Tạ Kiều đánh cái ngáp nhỏ. Giải ám hiệu, hì hục giải ám hiệu... rồi... vô cùng tự nhiên ngủ thiếp đi.
Thỏ tai cụp nghiêng đầu gục xuống bàn, hai tai xinh đẹp rũ sang một bên, nâng lên hạ xuống theo nhịp thở của cậu.
Trời về đêm se lạnh, cậu run cầm cập, vô thức siết chặt bộ quần áo mỏng manh.
Nào ngờ vừa mới tiến vào mộng đẹp không lâu thì lại nghe thấy tiếng va chạm lớn!
Tạ Kiều lập tức bị đánh thức, cậu xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn xung quanh, tưởng là quái vật đột nhập vào phòng.
Nhưng chẳng có gì xảy ra.
Chỉ là chiếc hộp đựng đồ trên tủ rớt xuống đất.
Hộp đồ chứa đầy sách cũ cậu không dùng, vừa nặng lại vừa được đặt trên ngăn tủ, không thể bị gió thổi xuống dưới.
Vậy nó rơi xuống kiểu gì?
Trong đầu cậu xuất hiện một đống dấu chấm hỏi, nhưng do quá mệt mỏi nên Tạ Kiều cũng không qua xếp lại đống sách bừa bộn dưới đất.
Chỉ là bị gián đoạn giữa chừng, cậu không gục xuống bàn ngủ thêm được nữa. Tạ Kiều kéo ghế đứng dậy đi rửa mặt rồi lên giường.
Cậu nằm trên chiếc giường mềm mại, đắp chiếc chăn bông ấm áp, mới qua vài giây đã chìm vào giấc ngủ.
*
[Bạn đã thành công làm rớt hộp đồ trên tủ gây ra tiếng động lớn, vô tình phát hiện sách thời niên thiếu của bạn đời, ấn vào để xem]
[Bạn đời của bạn bị đánh thức bởi tiếng động nhưng cậu ấy không nghi ngờ gì, quay về giường ngủ tiếp]
[Cậu ấy đang ngủ]
Ngu Hàn Sinh nhìn thỏ tai cụp bò từ ghế về giường, hài lòng giãn hàng lông mày khẽ nhíu.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng của thỏ tai cụp vang lên dưới lòng đất tĩnh mịch, tựa như nguồn sống duy nhất của nơi này.
Thật ra cũng chỉ là âm thanh do điện thoại di động phát ra mà thôi.
Nhưng Ngu Hàn Sinh không biết, y thực sự cho rằng có một con thỏ tai cụp sống trong chiếc hộp nho nhỏ kia, ánh đèn ấm áp trong phòng khiến mặt đất âm u bỗng sáng bừng.
Y nhìn thông tin nhân vật mới xuất hiện ở góc bên trái.
[Họ tên: Tạ Kiều
Chủng tộc: Thỏ tai cụp
Số ngày sống: 1 ngày
Độ thiện cảm: 9/100 (Cậu ấy nghĩ rằng bạn là người tốt)]
Người tốt?
Ngu Hàn Sinh khẽ nhếch cặp mắt hẹp dài, nốt ruồi son dưới đuôi mắt càng thêm sẫm màu, vẻ mặt có chút ngạo mạn.
Đây là lần đầu tiên y nghe thấy đánh giá này. Nhưng y chẳng những không có nửa xu quan hệ với chữ tốt mà ngay cả người y cũng không phải.
Y không phải người tốt, cũng không cần ai xem y là người tốt, dù là kẻ nào đứng trước mặt y cũng chỉ biết nơm nớp lo sợ.
[Tặng một món quà mà bạn đời thích có thể khiến độ thiện cảm của cậu ấy tăng lên. Bạn có muốn kiểm tra sách để hiểu rõ sở thích của người ấy không?]
Một dòng thông báo khác xuất hiện trên màn hình.
Y ấn nút tắt hộp rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng một lúc sau, rắn lớn lại ấn nút mở, bấm chọn xem sách.
Màn hình hiển thị rất nhiều cái tên tối nghĩa khó hiểu, số lượng rất lớn, ví dụ như "Năm năm thi Đại học ba năm thi thử", "Thiên Lợi 38 bộ", "Câu hỏi nhỏ điên rồ"......
Tạ – thích đọc sách – Kiều.
Ngu Hàn Sinh thầm nghĩ.
Y vừa xem vừa tiện tay cất sách vào hộp, đến khi gần dọn xong, Ngu Hàn Sinh chợt phát hiện một cuốn sách khổ lớn.
"Tập tính sinh sản của thỏ".
Vẻ mặt Ngu Hàn Sinh từ từ trở nên vi diệu.
Bây giờ đám yêu quái nhỏ "lớn sớm" vậy à?
*
Sau khi Tạ Kiều thức dậy vào buổi sáng chợt thấy đám sách nằm vương vãi dưới đất đêm qua đã được sắp xếp gọn gàng vào hộp.
Ủa hôm qua cậu tự cất hả?
Tối qua cậu buồn ngủ đến mức không nhớ được gì, cậu nâng chiếc hộp cất lên tủ, bỗng ngẩn người khi thấy cuốn "Tập tính sinh sản của thỏ" được đặt ở trên cùng.
Cậu nhớ đây là sách của một đàn anh cấp ba để ở nhà mình, nhưng chờ mãi mà chưa thấy anh ta đến cầm đi.
Để tránh tị hiềm, cậu chưa từng lật đọc qua lần nào.
Ừm...... giờ thử đọc một tờ coi sao.
Không có tranh ảnh khổ lớn như trong tưởng tượng, chỉ có lý thuyết nghiên cứu nâng cao hiệu suất gây giống thỏ, cực kỳ nhàm chán buồn tẻ.
Có kinh nghiệm xương máu của ngày hôm qua, hôm nay cậu bắt đầu công cuộc nấu ăn sớm.
Sau khi ăn một củ cà rốt miễn cưỡng lấp đầy bụng, Tạ Kiều lấy thịt bò trong tủ lạnh rã đông.
Chờ thịt bò tan đá, cậu lên sân thượng nhổ một cây hành lá hơi héo. Ngoài sân thượng là bóng đen vô tận, thả một chai nước khoáng xuống cũng không nghe thấy tiếng rơi vọng lại.
Không có mặt trời cung cấp ánh sáng, đám cây xanh cậu trồng đều sắp chết héo. Tạ Kiều nhổ hết đám hành lá, chỗ còn thừa để vào tủ lạnh giữ tươi.
Hôm nay cậu định nấu món thịt bò xào hành.
Tạ Kiều lấy thớt xắt nhỏ thịt bò và hành gừng. Sau khi ướp thịt, cậu đổ một ít dầu vào chảo rồi bật bếp.
Tiếp đó phi thơm hành gừng, đổ thịt bò đã ướp, liên tục đảo đều tay. Đợi đến khi thịt đổi màu thì cho thêm một muỗng dầu hào tăng mùi vị, đun trong lửa nhỏ vài phút là có thể cho ra đĩa.
*
[Bạn đời của bạn từ từ ăn hết một củ cà rốt]
[Cậu ấy vào phòng bếp nấu cơm]
[Có vẻ cậu ấy rất thích nấu ăn]
Ngu Hàn Sinh ngoài màn hình không có hứng thú với đồ ăn. So với đồ ăn nấu chín, y càng thích ăn tươi nuốt sống hơn, như vậy mới giữ nguyên được mùi vị ban đầu của thực phẩm.
Y để ý thấy Tạ Kiểu chỉ ăn có một củ cà rốt, còn không cả nỡ ăn thêm nửa củ nữa. Ngu Hàn Sinh ban ân mở cửa hàng, bỏ ra năm đồng tiền vàng mua một túi cà rốt để vào tủ lạnh.
Lúc này Tạ Kiều không hề hay biết tủ lạnh nhà mình đã có thêm một bịch cà rốt khó ăn khác.
Cậu đổ thịt bò xào chín lên đĩa sứ trắng, rắc thêm chút hành tươi lên trên rồi bưng đĩa ra ngoài.
Ni Ni ngủ không yên giấc. Trong mơ nó thấy mình biến thành quái vật hung dữ khát máu mất kiểm soát tấn công rất nhiều người, máu tươi lênh láng dưới đất.
Đám người mặc quần áo trắng chăm chú nhìn nó nở nụ cười hài lòng, như thể đang chiêm ngưỡng tác phẩm hoàn hảo.
Nó không thích bản thân trở nên như vậy, nhưng gần đây tần suất mơ những giấc mơ giống thế ngày càng nhiều, nó thật sự lo lắng bản thân sẽ biến thành quái vật.
Đúng lúc này, cửa buồng giam chuyển động.
Ni Ni cảnh giác nhìn sang, nhân viên chăm sóc bưng đĩa tới, mùi thịt bò xào thoang thoảng trong không khí.
Bụng yêu tinh sôi ùng ục.
Tạ Kiều bê đĩa vào buồng giam rồi cầm chiếc đĩa ngày hôm qua. Lần này cậu không đi ngay mà ngồi xổm dưới đất nhìn yêu tinh ăn cơm.
Ni Ni cắn từng miếng nhỏ, thịt bò hòa lẫn hương vị đặc trưng của hành tạo thành món ăn đậm đà, bất giác nó đã ăn sạch đĩa thức ăn lúc nào không hay.
Nó cảm thấy hôm nay cũng ngon, hôm qua cũng ngon, nhưng lại không rõ cái nào ngon hơn.
Nếu ngày nào nó cũng được ăn thức ăn do nhân viên chăm sóc mới nấu thì tốt quá, Ni Ni híp mắt hài lòng nghĩ.
Yêu tinh cẩn thận liếm sạch đĩa không chừa chỗ nào, cái đĩa sạch bong sáng bóng đến nỗi có khi không cần đem đi rửa.
Tạ Kiều chuẩn bị rời đi, bỗng yêu tinh buông chiếc đĩa trên tay xuống. Nó gắng sức chạy đến chỗ song sắt được rào kín kẽ rồi vươn tay ra.
Đó là một đôi tay gầy guộc trơ xương, trải dài trên đôi tay nhỏ yếu ấy là những lỗ kim đâm lớn nhỏ chằng chịt. Tay nó vươn thẳng lên không trung.
Tạ Kiều im lặng chốc lát, đoạn hỏi: "Em...... đau không?"
Ni Ni cúi đầu đáp: "Anh cho em ăn, em cho anh máu nhé."
Tạ Kiều không nói gì.
Nó sợ Tạ Kiều không đồng ý, tay kia nắm chặt lan can, bồi thêm một câu: "Máu của em rất hữu ích, bọn họ đều muốn rút máu của em."
Bọn họ......
Tạ Kiều mím môi.
Trước đây cậu còn cho rằng trạm tiếp nhận tồn tại là vì để chăm sóc quái vật.
Bây giờ xem ra cũng không phải vậy, thay vì chăm sóc, mục đích chính của nó càng thiên về nghiên cứu thì đúng hơn.
"Không cần máu của em." Tạ Kiều đứng lên.
Yêu tinh cúi thấp đầu tạo thành một cái bóng nhỏ dưới nền đất.
Mãi cho đến khi nghe thấy chàng trai nói tiếp: "Em thích ăn cái gì, ngày mai anh nấu cho em."
Ni Ni bỗng ngẩng phắt đầu, ngày mai nó vẫn có thể ăn đồ ăn ngon như vậy sao?
Chàng trai như nhìn thấu nghi ngờ của nó, khẽ gật đầu.
Yêu tinh bẩn thỉu cảm thấy nhân viên chăm sóc mới có hơi ngốc.
Nhưng đây là lần đầu tiên nó mong chờ ngày mai đến vậy, thậm chí nó còn bắt đầu chải chuốt liếʍ ɭáρ đám lông xám xịt trên người, cố làm bàn thân trông đỡ xấu xí một chút.
*
[Bạn đời của bạn bê đồ ăn vào trạm tiếp nhận]
[Yêu tinh hắc ám rất thích đồ ăn do cậu ấy nấu]
[Cậu ấy đã nhận được sự yêu thích của yêu tinh hắc ám]
Ánh mắt Ngu Hàn Sinh rơi xuống trên người yêu tinh hắc ám, sau đó lạnh lùng ngước mắt lên. Chỉ là một sinh vật thấp kém tranh thủ sự đồng tình mà thôi.
Y cũng không quan tâm, ít nhất thoạt nhìn là vậy.
Y chỉ là dùng tay bóp chặt cái hộp.
Cái hộp quá mỏng manh yếu ớt so với y, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức sẽ vỡ vụn, và những thứ bên trong chiếc hộp sẽ không còn nữa.
Trong màn hình, Tạ Kiều không hay biết gì, cậu cầm đĩa chuẩn bị ra khỏi trạm tiếp nhận. Bỗng rầm một tiếng...
Cánh cửa chống trộm giữa nhà và trạm tiếp nhận đóng chặt!
[Cảnh báo khẩn cấp! Thủy triều đen xuất hiện sớm, bạn đời của bạn đang bị nhốt trong trạm tiếp nhận. Có một số lượng lớn quái vật lẫn trong thủy triều đen, bạn có thể mua thiết bị bảo hộ tại cửa hàng]
[Một khi nhân vật chết đi sẽ không thể sống lại!]
Trên màn hình xuất hiện hai dòng chữ.
Bàn tay thon dài của Ngu Hàn Sinh chợt nới lỏng, y bình tĩnh ấn mở cửa hàng.
Ngay khi cửa hàng vừa mới mở ra, một lời nhắc nhở của hệ thống lập tức xuất hiện.
[Pin sắp hết, vui lòng sạc pin!]
Sạc pin?
Mặt rắn lớn xuất hiện vẻ mờ mịt cực kỳ hiếm gặp, ngay sau đó màn hình tắt ngúm, mặt đất chìm hẳn vào bóng tối, ngột ngạt không thấy ánh sáng.
Y ấn nút mở.
Không có gì xảy ra.
Y lại ấn lần nữa.
Vẫn đen thùi lùi.
Ngu Hàn Sinh ẩn mình vào trong bóng tối, rũ mắt nhìn cái hộp trong tay, làm người khác không trông thấy rõ nét mặt của y.
*
"Đội trưởng, lần này chúng ta sẽ thành công chứ?" Lý Trạch với tư cách là cố vấn kỹ thuật, đứng chính xác ở khoảng cách an toàn, đeo ống nhòm quan sát con rắn khổng lồ ẩn sâu trong bóng tối.
"Nó có giỏi đến mấy thì cũng bị nhốt dưới lòng đất, cứ đánh xa luân chiến kiểu gì chúng ta cũng giành thắng lợi." Đội trưởng vỗ bả vai người đàn ông: "Hy sinh là điều không thể tránh khỏi, tất cả vì nhân loại."
Xa luân chiến
Xa luân chiến là một chiến thuật của chiến tranh cổ đại mà ta hay xem trên phim, ở đó các tướng chỉ huy đã áp dụng để triển khai những đội quân nhỏ nhưng cơ động, chia nhỏ quân đối phương, vây đánh, cuối cùng tiêu diệt được cả một đội quân lớn.
"Vâng, thưa đội trưởng!"
Lý Trạch không cần phải nhiều lời, chuẩn bị bỏ ống nhòm đi bố trí vũ khí hạng nặng, không biết có phải bản thân nhìn nhầm hay không, anh ta cảm giác hình như con rắn kia đang cẩn thận đặt thứ gì đó, bắt đầu di chuyển.
Ngay khi anh muốn đeo kính nhìn rõ hơn, thình lình....
Một chiếc đuôi khổng lồ giống như lưỡi kiếm bén nhọn bất ngờ đánh úp!
Anh ta bị quật bay lên không trung, sau đó ngã mạnh xuống đất.
Không phải mình đã đứng trong vòng khoảng cách an toàn sao?
Khoảnh khắc bị đập gãy lưng, một ý nghĩ ớn lạnh chợt lóe qua. Có lẽ kích thước chân thật của con rắn kia còn lớn hơn so với tưởng tượng của họ nhiều.
Nó đang che giấu sức mạnh để dụ họ vào chỗ chết.
Anh ta không biết rằng, rắn lớn đã cố tình hạ lực quật xuống vài phần, nếu không giờ này anh ta đã đi chầu các cụ.
......
Khắp nơi la liệt xác chết không nguyên vẹn.
Ngu Hàn Sinh ngồi trên chiếc ngai làm bằng xương, vẻ mặt hững hờ, giữa hàng lông mày có luồng khí lạnh, một vệt máu tàn còn vương trên má khiến người nhìn khiếp sợ.
Lại không khống chế tốt lực nữa rồi.
Hình như chết hết.
Y cụp đôi mắt đen nhánh, tay cầm chiếc hộp không thể phát sáng, hơi thở ngày càng lạnh lẽo.
Một tiếng hít thở mỏng manh vang lên.
Cực kỳ yếu ớt, nhưng y lại nghe rõ mồn một. Ngu Hàn Sinh ngước mắt nhìn qua, một tên loài người bị trọng thương, thoi thóp nằm trên mặt đất.
May mà vẫn còn kẻ sống sót.
Lý Trạch nhận ra rắn lớn đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm. Suy nghĩ đầu tiên của anh ta là, xong rồi, muốn chết toàn thây cũng không được.
Nào ngờ rắn lớn bóp chiếc điện thoại rách nát trong tay, lạnh lùng cao ngạo hỏi một câu: "Sạc pin như thế nào?"
Lý Trạch tưởng bản thân nghe nhầm, con rắn chín đầu sống mấy ngàn năm này còn biết nghịch điện thoại? Còn biết di động cần phải sạc pin? Anh ta đang mơ đúng không?
Lý Trạch còn chưa kịp hồi hồn, bị ánh mắt lạnh lùng của rắn lớn nhìn chằm chằm không khỏi rùng mình một cái, lập tức gật đầu: "Tôi biết."
"Dạy tôi."
Rắn lớn nắm chặt chiếc hộp lạnh lẽo trong tay.
Lý Trạch nhanh chóng đồng ý.
Chỉ cần không ăn thịt anh.
Bảo anh chép chính tả "Nguyên lý điện" một trăm lần anh ta cũng chịu!
Tác giả có lời muốn nói: 【Tip yêu đương nhỏ】
Người yêu gục xuống bàn ngủ thì phải làm sao?
Lựa chọn chính xác: Nhẹ nhàng choàng thêm mấy cái áo lên trên (không bao gồm quần áo bên trong)
Ngu Hàn Sinh: Tư thế không đúng, lôi dậy bắt ngủ lại.
Danh Sách Chương: