(Chương này dài ói beta xỉu đùng đùng nên bà nào thấy còn sạn chính tả typo gì đấy thì cmt nhắc tui nha)
***
Kỷ Tô về tới phòng, trở tay khóa cửa, tựa vào ván cửa, bấy giờ mới nhận ra tim mình đập hơi nhanh.
Kiều Cẩm ra khỏi nhà vệ sinh, thấy vậy bèn quan tâm hỏi han: "Sao vậy Tô Tô, uống nhiều quá hả?"
"Không." Kỷ Tô lắc đầu: "Tôi không uống nhiều."
Tửu lượng của cậu không tốt lắm, nhưng chưa đến mức hai chén đã gục.
"Nhưng trông mặt cậu đỏ lắm." Kiều Cẩm chỉ mặt cậu: "Cậu không sao thật chứ?"
Kỷ Tô giơ một tay lên chạm vào gò má nóng ran: "Do hồi nãy bị Cố Chiêu dọa đấy."
"Hả?" Kiều Cẩm trợn trừng mắt: "Tôi mới đi một lúc thôi mà hot boy Cố làm gì cậu nữa rồi?"
Kỷ Tô đứng thẳng người: "Cậu ta add WeChat tôi."
Kiều Cẩm: "Add WeChat nào?"
"Đương nhiên là tài khoản chính." Kỷ Tô lấy điện thoại ra khỏi túi: "Lâu rồi tôi không đăng nhập vào tài khoản Manh Manh."
"Ơn trời, làm tôi giật cả mình!" Kiều Cẩm vỗ ngực, nói tiếp: "Để đảm bảo thì cậu khoá tài khoản Manh Manh luôn đi."
Kỷ Tô cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, trong lòng thoáng do dự, khẽ đáp: "Nói sau đi, biết đâu vẫn còn dùng tới."
"Cậu không nỡ à?" Kiều Cẩm đùa: "Chẳng lẽ vẫn còn tên khốn nạn nào khác đang cần sứ giả công lý Manh Manh trừng trị?"
Kỷ Tô: "..."
"Cơ mà nói thật, đó giờ tôi nghe nói WeChat của hot boy Cố khó kết bạn lắm, nói khó như lên trời cũng chẳng ngoa." Kiều Cẩm nghiêm túc hẳn lên: "Bây giờ cậu ta chủ động kết bạn WeChat với cậu là có ý gì?"
Kỷ Tô ngẫm nghĩ: "Có lẽ là để tôi báo đáp chuyện cậu ta cứu tôi khi trước?"
Kiều Cẩm nghi ngờ: "Báo đáp thế nào?"
Kỷ Tô thở dài: "Thật lòng tôi cũng không biết."
"Xem ra Cố Chiêu đúng là người có tính cách như thế." Kiều Cẩm xoa cằm: "Không chỉ có thù tất báo, mà còn giúp đỡ có điều kiện nữa."
"Nghe cũng đúng." Kỷ Tô hơi cong môi: "Thực ra có lúc, tôi rất ngưỡng mộ người có tính cách như cậu ấy."
Không cần làm hài lòng người khác, không cần ra sức nịnh bợ bất kỳ ai, ân oán rõ ràng, tự do tự tại.
Chỉ là, người như thế cũng không thoát khỏi nỗi cô độc, bằng không sao có thể thích cùng một bài nhạc giống cậu chứ...
"Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng!" Kiều Cẩm xoa mạnh cánh tay mình: "Vừa nghĩ tới cảnh cậu trưng cái mặt vô cảm giống Cố Chiêu là tôi đã nổi da gà da vịt khắp người rồi!"
Kỷ Tô bật cười: "Tôi chỉ nói vậy thôi."
Kiều Cẩm buông tay, nghiêm túc bảo: "Tô Tô, tôi phải nhắc nhở cậu, đối tượng mà Cố Chiêu có thù ắt báo chính là cậu đấy!"
Nụ cười của Kỷ Tô nhạt đi: "Biết rồi..."
Kết quả Kiều Cẩm lại bắt đầu ngả ngớn: "Nên là cậu nhất định phải giấu cho kỹ nhớ!"
Kỷ Tô đến trước bàn, ngồi xuống mở WeChat.
Cậu nhìn ảnh đại diện và biệt danh quen thuộc trên giao diện WeChat, tâm trạng phức tạp khó lòng nói ra.
Manh Manh đã chặn G, nhưng Cố Chiêu lại add tài khoản chính của cậu, có lẽ đây là một chỉ thị nào đó từ duyên nợ, để cậu có cơ hội bù đắp cho đối phương.
Nghĩ đến đây, Kỷ Tô chủ động gửi một cái sticker chào hỏi, như là lời mở đầu hâm nóng bầu không khí.
Cố Chiêu: [?]
Kỷ Tô: "..."
Được lắm, dấu chấm hỏi rất là "Cố Chiêu".
Kỷ Tô: [Cậu sắp ngủ rồi sao?]
Cố Chiêu: [Ừ.]
Kỷ Tô nhìn con chữ lạnh lùng trong khung trò chuyện, cảm thấy đúng là ngày hôm nay không nói tiếp được nữa.
Bây giờ nghĩ lại, cậu cũng rất khâm phục bản thân khi giả làm Manh Manh. Mới đầu Cố Chiêu chẳng thèm trả lời mà cậu vẫn kiên trì gửi tin nhắn lâu như thế.
Dù cuối cùng vẫn phải nhờ vào tấm ảnh chụp chân thì đối phương mới để ý.
Kỷ Tô: [Được, nghỉ ngơi sớm nhé~]
Kỷ Tô gửi tin nhắn này xong mới nhận ra mình lại vô thức gõ chữ theo thói quen của Manh Manh, thêm dấu "~" vào cuối câu.
Cậu lập tức thu hồi tin nhắn, gõ lại lần nữa.
Kỷ Tô: [Được, ngủ ngon.]
Cố Chiêu: [Thu hồi gì đấy?]
Kỷ Tô: [Không có gì, gõ nhầm chữ...]
Lần này đối phương tiếp tục im lặng, Kỷ Tô đợi mấy phút mà không thấy trả lời, thế là để điện thoại xuống rồi đi tắm.
Dù sao cậu cũng không phải em gái Manh Manh xinh đẹp mặc váy, Cố Chiêu không nhiệt tình trả lời tin nhắn của cậu cũng chẳng có gì lạ.
*
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, xui rủi thế nào trời lại đổ mưa.
Nhưng ở khu du lịch nghỉ dưỡng trong núi có rất nhiều hoạt động trong nhà, cả nhóm chơi cũng rất vui.
Tối đến, sau khi ăn tối ở nhà hàng xong, họ bất ngờ phát hiện trong nhà hàng có cả phòng bida.
"Đi đi đi, tụi mình đi đánh bida!" Khó khăn lắm Hạ Nhất Minh mới tìm được hoạt động sở trường của mình, nóng lòng muốn thể hiện một phen.
Vương Minh Triết nhướng mày: "Sao nào, muốn đấu một trận không?"
Hạ Nhất Minh cười khinh bỉ: "Chỉ bằng cậu?"
"Sao, khinh người què hả?" Vương Minh Triết không chịu thua thiệt: "Có tin tôi chỉ cần một chân là có thể hạ đo ván cậu không?"
Kiều Cẩm quen tay xát thêm muối vào: "Ngại ghê, hình như đánh bida chỉ dùng tay, không dùng chân."
"Được, vậy cậu cứ chờ xem!" Vương Minh Triết nói câu hùng hồn: "Hạ Nhất Minh, hôm nay không đánh cho cậu khóc nhè thì tôi không họ Vương!"
Mấy người nhốn nháo đi vào phòng bida, Kỷ Tô cũng theo sau họ bước vào.
Có lẽ vì hôm nay trời mưa nên trong phòng bida khá đông người. Hạ Nhất Minh chọn một bàn trống, bắt đầu xếp bóng.
Kỷ Tô dựa vào chiếc bàn trống bên cạnh, lặng lẽ quan sát trận chiến.
Quả thật kỹ thuật chơi bida của Hạ Nhất Minh khá tốt, vừa bắt đầu đã đánh vào hai bóng số lớn. Nhưng Vương Minh Triết cũng chẳng phải hạng xoàng, hai người cứ ăn miếng trả miếng.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh thụt bóng đen số 8 vào lỗ trước, sít sao thắng ván này.
Vương Minh Triết ôm cơ bida gào: "Tôi không phục! Hồi nãy tôi phát huy không tốt, chơi thêm ván nữa!"
"Thêm ván nữa thì cậu cũng thua thôi." Hạ Nhất Minh vừa nói vừa bước đến trước mặt Kỷ Tô, cười hỏi: "Sao nào, tôi đánh bida cũng được ấy chứ?"
"Kỹ thuật của cậu rất tốt, đương nhiên Vương Minh Triết cũng không kém." Kỷ Tô đánh giá công tâm, rồi khẳng định lần nữa: "Ván vừa rồi rất hay."
"Nhận được sự công nhận của cậu, tôi rất vui." Hạ Nhất Minh đưa cơ bida cho cậu: "Cậu muốn thử không?"
Kỷ Tô hơi sững người, sau đó từ chối: "Tôi chơi bida không giỏi lắm."
"Không biết cũng không sao, tôi có thể dạy cậu." Hạ Nhất Minh nhiệt tình mời mọc: "Đơn giản lắm."
"Khoan, tôi có nghe lầm không?" Kiều Cẩm ở một bàn bida khác ngẩng đầu lên: "Hạ Nhất Minh, cậu vừa nói cậu muốn dạy ai chơi bida cơ?"
Hạ Nhất Minh không hiểu: "Dạy Kỷ Tô, sao thế?"
"Hahaha!" Kiều Cẩm cười thật to: "Cậu dạy Kỷ Tô chơi bida? Cậu đừng để cậu ấy hành cho khóc là hay lắm rồi!"
Hạ Nhất Minh bất giác hiểu ra, ngượng ngùng hỏi: "Kỷ Tô, cậu chơi bida giỏi lắm hả?"
"Cũng được." Kỷ Tô cười: "Cậu đừng nghe Tiểu Kiều nói lung tung, cậu ấy hơi thích nói phóng đại sự thật."
Kiều Cẩm đứng hóng hớt: "Có phóng đại hay không, Hạ Nhất Chiêu, cậu cứ thử là biết."
"Tới luôn Kỷ Tô." Trong nháy mắt Hạ Nhất Minh bị kích thích ý chí chiến đấu: "Chúng ta đấu một trận hữu nghị nào."
Đã nói đến nước này, Kỷ Tô không tiện từ chối tiếp nữa, chỉ đành nhận lấy gậy, đứng trước bàn bida.
Cuối cùng Cố Chiêu mải cúi đầu xem điện thoại cũng chịu ngước mắt, ánh mắt dừng ngay trên người cậu.
Hạ Nhất Minh xếp lại bóng, lịch thiệp lên tiếng: "Kỷ Tô, cậu lên trước đi."
Kỷ Tô bôi lơ bida lên đầu cây cơ, đáp: "Cậu lên trước đi."
"Được." Hạ Nhất Minh không khách sáo nữa, đánh một đường bóng đẹp.
Vương Minh Triết ở kế bên như hồi máu sống lại: "Kỷ Tô, trận này cậu báo thù cho tôi được không?"
Kỷ Tô ngước mắt, mặt vương nét cười: "Tôi sẽ cố hết sức."
Như để phối hợp với lời của cậu, đúng lúc này Hạ Nhất Minh đánh lệch bóng: "Kỷ Tô, tới cậu."
"Ừ." Kỷ Tô đáp, cầm cơ lên, cúi người xuống.
Tư thế đánh bida của cậu cực kỳ chuẩn, ngực tì sát vào gậy, cẳng tay duỗi thẳng, chân trái hơi gập, chân phải giữ thẳng, làm tôn lên đôi chân vừa thẳng vừa dài, các đường cong nếp uốn trên cơ thể như đã được đong đo.
Tư thế cúi người làm chiếc quần tây đen căng chặt, nhìn từ góc độ của Cố Chiêu, đường cong eo mông đẹp đẽ lộ rõ, hoàn hảo đến mức tựa như bước ra từ trong tranh.
Có người vây xem còn thán phục rằng: "Tư thế này của dân chuyên đúng không?"
Một tiếng "bụp" gãy gọn vang lên, cơ đánh vào bóng, bóng trắng va trúng mép bàn bida.
"Ầy..." Người vây xem không kìm nổi tiếng tiếc nuối, còn tưởng mình nhìn nhầm người rồi.
Nhưng tích tắc sau, ngay khi đập vào mép bàn mấy lần, quả bóng đơn sắc gãy gọn rót xuống lỗ.
"Đù má! Đẹp!" Vương Minh Triết vỗ tay bốp bốp: "Kỷ Tô, quả nhiên tôi không nhìn nhầm cậu, cố lên cố lên!"
Kỷ Tô cười cười, cúi người một lần nữa.
Tiếp sau đó, Hạ Nhất Minh chỉ có thể trơ mắt đứng chết lặng một bên, nhìn Kỷ Tô thong thả "một cơ dọn bàn".
Đợi Kỷ Tô đứng thẳng người mới nhận ra có rất nhiều người vây xung quanh mình, tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng huýt sáo cùng vang lên mãi không ngớt.
Kiều Cẩm đứng quan sát trận đấu gần đó cười hả hê: "Hạ Nhất Minh, bây giờ cậu biết hồi nãy tôi không phóng đại rồi chứ gì?"
"Huhuhu! Đỉnh của đỉnh!" Vương Minh Triết hớn hở quăng nạng, nhào lên định ôm Kỷ Tô, tiếc rằng một bàn tay bất ngờ vươn ra từ phía sau, kéo cổ áo cậu ta ngăn cản hành động đó.
Cố Chiêu lạnh lùng nói: "Không cần chân nữa?"
"Anh Cố, do tôi kích động quá mà!" Vương Minh Triết đành từ bỏ kế hoạch bổ nhào qua, gào to: "Kỷ Tô! Từ hôm nay, cậu chính là nam thần duy nhất của tôi!"
Kỷ Tô cong môi cười: "Cảm ơn."
Nhưng cậu không quên Hạ Nhất Minh, mà đi tới khẽ nói: "Cảm ơn đã nhường nhé."
Vốn dĩ cậu đã cân nhắc xem có nên cố tình đánh hụt không, nhưng nghĩ đến Cố Chiêu đang ở sau lưng nhìn mình chằm chằm, cậu lại vô thức bỏ suy nghĩ đó, tập trung chơi thật nghiêm túc.
Phát huy năng lực vốn có của bản thân, đây mới là một sự tôn trọng dành cho đối thủ của mình.
Lần này Hạ Nhất Minh thật sự xấu hổ lúng túng: "Xin lỗi... là tôi không biết tự lượng sức mình, vậy mà hồi nãy còn muốn dạy cậu cách chơi bida."
"Không đâu, cậu có ý tốt mà." Giọng Kỷ Tô rất dịu dàng: "Thực ra hồi nãy cậu bất cẩn đánh hụt, nếu không tôi cũng không có cơ hội "dọn bàn"."
Cảm xúc của Hạ Nhất Minh phức tạp, có thất vọng, nhưng phần nhiều vẫn là cảm động: "Tôi biết cậu đang an ủi tôi, Kỷ Tô, cậu tốt thật đó."
Kỷ Tô đang định lên tiếng, bỗng có giọng ai lạnh lùng vang lên sau lưng: "Tôi về đây."
"Ủa? Mới đó đã về?" Hiển nhiên Vương Minh Triết vẫn chưa chơi đủ: "Anh Cố, cậu chưa chơi ván nào hết mà!"
Cố Chiêu nhìn cậu ta: "Cậu muốn chơi với tôi?"
"Không không không..." Vương Minh Triết xua tay lia lịa, từ chối: "Chu Dương, tụi mình về thôi."
Chu Dương ở bên kia đành bỏ cơ bida xuống, ôm vai Kiều Cẩm đi ra ngoài: "Đi đi đi, tụi mình về biệt thự chơi tiếp!"
*
Về tới biệt thự, Hạ Nhất Minh vẫn còn nhung nhớ màn thể hiện tuyệt vời của Kỷ Tô trên bàn bida, y dò hỏi: "Cậu bắt đầu chơi bida từ khi nào?"
"Học hồi cấp hai." Kỷ Tô nhớ lại: "Lúc đó có một anh trai hàng xóm là tuyển thủ bida chuyên nghiệp. Có lần tình cờ, tôi học đánh bida với anh ấy."
Cậu chỉ trả lời câu hỏi này một nửa, thực ra người dạy cậu học bida nền tảng là mẹ cậu, một tuyển thủ bida nổi tiếng quốc tế, có lẽ ít nhiều gì cậu cũng được di truyền một chút gen chơi bida.
"Thì ra là thế." Hạ Nhất Minh xoa mũi, giọng điệu như đang tự giễu: "Chẳng trách hồi nãy tôi thua thảm thế, nhưng thua cậu thì không lỗ ha ha!"
"Hạ Nhất Minh! Kỷ Tô!" Lúc này, Vương Minh Triết gào to gọi họ: "Qua chơi bài!"
Kỷ Tô đi qua: "Tôi thật sự không biết chơi bài."
"Tôi làm chứng, lần này không phải Tô Tô khiêm tốn đâu." Kiều Cẩm làm chứng giúp cậu: "Tôi quen cậu ấy bao năm, chưa bao giờ thấy cậu ấy chơi bài."
"Được, vậy Kỷ Tô ngồi một bên xem nhé." Chu Dương thành thạo xáo bài: "Còn ai không biết chơi bài không?"
Cố Chiêu lên tiếng: "Tôi cũng không chơi."
"Hả?" Chu Dương vô cùng ngạc nhiên: "Anh Cố, cậu chơi bài giỏi thế cơ mà, sao lại không chơi?"
Cố Chiêu ngồi trên sô pha: "Lười xem mấy chú gà mổ nhau."
Kỷ Tô: "..."
Nói thẳng ra như thế cũng được à?
"Vãi, thôi thôi." Vương Minh Triết vội vàng ra hiệu cho Chu Dương: "Anh Cố không chơi lại hay, mất công cậu thua đến nỗi chẳng còn cái quần mà mặc."
Cố Chiêu khẽ nhướng mày: "Các cậu cược quần áo?"
"Hả?" Kiều Cẩm thắc mắc: "Các cậu định chơi trò thua một ván cởi một món hả?"
Hạ Nhất Minh kháng cự: "Không phải chứ? Bây giờ là mùa hè, được mấy món đồ để cởi đâu?"
"Trời ơi tôi đùa thôi, tụi mình chơi cho vui ấy mà." Vương Minh Triết cười đểu: "Bằng không tới lúc đó chú cảnh sát tới, nói tụi mình tổ chức tiệc sex thì có mà giải thích tới sáng mai ha ha ha!"
Kiều Cẩm: "A a a a cậu nói nghe gớm quá trời!"
Bốn người bắt đầu chơi Trác Kim Hoa*, Kỷ Tô và Cố Chiêu chia nhau ra ngồi ở hai đầu sô pha, ai nấy cúi đầu chơi điện thoại.
Thực ra Kỷ Tô rất muốn lên lầu, nhưng tối qua cậu nghĩ tới nghĩ lui, đến tận bây giờ Cố Chiêu vẫn chưa có lý do để liên kết cậu với Manh Manh, cậu thể hiện sự mất tự nhiên thì hắn càng dễ nghi ngờ.
Nên cậu phải bình tĩnh, ít nhất phải làm quen với việc ở cùng một không gian với Cố Chiêu.
Chơi được một lúc, Kiều Cẩm ném bài trong tay đi: "Bài quỷ gì thế này! Tôi không chơi nữa!"
"Đừng nóng, Tiểu Kiều cậu đừng nóng." Chu Dương vội an ủi: "Trò này phải nhờ vào vận may, vận may của cậu chưa đến thôi."
Kiều Cẩm được hắn an ủi thì vui trở lại, đứng dậy hỏi: "Các cậu muốn uống gì? Tôi mở tủ lạnh lấy cho."
Vương Minh Triết: "Coca."
Hạ Nhất Minh: "Coca giết t*ng trùng."
Vương Minh Triết: "Nước suối đi, phiền chết đi được!"
Chu Dương tiếp lời: "Vậy tôi cũng uống nước suối, cảm ơn."
"OK OK." Kiều Cẩm làm dấu "OK", băng qua ghế sô pha, đến chỗ tủ lạnh lấy nước.
Một tay của cậu ta ôm ba chai nước suối, tay còn lại vặn nắp chai Coca, nói giọng đắc chí: "Tôi uống Coca, tôi không sợ bị diệt t*ng trùng."
Kỷ Tô nghe vậy liền ngước lên nhìn cậu ta một cái, lắc đầu cười cười.
Kiều Cẩm vừa uống Coca vừa quay về, định băng qua sô pha về chỗ đánh bài.
Cố Chiêu cụp mắt nhìn màn hình, nhưng khi Kiều Cẩm đi ngang qua trước mặt, hắn bất chợt giơ một chân ra.
"Phụt—" Kiều Cẩm phun Coca trong miệng ra, cơ thể cũng nhào về trước theo quán tính.
Kỷ Tô ngồi đầu kia sô pha giật mình, đứng dậy theo phản xạ có điều kiện, đỡ lấy cậu ta ngay trực diện.
Kết quả khỏi nghĩ cũng biết, cả chai Coca to đổ hết lên người cậu.
"Đờ mờ!" Kiều Cẩm đứng vững, cuống quýt xin lỗi: "Xin lỗi Tô Tô, tôi không cố ý!"
Kỷ Tô cúi đầu nhìn quần áo bị ướt Coca: "Không sao, tôi lau sơ qua là được."
"Hồi nãy tôi—" Kiều Cẩm bối rối ngoảnh đầu, nhìn sàn nhà mấy lần: "Gạch lát nền của biệt thự bị chênh à? Sao đang yên đang lành mà tôi lại bị vấp?"
Cố Chiêu đã rút chân về từ lâu, vô cảm chơi điện thoại, cứ như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, hoặc có hắn cũng chẳng quan tâm.
"Tôi không sao thật." Kỷ Tô khom lưng rút mấy tờ giấy trên bàn trà lau Coca trên áo: "Cậu đi chơi đi."
"Vậy được, tôi đi nhé." Kiều Cẩm cầm đồ uống còn lại về bàn đánh bài.
Kỷ Tô lau bằng giấy ăn một lúc thì nhận ra Coca đã thấm vào vải quần áo mất rồi.
"À thì... tôi lên lầu trước để xử lý chút nhé." Cậu nhìn Cố Chiêu, giải thích: "Không lau sạch Coca được, phải cởi ra giặt thôi."
Cố Chiêu chẳng hề ngẩng đầu: "Ừ."
Kỷ Tô vòng qua sô pha, bước vội lên lầu,
Về tới phòng, cậu cởi cúc áo sơ mi, rồi cởi cả cái quần bị ướt, nhét hết vào máy giặt.
Mùa hè mặc ít, da bị dính Coca là điều khó tránh khỏi. Cảm thấy dính nhớp, cậu bèn vào phòng tắm tắm rửa luôn.
Tắm được nửa chừng mới nhớ ra, hôm nay mưa cả ngày, đến tối mưa mới tạnh, chắc chắn quần áo phơi ngoài ban công hồi tối qua vẫn chưa khô.
Kỷ Tô bắt đầu thấy hối hận, tại sao trước khi đi không nghe lời Kiều Cẩm, chuẩn bị thêm mấy bộ đồ để thay.
Nhưng chuyện đã rồi, cậu chỉ có thể lục tìm áo tắm trong tủ phòng tắm rồi mặc vào.
Kỷ Tô hạ quyết tâm, tối nay tuyệt đối không được bước chân ra khỏi cửa phòng.
Nghĩ thế, cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ ngoài cửa truyền vào.
Kỷ Tô bước đến trước cánh cửa: "Ai đó?"
"Là tôi." Giọng nói trầm thấp của Cố Chiêu vang lên ngoài cửa.
Kỷ Tô dừng chân, hai tay cậu buộc chặt dây áo tắm, cảnh giác hỏi: "Có chuyện gì không?"
Cố Chiêu: "Mở cửa trước đi."
Kỷ Tô cúi đầu nhìn áo tắm trên người mình, quả tuyết từ chối: "Xin lỗi, bây giờ tôi không tiện lắm."
Cố Chiêu đứng ngoài cửa, chỉ cách cậu một cánh cửa, cậu vô thức nín thở, sợ đối phương không chịu đi.
May sao Cố Chiêu không phải người mặt dày, đứng được mấy giây, hắn lẳng lặng rời đi.
Kỷ Tô thở phào một hơi, quay người về lại phòng tắm, lấy quần áo đã giặt ra khỏi máy giặt, định mang ra phơi ngoài ban công.
Cậu mở cửa ban công, bật đèn lên, lấy móc treo xuống phơi áo sơ mi và quần tây.
Sau khi cậu phơi xong ngoảnh đầu lại thì bất ngờ va phải đôi mắt tối đen như mực.
Tim Kỷ Tô giật thót, đứng chết trân tại chỗ.
Cố Chiêu híp hai mắt nhìn thẳng vào mặt cậu.
Vừa tắm xong nên tóc Kỷ Tô vẫn còn ướt, trên tóc có giọt nước nhỏ xuống, hàng mi như tranh vẽ ướt át, làm tôn lên bờ môi hồng hàm răng trắng.
Cậu mặc áo tắm màu trắng rộng rãi, cổ áo thùng thình để lộ nước da trắng như tuyết và xương quai xanh lõm xuống. Dây áo được buộc chặt, phác họa rõ vòng eo thon gầy.
Cố Chiếu dời mắt xuống rồi dừng lại.
Áo choàng tắm không đủ dài, cẳng chân đẹp đẽ lộ ra ngoài, mảnh mai thẳng tắp, trắng mịn tựa ngọc, ngay cả cổ chân cũng nhợt nhạt gầy yếu, tựa như chỉ cần dùng một bàn tay đã có thể dễ dàng nắm trọn nó mặc sức thưởng thức.
Kỷ Tô hoàn hồn, nhận ra đối phương đang quan sát chân mình, cậu khép chặt áo tắm theo bản năng, lùi về sau một bước.
Cố Chiêu sải đôi chân dài, ánh mắt thâm trầm bước về phía cậu.
Da đầu Kỷ Tô tê rần, giọng cũng lạc đi: "Cố Chiêu, cậu, cậu có việc gì sao?"
Cố Chiêu lặng thinh, bước từng bước đến gần cậu.
Tim Kỷ Tô đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi họng, cậu chỉ có thể tiếp tục bước lùi.
Dưới áp lực cao độ, cậu sơ ý giẫm trúng thứ gì đó, cơ thể bất thình lình mất thăng bằng ngã ra sau.
Trong nháy mắt, một bàn tay nóng hầm hập ôm lấy eo cậu, đỡ cậu đứng vững.
"Trốn gì?" Giọng nói trầm thấp lạnh lùng lọt vào tai. Tai Kỷ Tô nhũn ra, một dòng điện chạy vụt qua sống lưng tê rần.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Ngày nào cũng như đi trên hố lửa, không chịu nổi nữa...
Cố Chiêu: Mới đó đã không chịu nổi?
Tiểu Kiều: Có ai quan tâm tôi sống chết ra sao không?
Mẹ ruột: Cố "chó", con thật sự "chó" lắm rồi! (Chửi nhưng mà vẫn thích xem hê hê).
____________
Chương sau QT nhé:v