Lisa nhìn nhóm trợ lý đi cùng Lương Viễn, đoán bọn họ trùng hợp gặp nhau, bèn cười bảo: "Ừ, phải đưa cô ấy đến địa điểm chụp ảnh ngay, bên đó đang giục!"
Sau đó hai bên khách sáo chào hỏi, rồi mỗi người một ngả.
Chụp ảnh bìa là một việc khá vất vả, phải thay trang phục liên tục, lớp trang điểm cũng phải phù hợp theo, không được ăn uống gì. An An không có trợ lý đi cùng, chỉ có Lisa, cô đang muốn hỏi chị ta xem lát nữa phỏng vấn về nội dung gì, nhưng tìm mãi mà không thấy người đâu.
Nhân viên thúc giục, An An thay đồ xong xuôi bèn vội vã ra chụp. Không hỏi được thì thôi vậy, đỡ khiến vừa nói chuyện là lại cãi nhau.
An An chuyên tâm làm việc, trong khi đó Lisa thì đang gọi điện thoại trong phòng vệ sinh.
"Cậu biết rõ cô ấy không thích cậu, không sợ làm vậy sẽ phí công vô ích ư?"
Đối phương trả lời khá nhỏ tiếng: "Nếu không thử một lần, tôi làm sao cam lòng nổi? Huống hồ, chị Lisa à, chẳng phải chị vẫn luôn muốn cô ấy tập trung vào sự nghiệp sao? Chỉ cần cô ấy ở bên tôi, tôi có thể tạo cơ hội cho cô ấy nổi tiếng, nhưng điều kiện tiên quyết là chị phải giúp tôi một tay."
Đôi mắt Lisa loé sáng, giây lát sau chị ta thấp giọng hỏi: "...Cô ấy tìm Lương tổng để làm gì?"
"Tôi không rõ... Nhưng chuyện đó không quan trọng."
"Tập Mặc Nhiên thì sao?"
"Tôi sẽ lo liệu anh ta."
Trong gương phản chiếu một gương mặt uể oải, Lisa bình thản nhìn một lát, rồi cầm máy lên nhấn một dãy số: "Ừm, Thần Thần à..."
Chụp ảnh tới gần 3h chiều, An An vừa mệt vừa đói, Lisa đưa cô đi ăn, cô ngồi ở ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần, nói: "Ăn sau đi, em nghe nói Lương Cảnh Phàm đang ở Hoa Vũ, chị đưa em tới đó đã, em tìm anh ấy có chút việc."
Mục Nhất Minh trước đây từng giúp đỡ cô, tuy cậu ta vẫn tỏ ra thản nhiên, nhưng cô biết, cậu ta thật lòng để tâm tới cô bé kia. Một nghệ sỹ nhỏ nhoi như cô bé ấy rất dễ bị vô vàn người mới làm cho lãng quên, tựa hồ như đá chìm đáy biển, nếu được, cô vẫn muốn tìm Lương Cảnh Phàm nhờ vả, coi như trả lại cái nợ nhân tình cho Mục Nhất Minh.
Từ lúc xuống máy bay, An An vẫn chưa nhét gì vào bụng, cô hơi lơ đãng, thêm vào việc suy nghĩ chuyện này, nên cô gần như không phát hiện ra điểm lạ, rằng tại sao Lisa vốn thường ngày nghiêm khắc lại không hề hỏi đến chuyện cô tìm Lương Cảnh Phàm để làm gì.
Lúc An An đến, Lương Cảnh Phàm đã bàn xong việc, nhóm người đang từ biệt nhau trước cửa khách sạn, thấy cô đến, anh bèn đứng trên cầu thang chờ.
Xe dừng hẳn lại, An An thấy chỗ này gần nhà, bèn bảo Lisa không cần phải đợi.
Lisa do dự muốn nói lại thôi, rồi trầm ngâm giây lát, bảo: "Lúc nói chuyện với Lương tổng, em nên để ý một chút, chỗ này hay có phóng viên rình mò."
An An hiếm khi bình tĩnh như vậy, cô ngoan ngoãn nghe lời rồi đẩy cửa xuống xe.
Đám cưới của Lương Cảnh Phàm và Đào Duyệt Hàm dự kiến tổ chức vào mùa thu năm nay. Từ khi An An xuống xe, anh ta liền dán chặt mắt vào cô. Rõ ràng mùa thu năm ngoái, cô vẫn còn tươi cười lấp lánh trêu anh ta: "Chỉ bán thân, không bán nghệ", nháy mắt một cái đôi bên đã thành xa lạ. Ánh mắt Lương Cảnh Phàm thâm trầm mà chuyên chú, ẩn hiện nét bất lực, không cam lòng.
An An bước nhanh tới, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp."
Lương Cảnh Phàm nghiêng đầu bảo: "Chỗ này không tiện, vào trong hẵng nói."
Hai người họ cùng bước lên, An An thầm nhủ muốn giải quyết cho nhanh chóng. Thực ra lúc cô và Lương Cảnh Phàm chia tay cũng không vui vẻ gì, cô không chắc anh ta sẽ nhận lời giúp. Nhưng cô vẫn tới tìm, vì nghĩ bọn họ tuy không còn tình yêu, nhưng ít ra vẫn còn chút tình cảm. Nếu anh ta không bằng lòng, cô cũng không để tâm, cô chỉ muốn thử xem sao. Nếu nguyện ý, thì anh ta tự nhiên sẽ giúp, còn không thì cô cũng không ép uổng làm gì.
"Anh có nhớ cô bé mấy hôm trước vướng vào tin đồn với Mục Nhất Minh không?" An An hỏi thẳng.
Lương Cảnh Phàm hơi ngẩn ra, nói: "Nhớ, sao vậy?"
"Tôi muốn..." An An toan mở miệng, khoé mắt chợt phát hiện có ánh sáng loé lên, nhất thời dừng chân quan sát. Lương Cảnh Phàm cũng tinh ý nhận ra, đưa mắt ra xung quanh, thấy không có gì khác thường, nhưng vẫn cau mày khoác hờ tay lên vai cô, bước nhanh vào đại sảnh: "Anh có phòng cố định ở đây, lên đó rồi nói sau."
Cho đến tận lúc vào phòng rồi, hai người họ mới thở phào nhẹ nhõm, An An ung dung trêu chọc: "Từ lúc còn ở bên anh cho đến tận khi đã chia tay, tôi chưa từng bị ai bắt gặp, nào ngờ bây giờ lại có kẻ chú ý tới. Ngộ nhỡ ngày mai chúng ta thật sự lên trang nhất, tôi mới là người oan uổng đó!"
Lương Cảnh Phàm cảm thán: "An An..."
An An thu lại nụ cười, tới quầy bar rót hai cốc nước, đưa cho anh ta một cốc rồi bảo: "Nghe nói anh sắp kết hôn? Tôi cũng có bạn trai mới rồi, anh biết chưa?"
Lương Cảnh Phàm chấn động, thấy cô không giống đang lừa dối, bèn ngẩn ngơ cười khổ sở, nốc một hơi hết nửa cốc nước: "Nói đi, tìm anh làm gì?"
"Cô bé mà tôi vừa nhắc đến anh, anh có thể giơ cao đánh khẽ được không?"
"...Sao đột nhiên em lại muốn giúp cô ta?" Lương Cảnh Phàm vô cùng kinh ngạc.
"Giúp đỡ bạn bè ấy mà..."
...
Chẳng qua chỉ là một nghệ sỹ không mấy tiềm năng phát triển, công ty có ra mặt hỗ trợ hay không cũng không quan trọng, Lương Cảnh Phàm vốn không quan tâm tới chuyện này lắm. Nhưng nếu cô đã tới nhờ vả, sao anh có thể không giúp? Bây giờ cô bé ấy không có tiếng tăm gì, chờ mọi chuyện lắng xuống, lập giúp cô ta một kế hoạch phát triển, đổi nghệ danh là có thể hoạt động trở lại.
Ra khỏi phòng, Lương Cảnh Phàm mời cô đi ăn, An An mỉm cười đáp: "Xin lỗi, nhưng tôi còn có việc, để hôm khác tôi mời anh nhé?" Dẫu gì anh ta cũng đã nể mặt cô.
Lương Cảnh Phàm nhoẻn cười: "Đi tìm anh ta à?"
An An cũng không ngại, tủm tỉm thừa nhận. Lương Cảnh Phàm cũng cười, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thấy đôi mắt anh ta nhìn cô đầy vẻ dịu dàng trìu mến, có điều An An chỉ nhớ tới mỗi Tập Mặc Nhiên, không màng để ý.
Trên đường về nhà, An An vẫn còn cảm thán, quả nhiên cô suy tính đúng. Trước đây cô từng yêu Lương Cảnh Phàm, nhưng anh ta không thể một lòng với cô. Anh ta là người đầu tiên khiến mối tình tha thiết, đầy dũng cảm của cô rơi vào thất bại, lúc ấy cô còn tưởng cô rất hận anh ta. Nhưng sau này xuất hiện Tập Mặc Nhiên, anh ấy dần dần giúp cô cảm thấy trái tim chân thành của mình vẫn còn đặt đúng chỗ, ngay cả nỗi thất vọng trước đó cũng được Tập Mặc Nhiên xoa dịu, vỗ về mà tiêu tan đi.
An An cô không phải không có ai yêu, Lương Cảnh Phàm không yêu thì đã có người khác.
Trước khi về nhà An An ghé qua siêu thị, mua cả túi rau quả tươi mơn mởn, hào hứng xách về. 5h chiều Tập Mặc Nhiên tan làm, bây giờ mới có 4h, cô vẫn còn có một tiếng đủ để nấu ăn.
Ai bảo câu chuyện "Ốc Đồng cô nương" chỉ có trong truyện thần thoại nào? An An mà tỏ ra hiền hoà nhã nhặn thì cũng có thể biến thân thành Ốc Đồng cô nương đó!
*Ốc đồng cô nương: Xuất phát từ điển tích, khi xưa thiên đế thấy chàng trai Tạ Đoan mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống lẻ loi đơn độc, nhưng cần cù tiết kiệm, an phận thủ thường, bèn thương tình phái Ốc Đồng cô nương xuống trợ giúp. Mỗi khi Tạ Đoan về đều thấy nhà cửa sạch sẽ, cơm nước sẵn sàng, thì ra là có một cô nương chui ra từ trong vỏ ốc đã giúp chàng làm việc nhà. Câu chuyện này tương tự như việc cô Tấm chui ra từ quả thị giúp bà lão quét dọn và nấu cơm của Việt Nam.
Có điều đến tận 6h, Tập Mặc Nhiên cũng chưa trở về. An An chốc chốc lại quay vào xem đồ ăn có bị nguội hay không, sau đó quay ra phòng khách, vừa viện cớ tắc đường, bận rộn giùm anh, vừa buồn chán lướt mạng.
Ban chiều lúc ra khỏi khách sạn, An An loáng thoáng đoán hình như khi ấy đã bị chụp ảnh lại, nghĩ Lisa lại nổi cơn điên mắng ầm lên, cô đành gọi nhắc nhở chị ta đề phòng trước. Lisa trầm ngâm giây lát, rồi căn dặn cô phải để ý tới mấy trang mạng giải trí lớn, để nếu thật sự có ảnh thì phải mau chóng dập tắt.
7h tối, An An chờ đến sốt cả ruột, bèn gọi điện cho Tập Mặc Nhiên, đáp lại cô chỉ có tiếng "tút tút" tắt máy.
Muộn thế này rồi mà vẫn chưa về, chẳng lẽ bác sỹ tâm lý cũng phải đi xã giao? Hay cô không ở nhà, anh ấy lại cả gan ra ngoài vờn hoa ghẹo bướm? Nghĩ đến khả năng này, An An chợt híp mắt đầy nguy hiểm, anh ấy dám!
*
Trong một góc quán bar đường Thất Tình.
Lương Viễn đặt lên bàn rượu mấy tấm ảnh chụp một cặp đôi, trầm giọng nói: "Anh biết không, tuy bề ngoài có vẻ như anh trai tôi thâu tóm mọi sự vụ trong công ty, nhưng thực ra anh ấy không mấy để tâm đến những chuyện thế này, phần lớn thời gian đều là tôi tiếp xúc với giới truyền thông. Cho nên trước khi mấy tấm ảnh này bị tung ra, tôi đã ngăn chặn lại."
Trong ảnh, Lương Cảnh Phàm ôm vai cô gái bước lên cầu thang, hai người họ cùng bước vào thang máy, thậm chí còn có ảnh cùng bước vào, cùng vui vẻ ra khỏi phòng. Khách sạn trên tấm ảnh là Hoa Vũ, thuộc thành phố H. Cái người vốn đang phải đóng phim ở thành phố Y mà lại có thể đột nhiên xuất hiện ở thành phố H.
Dù là người ôn hoà kín đáo như Tập Mặc Nhiên, nhìn thấy thời gian chụp ảnh cũng thầm chấn động. Lúc ở Thái Lan, anh biết cô có quan hệ với Lương Cảnh Phàm, sau đó khi bọn họ chia tay anh cũng biết, anh cứ tưởng, bọn họ đã thực sự chấm dứt.
Tập Mặc Nhiên nhìn chằm chằm vào đống ảnh, ngón tay siết chén rượu hằn cả gân xanh, lát sau anh nhẹ nhàng thả lỏng, giương đôi mắt sắc sảo nhìn Lương Viễn: "Nếu là chuyện của công ty, vậy anh tìm tới tôi làm gì?"
Lương Viễn biết Tập Mặc Nhiên tốt nghiệp ngành tâm lý ở một trường nổi tiếng bên Mỹ, nên từ lúc gặp mặt hắn ta luôn cảnh giác cao độ, để tránh cho mục đích của mình bị phát giác.
"Tuy là chuyện riêng của công ty, nhưng dù sao cũng liên quan đến anh, tôi nghĩ anh nhất định muốn biết."
Tập Mặc Nhiên nheo mắt lại: "Lương nhị thiếu thích quan tâm tới cuộc sống riêng tư của người khác quá nhỉ? Sao anh không nói thẳng ra anh làm vậy chỉ vì bản thân anh?"
Tập Mặc Nhiên phản ứng lại quá nhanh, thậm chí nhìn đống ảnh ấy mà vẫn không rối loạn. Lương Viễn cứng ngắc giây lát, rồi thả lỏng người, nốc một hơi cạn sạch chén rượu, thốt: "Nói thật với anh, tôi thích cô ấy. Cho nên tôi cố tình làm vậy để chia rẽ hai người."
Tập Mặc Nhiên lạnh nhạt nói: "Thứ nhất, tôi sẽ không vì mấy tấm ảnh này mà chia tay với cô ấy. Thứ hai, cho dù cô ấy chia tay với tôi, thì cũng không đến lượt anh đâu." Có lẽ người trong ảnh mới là người cô ấy thật sự thích.
Lương Viễn bật cười thành tiếng: "Bác sỹ Tập, anh nhầm rồi, thật ra cô ấy chẳng thích ai cả." Nói đến đây, lòng bàn tay hắn ta đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng đôi mắt coi như còn trấn định: "Cô ấy biết rõ thân phận của anh rồi, từ lúc còn ở Thái Lan, tôi đã thấy anh khá quen, sau nhớ ra liền nói cho cô ấy biết."
Tập Mặc Nhiên bỗng ngất phắt đầu lên, nét mặt đầy vẻ hoài nghi, dù anh thân là bác sỹ tâm lý, giỏi che giấu biểu cảm, nhưng những lời nói này quá đột ngột, tựa hồ quả bom chợt bùng nổ, khiến anh hoàn toàn không biết phải đối phó thế nào.
Lương Viễn biết anh đã tin. Một kẻ ngoài sáng, một kẻ trong tối. Kẻ thì trở tay không kịp, kẻ đã sắp xếp chu toàn. Lương Viễn chiếm thế thượng phong.
Hắn ta tỏ ra u ám, giọng nói nhuốm vài phần bất lực: "Anh và anh trai tôi đều là người trong cuộc, nên không nhận ra, chỉ có tôi hiểu rõ, bởi cô ấy không màng tới tôi, tôi lại càng tiến tới. Nhưng sau này tôi mới phát hiện ra, cô ấy kỳ thực chẳng thích một ai cả. Cô ấy ở bên anh trai tôi vì anh ấy có thể giúp cô thành danh, anh cũng tương tự thôi."
"Có điều..." Lương Viễn nhếch miệng: "Tập Mặc Nhiên, có phải anh khiêm tốn quá rồi không? Trước mặt cô ấy anh cứ giấu giếm kín kẽ, còn định huấn luyện cô ấy thành bà chủ gia đình nữa, sao cô ấy lại bằng lòng chờ đợi anh chứ?"
Cho nên cô ấy liền tìm tới Lương Cảnh Phàm.
Hoặc do từ khi Tập Mặc Nhiên nhìn thấy đống ảnh liền rối loạn đầu óc, hoặc do Lương Viễn thể hiện quá mức chân thực, đâu ra đấy, nên anh liền nhớ tới cái đêm hai người họ chính thức xác định quan hệ. Cô từng nói mục tiêu cả đời là thành danh, trời sinh tính cô vốn tự tư tự lợi. Còn cả hôm anh đi thăm cô, lúc chán chường, cô rúc vào vai anh thủ thỉ: "Bao giờ phòng khám của anh làm ăn phát đạt, anh giàu rồi, nhất định phải chiều chuộng em đấy", những lời này rốt cuộc ám chỉ điều gì?
Nhưng lúc bên nhau cô vẫn luôn chân thành thẳng thắn, hễ thích là giận dỗi, rúc vào lòng anh nũng nịu, vô cớ hờn dỗi, sinh động hoạt bát. Thân là bác sỹ tâm lý, anh chắc chắn biểu hiện trong ánh mắt và động tác thân thiết của cô đều chứng tỏ tình yêu thật lòng... Song nghề nghiệp của cô, lại là một diễn viên ưu tú.
Tập Mặc Nhiên không nhịn nổi, nốc một hơi rượu, giở giọng nghi hoặc: "Lương nhị thiếu đã biết cô ấy là người như vậy, sao vẫn muốn chia rẽ chúng tôi?"
Lương Viễn buông lỏng nắm tay: "Tôi nói rồi, vì tôi thích cô ấy. Hoặc nói trắng ra thì, tôi thích loại người đó."
"Lương nhị thiếu thích, chẳng lẽ người khác lại không thích."
"Tôi biết." Lương Viễn tỏ ra thành khẩn: "Anh rất thích cô ấy, thế nhưng anh không thể cho được thứ cô ấy muốn. Anh xem ở bên anh, cô ấy đâu có đạt được mục tiêu thật sự, thứ cô ấy muốn không phải là chân tình, cô ấy đã nản lòng rồi. Thế nhưng tôi thì có thể, tôi thích cô ấy, cũng nguyện ý giúp đỡ hết mình."