"Tự ti? Chẳng lẽ nói vậy không đúng sao?" An An ngắt lời Tô Thần Thần: "Tiểu muội à, em mới là người hồn nhiên lạc quan quá đấy."
Tô Thần Thần bực bội cự lại: "Không phải em không thấy bản thân không xứng với anh ta, nhưng có phải yêu để kết hôn đâu, cứ tận hưởng lạc thú trước mắt không được chắc!"
"Vậy sao." An An thấy Tập Mặc Nhiên cúp máy đi tới thì bèn đáp qua loa, rồi cất tiếng hỏi: "Rốt cuộc hôm nay tới tìm tôi làm gì?"
"Hứ, không có việc gì không được tới tìm chắc?" Tô Thần Thần lắp ba lắp bắp.
An An cười khẩy: "Chả lẽ nghe Lisa nhắc tới, bèn lập tức chạy đến truy hỏi?"
Tô Thần Thần đỏ mặt, cô ta nghe An An tự nói lời hạ thấp bản thân thì hơi an tâm, đoạn làm bộ xấu hổ tới bắt chuyện với Tập Mặc Nhiên.
Hàn huyên đôi câu, An An và Tập Mặc Nhiên tiễn cô ta về, rồi bọn họ đi vào thang máy.
Từ lúc anh nghe điện thoại cho tới lúc Tô Thần Thần ra về, sắc mặt cô vẫn sa sầm lại, khác hẳn vẻ hớn hở như lúc tản bộ ban nãy.
"Để tôi đoán xem cô đang nghĩ gì nhé?"
An An đang thất thần, nghe vậy bèn nhướn mày, lạnh nhạt thốt: "Ăn no rửng mỡ à?"
Tập Mặc Nhiên nhoẻn cười, ôn hoà hỏi: "Chắc đang nghĩ tới chuyện vừa nói với Tô Thần Thần chứ gì?"
"Hử?" An An giật mình, làm bộ bình tĩnh nói: "Bác sỹ Tập thừa hơi nhỉ?"
"Vậy sao cô cứ lạnh tanh thế?" Tập Mặc Nhiên dừng một lát rồi tiếp lời: "Tại sao đột nhiên lại mất hứng?"
"Anh quản tôi làm gì?" An An trừng mắt: "Có phải dạo này không được khám bệnh cho ai nên ngứa ngáy tay chân không? Hứ, tôi không muốn làm chuột bạch đâu, bác sỹ Tập lắm lời quá."
Tập Mặc Nhiên tựa hồ không nghe thấy, chống nạng tiến sát lại: "Vì nghĩ tới mối quan hệ của chúng ta, nên mới trầm mặc, phiền chán, phải không?"
"Không phải!" An An gào lên. Người trước mắt rõ ràng thường ngày rất ôn hoà, rất nhã nhặn, tại sao từ lúc vào thang máy, lại đột nhiên khí thế bừng bừng, dồn ép cô tới nỗi không thở nổi thế này. Cô chỉ sợ mình buột miệng nói sai điều gì đó.
"An Quân Duyệt." Giọng nói trầm ấm vang lên, Tập Mặc Nhiên lại tiến gần hơn nữa, cất giọng chắc nịch: "Cô mà cũng tự ti ư?"
"Anh mới tự ti! Đồ điên!" An An bị dồn vào một góc, khó nhọc nói: "Tập Mặc Nhiên, anh bị điên à! Tránh xa tôi ra!"
Tập Mặc Nhiên càng tỏ ra không nghe thấy, lại tiến lên một bước, khoảng cách giữa họ rất gần: "Nếu không phải tự ti, sao lại không dám nói thích tôi?"
"Ai bảo không dám, không dám là thế nào!"
"Vậy nói thử xem."
"..." Anh ta ở quá gần, đôi mắt anh dán chặt vào cô, An An nhất thời thất thần, suýt tí nữa thì mắc mưu, bèn nổi trận lôi đình: "Ai bảo bà đây thích anh! Con mắt nào của anh thấy hả!"
Tập Mặc Nhiên tóm lấy cánh tay toan đẩy anh ra, ánh mắt thâm sâu: "Cả hai mắt của anh đều thấy rõ, Quân Duyệt, đừng nói dối."
Trước giờ An An cứ nghĩ bác sỹ tâm lý thì chỉ chuyên về tâm lý thôi, nào ngờ hôm nay bị buộc đối diện, cô mới phát hiện ra, hoá ra lúc anh nghiêm túc, đôi mắt ấy như thể tia X quang, soi thẳng vào linh hồn cô.
An An cuối cùng cũng hoảng loạn, vừa giãy dụa, vừa chửi mắng: "Lão nương không nói dối! Tập Mặc Nhiên, đồ đáng ghét... Đừng..."
Thang máy "keng" một tiếng, chiếc nạng rơi xuống đất, hai người dính chặt lấy nhau.
Tập Mặc Nhiên chau mày, nghiêng mình đè cả cơ thể lên người cô, đặt môi hôn. Trong nháy mắt, An An chợt thấy yên tĩnh lạ thường, chỉ còn xúc cảm nhạy bén vương vít, đôi môi mềm mát lạnh, mải miết day mút. Tựa như chưa vừa lòng, một tay anh siết chặt eo cô, một tay đỡ gáy, đầu lưỡi tham lam len lỏi tách răng, lách vào trong miệng, rồi mút mát, mơn man, cắn nhẹ.
Cơn tê dại và rung động lan toả khắp người cô theo hơi thở mát lạnh của anh, An An xây xẩm mặt mày, cô chợt lơ mơ tự hỏi, tay mình đâu? Đôi tay anh ấy đang vây chặt lấy cô, vậy còn tay cô? Sao lại không ngăn cản?
Cho đến khi Tập Mặc Nhiên dịu dàng lại, sau cùng tách ra, An An mới ý thức được, tay cô đang ngoan ngoãn để trước ngực anh, bấy giờ An An thật muốn tự băm vằm cái tay mình!
Thang máy không biết đã dừng lại từ lúc nào, cửa cứ đóng vào rồi lại mở ra. An An hoàn hồn, biến sắc, muốn đẩy anh ra, Tập Mặc Nhiên càng ép chặt lấy cô, bảo: "Đừng nhúc nhích, chân anh đang đau."
An An cứng người lại, ánh mắt anh ẩn hiện nét cười, anh cúi đầu, nhìn đôi môi đỏ dậy của cô, thốt: "Chi bằng về sau dùng cách này giúp em sửa lối nói chuyện?"
"Tập Mặc Nhiên, anh điên à! Buông tôi ra!" An An hốt hoảng, muốn đẩy chẳng được, còn bị anh dễ dàng khống chế, dán chặt vào vách thang, không thể động đậy.
Tập Mặc Nhiên hít một hơi sâu: "Hay chúng ta thảo luận xem ai mới bị điên?"
Anh lại giở trò cũ, nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối, An An điên tiết nhắm mắt lại, ngoảnh phắt sang một bên: "Anh!"
Tập Mặc Nhiên khẽ cười: "Nếu vẫn bình thường, sao lại không dám thừa nhận thích anh?" Thấy An An toan cãi lại, anh bèn đế thêm: "Giống như anh thích em vậy."
An An mím chặt môi, không nói không rằng.
"Em từng nói với Lương Cảnh Phàm rằng, em mong có được một tình yêu chân thành, mong được người khác nâng niu chiều chuộng, em bằng lòng vì tình yêu mà coi nhẹ sự nghiệp. Tình cảm của anh rất chân thành, sao em lại không thừa nhận?" Hôm đó anh ra ngoài tìm cô, không nghĩ vừa mở cửa lại nghe thấy cô vừa bướng bỉnh vừa kiên quyết lý giải quan niệm sống, sự nghiệp, tình yêu của mình. Sự chân thành, thẳng thắn của cô khiến anh ngỡ tưởng cô chưa hề nhiễm phải những xấu xa, tăm tối trong nghề.
Nếu trước đây anh chỉ thầm để ý tới cô, thì cuộc đối thoại hôm ấy đã khiến anh dũng cảm thổ lộ tâm tình.
An An bỗng nhiên mở bừng mắt: "Anh dám nghe trộm!"
Tập Mặc Nhiên cảm khái: "Cửa phòng cách âm kém quá."
"Thả ra..." Cô buông giọng, Tập Mặc Nhiên hơi lùi ra, hỏi: "Em nói gì?"
An An bình thường vốn hay hung hăng, bướng bỉnh, nhưng từ lúc vào thang máy chưa một lần chiếm thế thượng phong, bây giờ còn bị anh ức hiếp. Trong đầu đang rối loạn, cô chẳng thể lanh trí suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy tức giận, buồn bực, thừa dịp anh sơ ý, cô bèn đẩy mạnh: "Anh đừng tự cho mình thông minh!"
Nói rồi không thèm nhìn lại, tức tối ra ngoài.
*
Về nhà rồi, trong đầu cô vẫn tràn ngập mông lung, hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy, cô cứ lơ ma lơ mơ. Cô hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại, uống cốc nước, rồi gác hết mọi chuyện sang một bên, nhảy lên giường, nhắm tịt mắt, ép bản thân đi ngủ.
Đến khi tỉnh lại, ngoài trời đã tối đen.
Đồng hồ treo tường chỉ tám giờ, An An vì đói nên mới tỉnh. Cô xuống giường, định bụng lấy điện thoại gọi cơm, nào ngờ lúc ấy mới nhận ra do ban chiều ra ngoài đi dạo với Tập Mặc Nhiên, cô đã để máy ở nhà anh ấy.
Nhớ tới anh, An An lại cắn môi, nốc một cốc nước to, sau đó đi tắm.
Ngâm mình một tiếng liền, cô mặc đồ ngủ, ôm cái bụng đói ra phòng khách, đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng. An An ngẩng đầu nhìn, thấy kim đồng hồ đã chỉ mười một giờ, bèn dừng chân, dứt khoát cầm chìa khoá ra ngoài.
Tập Mặc Nhiên sinh hoạt rất quy củ, ngủ sớm dậy sớm, thường ngày mười một giờ anh đã đi ngủ rồi. Nếu anh ta đã ngủ, vậy cô sẽ lẳng lặng lấy điện thoại về. Nếu anh ta còn thức, vậy cô sẽ giả như chẳng có chuyện gì, hỏi xem anh ta bị cô đẩy có đau không, có ảnh hưởng tới vết thương không.
Nghĩ ngợi đâu vào đấy, cô bèn nhẹ nhàng mở cửa nhà anh ra.
Phòng ốc tối tăm.
An An thở phào nhẹ nhõm, do nhiều ngày quen với việc lau dọn đồ đạc, dù có tối, cô vẫn dò dẫm được. Cô nhẹ tay nhẹ chân lần mò chiếc bàn ở phòng khách, nhưng vừa sờ soạng được vài cái, chợt thấy "tách" một tiếng, căn phòng liền sáng ánh cam.
Chiếc đèn bàn trên sô pha hắt ánh sáng lên người đang ngồi, anh cất giọng: "Em tìm gì?"