn được đồn cảnh sát khen ngợi là người hăng hái làm việc nghĩa."

A Minh không thể nói chuyện chỉ đành gật đầu.

Chú rất có thiện cảm với giám đốc Ngu này, bởi vì ánh mắt y nhìn chú không khác gì so với người thường, đều vô cùng lạnh lùng, điều này khiến chú cảm thấy rằng mình cũng giống những người còn lại.

"Chờ lát nữa tan tầm cháu đưa chú đến công trường nhìn nhé." Hạ Giản thân thiết nói: "Chú A Minh, giờ cháu dẫn chú đến tiệm sửa chữa nghỉ ngơi chốc lát."

A Minh ra hiệu bằng ngôn ngữ của người câm điếc, tỏ vẻ chính mình cũng có thể đi được, nhưng Hạ Giản vẫn dắt chút đến tiệm sửa chữa đối diện bên đường bưng cho chú cốc nước.

Chú nhìn bóng lưng Hạ Giản chạy vội về phía tòa nhà văn phòng, vành mắt thoáng đỏ. Chỉ có Hạ Giản gọi chú là chú A Minh, người khác đều gọi chú là đồ câm này đồ câm nọ, nhiều năm như thế khiến chú gần như quên đi chính tên của mình.

Minh tức là sáng.

Chú cúi đầu nhìn chiếc quần màu xám của mình, cuộc đời xám xịt của chú không xứng với tên này.

Mặt khác Tạ Kiều bên trong điện thoại đã dùng cuốc đập đá suốt hai tháng, nhưng sổ tay chăm sóc tiếp nhận chỉ hiện có 0.1 điểm.

Nói cách khác nếu cậu muốn đạt tiêu chuẩn 90 điểm thì phải đập đá suốt một trăm tám mươi năm!

Không phải cậu không nghĩ tới việc vào sâu bên trong, nhưng bé thỏ tai cụp nhìn cẳng tay cẳng chân bé xíu của mình, thật sự không hạ nổi quyết tâm mà.

Do đó một bé thỏ tai cụp mặt xám mày tro vẫn phải lập chí phấn đấu đập đá như thường.

Hôm nay cũng không khác ngày thường là bao, cậu đứng cạnh nhà đập đá, song cuốc chữ thập vừa chạm lên cục đá, bỗng bên trong đá nứt ra.

Tạ Kiều nín thở nắm chặt cái cuốc, chiếc đèn pin lắc lư trên đầu lúc này cũng ngừng chuyển động, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Yên tĩnh đến quỷ dị.

Cục đá dần dần nứt ra, có thứ gì bò ra khỏi đá!

Tạ Kiều bị dọa tới mức mềm chân, trong lúc nhất thời quên luôn bản năng chạy trốn, sau đó cậu phát hiện thứ bò ra chính là một cục đá khác, chẳng qua cục đá này có thêm cái mũi dài, mắt và miệng.

Đây chắc hẳn là một con quái Thạch Đầu.

Tạ Kiều: ...Ai kêu đập đá quá nhiều nên giờ khổ chủ tìm tới cửa rồi.

Dưới ánh đèn pin sáng lờ mờ, một con thỏ tai cụp giơ cuốc chữ thập và một con quái Thạch Đầu mắt to trừng mắt nhỏ.

Hai tai rũ bên đầu Tạ Kiều run lẩy bẩy, trong lòng không ngừng tự hỏi phải làm sao bây giờ làm sao bây giờ, con quái Thạch Đầu này có ăn thịt mình luôn không.

Quái Thạch Đầu nhỏ mới nhảy ra từ trong tảng đá cũng run không kém, lo lắng con thỏ tai cụp trước mặt có tính đập đá nữa không.

"Tôi nhiều lông, không thể ăn."

"Em cứng lắm không đập được."

Hai người gần như mở miệng cùng một lúc.

Bầu không khí chợt lặng thinh trong chốc lát.

Vì để thể hiện bản thân không có tính đe dọa, Tạ Kiều đưa chiếc cuốc chữ thập qua: "Vậy em có muốn về nhà với anh không?"

Quái Thạch Đầu nhỏ nhìn cuốc chữ thập sắc bèn run rẩy gật đầu.

Thấy mọi chuyện đã được giải quyết trong hòa bình, Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim bị dọa sợ lúc trước vẫn đập loạn nhịp.

Cậu đi phía trước, quái Thạch Đầu nhỏ theo sau, nhắm mắt nhắm mũi đi về trạm tiếp nhận.

"Người mới á?" Ác ma trong buồng giam bên cạnh bay đến trước song sắt: "Xùy, hóa ra chỉ là quái Thạch Đầu thấp kém."

"Tạ Kiều, cậu đừng có mà bố trí nó sống bên cạnh buồng giam của ta, ta không muốn sống chung với quái Thạch Đầu." Ackles vênh mặt hất hàm nói.

"Hôm nay ăn thịt luộc."

Tạ Kiều nói nhanh.

Ackles vung vẩy cánh nhỏ màu đen không nói nữa.

Tạ Kiều đưa quái Thạch Đầu nhỏ tới buồng giam bên cạnh Ni Ni.

Tất cả buồng giam đều là nền xi-măng, cũng không có đồ đạc, nhưng quái Thạch Đầu nhỏ vẫn tò mò bước vào trong, biến thành cục đá thoải mái nằm giữa buồng giam.

Tạ Kiều: ...Dễ nuôi vậy à.

So với Ackles chuyên gia đòi hỏi khắt khe thì dường như quái Thạch Đầu nhỏ hoang dã vô cùng hiểu chuyện.

Nhưng Tạ Kiều vẫn vào phòng làm một cái giường nhỏ cho quái Thạch Đầu, cậu để cái giường nhỏ vào buồng giam, ngồi xổm xuống tha thiết hỏi: "Em tên là gì, anh là Tạ Kiều."

Hình như quái Thạch Đầu nhỏ chưa từng gặp qua con quái Thạch Đầu nào, do đó rất tự nhiên mà trả lời: "Tên của em là quái Thạch Đầu."

Tạ Kiều: "Ừm, Tiểu Thạch Đầu."

Có vẻ quái Thạch Đầu nhỏ không mấy vừa lòng với cái tên Tiểu Thạch Đầu, nhưng nó sợ cái anh thỏ tai cụp khủng bố này lại tính dùng cuốc chữ thập đập mình nên cố nén nước mắt chấp nhận tên.

Sau khi bố trí tốt chỗ ở cho Tiểu Thạch Đầu, Tạ Kiều về phòng ngủ tắm rửa rồi mở sổ tay chăm sóc tiếp nhận, nội dung trên đó đã được cập nhật.

...Gửi nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp: Chúc mừng bạn đã bắt được một con quái Thạch Đầu cấp C, sau khi hoàn thành báo cáo chăm sóc tiếp nhận bạn sẽ nhận được 5 điểm.

Cậu nhìn một lúc mới buông báo cáo đi vào phòng bếp nấu cơm.

Món ăn hôm nay cậu tính làm là thịt lợn luộc, khi làm món này cậu thích ăn kèm cùng giá đỗ, nhưng giờ không có giá đỗ nên chỉ đành thay thế bằng cải trắng.

Chờ đến khi thịt lợn và cải trắng chín, cậu đổ thêm một lớp ớt bột dày, hạt tiêu và chút hành lá cắt nhỏ, lại thêm một muỗng dầu nóng, rào một tiếng, hạt tiêu nổ lách tách tỏa hương thơm nồng.

Sau khi đổ đầy từng bát cậu bưng đĩa đi vào trạm tiếp nhận.

Tiểu Thạch Đầu tò mò ngồi trên chiếc giường nhỏ Tạ Kiều làm cho nó, mềm mại êm ái, vô cùng thoải mái, nó chưa từng ngồi trên thứ gì êm như này luôn.

Còn có một cái hộp hình vuông đặt phía trước, bên trong có rất nhiều người nhỏ xinh biểu diễn, nó ngạc nhiên lên tiếng: "Người nhỏ biết động đậy kìa!"

Ackles liếc mắt khinh thường nhìn Tiểu Thạch Đầu một cái, khinh thường giới thiệu: "TV mà cũng không biết, đúng là đồ cục đá nhà quê."

Tạ Kiều vừa bước vào trạm tiếp nhận đã nghe được cuộc đối thoại, nếu cậu nhớ không nhầm khi mới dọn TV tới đây thì Ackles cũng có biết nó là thứ gì đâu.

Cậu bưng đồ ăn hôm nay phát cho từng người, Ni Ni cái gì cũng thấy ngon cả, vùi đầu đánh chén hăng say.

Tiểu Thạch Đầu trước giờ chưa từng ăn qua thức ăn, nó chỉ ăn đá qua ngày, nhìn người cá nuốt cả bát đĩa vào bụng nó cũng muốn học theo.

Nhưng nó chỉ to bằng cái bát, không thể học hỏi người ta nên chỉ đành cắn miệng bát cơm.

Tạ Kiều: ...

Cậu vào buồng giam, ngồi xổm trước nó: "Không phải ăn như vậy đâu, em đừng bắt chước giống Tiểu Lin..."

Nghe thấy tên mình, Tiểu Lin nhìn Tạ Kiều một cách đầy cảnh giác, nhưng nghĩ đến vấn đề mặt mũi của con gái người ta nên cậu lập tức thay đổi chủ đề: "Nào, để anh đút em ăn."

Cậu dùng thìa đút Tiểu Thạch Đầu ăn, Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác chốc lát, cuối cùng vẫn phải há miệng trước uy thế của thỏ tai cụp.

Ngay khi Tiểu Thạch Đầu nếm xong miếng thịt đầu tiên, trong đầu nó bay qua một đống đá nhỏ, vừa cay vừa thơm, ăn ngon quá xá luôn.

Không cần Tạ Kiều đút nó cũng tự biết bưng bát nuốt cơm vào bụng.

Tạ Kiều: ...Đứa nhỏ này không sợ nóng à.

Cậu nhớ tới báo cáo tiếp nhận chăm sóc, đi đến trước buồng giam ác ma hỏi: "Anh nói không có biện pháp ra ngoài nào thật sao, nếu chúng ta đoàn kết với nhau có phải vẫn có thể rời khỏi chỗ này không?"

Không phải cậu buồn lo vô cớ, lấy tốc độ tích điểm của bản thân nhất định đến năm thứ ba không tài nào góp nổi 90 điểm, không thể rời khỏi trạm tiếp nhận.

Ackles ung dung thong thả dùng nĩa nhỏ cắm lên miếng thịt luộc: "Từ bỏ ý tưởng ngu xuẩn của cậu đi, nếu có thể ra được chúng ta đã sớm ra rồi, còn cần cậu nói chắc?"

"Hơn nữa, đời này ta không muốn kết bạn với con thỏ tai cụp nào nữa, bọn chúng đều là những sinh vật gian xảo, không tuân thủ ước hẹn." Hắn thậm chí còn không thèm nhìn Tạ Kiều.

"Anh có bạn là thỏ tai cụp khác hả?"

Tạ Kiều nhạy bén bắt được trọng điểm.

Đuôi cá của Tiểu Lin vỗ vỗ lên tường, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, hình như cô cũng quen biết người kia.

Nhưng Ackles không muốn nói tiếp, Tạ Kiều chỉ đành thở dài.

*

Gần đây cuộc sống của đám mèo con trong Biên Thành trải qua không tồi, là "nhân viên kỳ cựu" của Bất động sản Ngu thị, Hạ Giản bố trí sắp xếp để cho chúng sống trong sân sau tiệm sửa chữa, thức ăn còn toàn là hàng nhập khẩu cho mèo, đắt hơn cả cơm hộp họ ăn hằng ngày.

Nhưng đám mèo con có lý tưởng riêng của mình, ngày ngày chúng thay phiên nhau đến công trường, đội nón bảo hộ đặt riêng đi tuần, mãi cho đến sáng hôm sau mới giao ban.

Công nhân đội xây dựng đều là những người có kinh nghiệm lành nghề, quê quán trời nam đất bắc đều có cả, cũng không biết nhà thầu tuyển người từ đâu.

Hạ Giản nhìn lũ mèo con đi làm, đều nói với bên ngoài chúng là mèo của Ngu Hàn Sinh, chú A Minh cũng chăm sóc chúng trên công trường, thật sự không có công nhân nào dám bắt nạt tụi nó.

Công trường về đêm vắng lặng.

Ban đầu có ba người trông coi vật liệu xây dựng, nhưng dài lâu cũng bắt đầu lơ là, hai người khác đều ra ngoài uống rượu, chỉ có chú A Minh câm vẫn canh giữ.

Đột nhiên, chú thấy một vài bóng đen xuất hiện từ đằng xa.

Chú cảnh giác cầm gậy bước đến, mười mấy thằng thanh niên tóc xanh tóc đỏ quen cửa quen nẻo khiêng ống thép trong công trường.

Chú không thể quát chúng nó dừng tay, chỉ có thể xông lên chặn đường chúng.

"Ê chúng mày, ở đây có ông già câm này?" Một thằng đang hút thuốc lá dập điếu thuốc trên tay: "Đừng có cản đường bố, bằng không đừng hỏi sao không có trái ngon ăn."

A Minh lắc đầu, một bước cũng không lùi.

Nhưng ngay sau đó, chú bị mười mấy thằng thanh niên kết phường đè xuống đất đánh, điện thoại trong tay cũng bị giẫm nát, nhưng chú không đau lòng cho chiếc điện thoại của mình mà chỉ đau lòng khi phải trơ mắt nhìn số ống thép bị kéo đi, cắn môi đến bật cả máu.

Chú hận sao bản thân mình lại là người câm.

*

Sáng hôm sau, nhà thầu đi đến văn phòng của Ngu Hàn Sinh.

"Chào giám đốc Ngu."

Vẻ mặt nhà thầu nghiêm túc.

"Đã xảy ra chuyện gì à?" Hạ Giản vội vàng rót cho chủ thầu một ly nước ấm, hắn nhớ khoảng thời gian này đôi bên hợp tác khá tốt mà.

"Chuyện là thế này, người giám đốc Ngu giới thiệu bọn tôi không muốn nhận nữa." Chủ thầu không uống nước.

"Là chú A Minh? Không phải lần trước anh khen chú ấy nghiêm túc có trách nhiệm với công việc à?" Hạ Giản hơi giật mình, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Người trông coi là kẻ ăn trộm." Giọng điệu chủ thầu nghe qua không mấy vui vẻ: "Đêm qua ba người làm nhiệm vụ trông coi công trường thì hai người còn lại đều nhìn thấy hắn hợp lực với kẻ khác trộm thép mang đi bán."

"Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ."

Trong mắt Hạ Giản hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp nói thêm đã bị Ngu Hàn Sinh cắt đứt, rắn lớn ngước mắt hỏi: "Đã kiểm tra camera theo dõi chưa."

"Chỗ đó là góc chết camera." Sắc mặt chủ thầu càng đen: "Hỏi thì hắn không chịu thừa nhận, chỉ biết đứng khoa tay múa chân, nếu không phải là người do giám đốc Ngu giới thiệu tôi đã sớm báo cảnh sát."

Sau khi tiễn chủ thầu đi Hạ Giản có chút khó xử.

Song Ngu Hàn Sinh lại chẳng nói gì, tiếp tục xem văn kiện.

"Giám đốc Ngu, anh tính để kệ à?"

Hạ Giản nhìn không được hỏi hỏi.

"Không quan trọng."

Ngu Hàn Sinh không thèm ngẩng đầu.

Hạ Giản chỉ đành thở dài, so chiến lược đầu tư cùng công ty mới thì đây đúng thật chỉ là một chuyện nhỏ.

Buổi tối khi về tiệm sửa chữa, mấy nhóc mèo chạy ra chào đón họ, Lý Trạch và nhóm mình mới giải quyết xong một vấn đề mang tính đột phá, người có chuyện vui tâm tình thoải mái, cho mỗi bé mèo một hộp cá.

Đám mèo con vui vẻ nhìn anh kêu meo meo, sau đó xách đồ cống nạp lên Ngu Hàn Sinh.

Lý Trạch: ...Tự dưng thấy bản thân chả khác gì bánh xe dự phòng.

Ngu Hàn Sinh không nhận đồ hộp trong miệng đám mèo mà chỉ khom lưng nói gì đó với chúng, sau đó đứng thẳng người.

Mấy ngày sau, Hạ Giản vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của Ngu Hàn Sinh, hắn tìm chú A Minh hỏi thăm tình huống đêm đó.

Khiến hắn tức điên là hai nhân viên trực ban vì che giấu tội lơ là chức trách nên đổ hết tội danh ăn cắp lên đầu chú A Minh.

Hắn muốn kể toàn bộ mọi chuyện cho Ngu Hàn Sinh, nhưng thái độ của y khiến người ta không biết phải làm sao.

Ngu Hàn Sinh không đuổi việc chú A Minh, mà để chú làm bảo vệ tòa nhà văn phòng, tiền lương còn hậu hĩnh hơn trước. Chuyện mất cắp vật liệu trên công trường vẫn không dừng lại, song Ngu Hàn Sinh cũng không thèm để ý.

Hắn nôn nóng đi hỏi Lý Trạch, so với mình thì Lý Trạch càng hiểu Ngu Hàn Sinh, anh ta chỉ nói: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Hắn chỉ có thể ngừng mấy việc tính làm lại.

Trước khi rời khỏi văn phòng, Hạ Giản liếc mắt nhìn Ngu Hàn Sinh một cái, Ngu Hàn Sinh đang nhìn điện thoại, từ vẻ mặt có thể thấy hẳn là chuyện rất quan trọng, hắn nhẹ nhàng khép cánh cửa văn phòng.

Nhưng hắn không biết là, rắn lớn chỉ đang chơi game mà thôi.

*

Bên trong điện thoại.

Tạ Kiều và Tiểu Thạch Đầu cùng nhau ra ngoài đập đá, không biết vì sao Tiểu Thạch Đầu có thể rời khỏi trạm tiếp nhận mà bọn Ni Ni lại không.

Nhờ có Tiểu Thạch Đầu, bây giờ một ngày cậu có thể thu thập trên 50 quặng sắt, căn phòng chứa quặng gần như chất đống, điểm trên báo cáo chăm sóc tiếp nhận từ 0.1 biến thành 5.3.

Hôm nay sau khi cậu và Tiểu Thạch Đầu đập đá xong thì cùng nhau về trạm tiếp nhận.

Lòng tò mò của Tiểu Thạch Đầu rất lớn, Tạ Kiều không hạn chế phạm vi hoạt động của nó nên góc nào nó cũng đi qua một lần, cuối cùng nhìn chằm chằm vào máy chơi game của Tạ Kiều.

"Cái này là máy chơi game, có thể chơi trò chơi." Tạ Kiều giải thích cho nó.

Hai mắt Tiểu Thạch Đầu vẫn rơi vào trạng thái mờ mịt như cũ.

Tạ Kiều bèn cầm tay dạy nó chơi, mỗi người cầm một máy điều khiển, chơi game mạo hiểm trên màn hình.

Tuy rằng đều là game giải đố đơn giản, nhưng trời sinh Tiểu Thạch Đầu phản ứng chậm, hơi chút không chú ý là đã chết rồi.

Tạ Kiều không quan tâm lắm, game không phải là dùng để giải trí à? Cậu ngồi xem một trăm cách chết của Tiểu Thạch cũng... rất vui.

[Bạn đời của bạn cùng quái Thạch Đầu đi vào nhà]

[Bọn họ ngồi trên sofa chơi game]

[Tâm trạng cậu ấy rất tốt, bạn có muốn chuẩn bị cho họ một phần trà chiều không?]

Ngu Hàn Sinh chăm chú nhìn Tạ Kiều vui vẻ trong điện thoại, mặt không cảm xúc ấn chọn từ chối.

Trong màn hình.

Ngay lúc Tạ Kiều đang chơi vui vẻ, màn hình bỗng tối sầm, hình ảnh trong game biến mất!

Gan Tiểu Thạch Đầu vô cùng nhỏ, lập tức buông máy chơi game xuống sofa biến thành viên đá nhỏ núp sau gối dựa.

Tạ Kiều:... Tự dưng tôi cảm thấy gan mình quá lớn.

Cúp điện à?

Tạ Kiều đứng dậy khỏi sofa nhưng đèn trong phòng khách vẫn sáng, cậu đi đến phía sau màn hình, thế mà lại bị người ta rút phích điện.

Chắc chắn không phải u linh làm, mỗi lần dọn phòng u linh đều không động đến thiết bị điện tử, theo lời Sean thì là lo lắng về bức xạ của thiết bị điện tử.

"Ngài Ngu hả?"

Cậu ngập ngừng hỏi, chẳng lẽ ngài Ngu cũng sợ phóng xạ.

Ngài Ngu phớt lờ cậu.

Cậu cố nén nghi ngờ trong lòng, một lần nữa cắm dây phích vào ổ điện, tiếp tục chơi game với Tiểu Thạch Đầu, nhưng vừa mới cầm máy chơi màn hình lại đen xì!

Cậu nhìn phía sau, quả nhiên phích cắm lại bị rút.

"Ngài Ngu ơi, anh... tức giận à?"

Trong đầu cậu hiện lên một suy đoán, tuy cậu cũng không biết vì sao ngài Ngu lại giận nhưng cậu cũng đâu có làm chuyện gì không thể tha thứ, đúng không?

[Bạn đời của bạn nhìn vào phích cắm TV bị bạn rút ra, trong lòng có vô số chấm hỏi nhỏ]

[Dường như cậu ấy không thể hiểu được hành động của bạn]

Ngu Hàn Sinh cụp mắt, nốt ruồi son đuôi mắt càng khiến khí chất của y thêm phần lạnh lẽo.

Tạ Kiều chờ lâu ơi là lâu vẫn không nhận được hồi đáp từ ngài Ngu, đang lúc cậu chuẩn bị xoay người, chợt nghe thấy giọng nói hững hờ của ngài Ngu: "Giận rồi."

Cậu lập tức ngẩn ra, còn đang nghĩ xem phải nói gì, bỗng nhiên cằm bị một bàn tay nắm lấy, nâng lên phía trước, chất giọng lạnh lùng mà xa cách của ngài Ngu như phả bên tai cậu.

"Dỗ anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK