• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Thanh Anh đi làm lại sau tháng ngày nghỉ ở nhà, phong thái làm việc cứ đi lên đều đều. Thường ngày đã không ai dám chạm hay thọc mạch đến thư ký của sếp, nay cô thư ký này đặc biệt lại là vợ của sếp. Thử hỏi xem ai dám ăn gan trời chọc vào?

- Thư ký Mộc, chị ngồi đó được rồi, để em giúp cho

Đoan Tiên vội vàng chạy đến ôm lấy sấp tài liệu trên tay Mộc Thanh Anh.

- A, không cần đâu, cứ để chị làm

Mộc Thanh Anh kêu nhẹ một tiếng, từ ngày cả cái công ty này biết cô là vợ của sếp lớn, ai ai cũng trong bộ dạng kính nể nhượng bộ hết 10 phần. Kể ra đi làm cũng áp lực lắm chứ bộ.

- Ayzo, phu nhân của em ơi, cứ ngồi nghỉ ngơi đi. Chị mà có chuyện gì, anh sếp lớn sẽ đem tụi em ra làm bia rồi bắn đạn dô đó.

Đoan Tiên bộ dạng gấp gáp, trên tay đã ôm hoàn toàn sấp tài liệu kia, nháy mắt với cô một cái rồi rời đi.

Mộc Thanh Anh chưa kịp ú ớ đã bất lực ngồi xuống, tâm trạng khi đi làm cũng tốt hơn ở nhà rồi. Nhưng có điều, mọi người ưu ái cô quá, khiến cô có chút không quen.

- Chị ơi, sếp cho gọi chị vào.

Một bạn trai trẻ vừa rời khỏi phòng chủ tịch, bước đến thông báo với cô. Mộc Thanh Anh nghe chỉ mỉm cười gật đầu.

Cạch



Thẩm Phong ngẩn đầu, rời mắt khỏi văn kiện trên bàn, nhìn thấy Mộc Thanh Anh như thấy cả một bầu trời to lớn.

- Anh gọi em vào có việc gì sao?

- Có việc gì mới được gọi em vào à?

Thẩm Phong nhìn đồng hồ rồi tắt máy tính rời khỏi bàn làm việc, bước đến nắm lấy tay cô.

- Đi ăn thôi, trưa rồi!

Mộc Thanh Anh ngỡ ngàng, lúc nãy mới ăn còn gì, bây giờ còn muốn ăn nữa sao?

Xuống tầng hầm, cô bị nhồi nhét vào xe.

- Ây, lúc nãy ăn rồi anh còn muốn ăn gì nữa?

Cô đưa mắt nhìn anh, Thẩm Phong tập trung lái xe rời khỏi tầng hầm.

- Lúc nãy ăn cho con, bây giờ ăn cho em, không hợp lí sao.

Câu nói mang tính chất bá đạo rất cao. Đương nhiên, Mộc Thanh Anh không thể phản đối.



Người đàn ông nhấp một ngụm rượu vang, ngón tay khẽ nhịp trên đùi. Ánh mắt thâm trầm.

- Chu Viễn, anh muốn làm cái quái gì nữa?

Phương Phương ngồi trên giường, ánh mắt chứa đầy hận ý nhìn người đàn ông đang thong thả ngồi uống rượu. Thân xác cô ta điêu tàn cũng chỉ vì anh ta, vậy mà sao anh ta có thể trưng ra bộ dáng này?

- Làm người phụ nữ của tôi đi, cũng không tồi đâu?



Chu Viễn một hồi lâu cũng đưa ra hồi ý, yêu cầu này đối với người phụ nữ đó chắc là đơn giản nhỉ?

Phương Phương trợn mắt, miệng mấp máy, bàn tay siết chặt lại muốn cung lên nhào lại đấm cho hắn một cái thật đau đớn.

- Mơ đi!

Ngay sau đó, tiếng cười thâm thúy của Chu Viễn vang lên một cái rợn người. Cô ta lạnh toát sống lưng, chẳng hiểu sao lại dính đến tên đàn ông điên này làm gì không biết?

- Cho cô một ngày suy nghĩ, hậu quả của việc từ chối tôi. Là người đàn ông tên Thẩm Phong sẽ nhận được món quà lớn của cô.

Nghe đến đây, ý hận trong lòng Phương Phương càng lớn, so với Chu Viễn thì Thẩm Phong lại tốt gấp một ngàn lần. Tuy anh thâm sâu khó lường, mưu mô thủ đoạn, nhưng vẫn còn biết đâu đúng đâu sai. Còn đối với Chu Viễn đúng sai thì anh ta đều cắt bỏ, lời nói của anh ta mới là trên hết.

- Đồ bệnh hoạn!

Phương Phương hét lên, sai lầm lớn nhất của cô ta là mắc vào Chu Viễn.



Kiều Uyển mơ hồ tỉnh dậy, cô nhớ đêm qua mình vẫn còn bay nhảy với đám bạn, cuối cùng lại mất đi ý thức. Bây giờ tỉnh lại ở một nơi xa lạ, Kiều Uyển lại run sợ, lẽ nào Lư Bạch Du bắt nhốt cô nữa sao?

- Tỉnh rồi sao?

- Anh…anh?

Kiều Uyển sợ hãi, giọng nói tuy có chút khàn đặc, nhưng cô vẫn nhận ra đó là ai!

- Ha, tưởng mình sẽ thoát khỏi tay tôi sao? Kiều Uyển, em trốn được lần 1 tôi dám đảm bảo sẽ không có lần 2!

Lư Bạch Du xuất hiện từ trong bóng tối, ánh đèn mập mờ soi thẳng khuôn mặt của anh.

Kiều Uyển sợ hãi lùi người về sau, cô kinh tởm người đàn ông trước mặt mình. Chẳng phải đã chấm dứt rồi sao? Tên điên này còn muốn gì nữa?

- Anh còn muốn gì nữa? Lư Bạch Du làm ơn, buông tha cho cuộc đời của tôi đi, tôi đủ thảm hại khi bên cạnh anh rồi!

Kiều Uyển tuy sợ nhưng vẫn cố gắng thốt ra những lời này. Nếu không nói, cô chỉ sợ Lư Bạch Du sẽ ám cô cả đời này

- Em nói làm như tôi hủy hoại cuộc đời của em sao?

Lư Bạch Du gằn giọng, bước về phía cô.

- Anh nói anh không hủy hoại? Vậy để tôi nhắc cho anh nhớ. Ai là người đã c.ưỡng b.ức tôi? Ai là người đã từ chối tình cảm, thậm chí xem rẻ thứ tình cảm đó của tôi? Anh dùng sự kiêu ngạo của mình để đạp lòng tự tôn của tôi xuống một cách nát bét. Bây giờ anh quay lại buộc tôi phải yêu thương anh sao?

Kiều Uyển siết chặt tay, giọng nói run rẩy. Hàng mi vừa run vừa ướt đẫm nước mắt. Bao nhiêu đó đã quá đủ, việc mất đi trinh tiết đã là quá sức giới hạn của cô.

Lư Bạch Du ngẩn người, nhất thời không thể cất tiếng phản bác. Việc Kiều Uyển nói không sai, cuộc đời cô khốn khổ cũng do một tay anh làm nên, đêm đó là vì quá tức giận nên mới làm chuyện sai trái với cô. Không ngờ lại bị Kiều Uyển ghim tận đáy lòng.

- Bao nhiêu đó vẫn chưa đủ, tôi sẽ đay nghiến em từng ngày một, cứ đợi đó!

Lời muốn thốt ra đột nhiên thay đổi, anh thật sự muốn nói một câu xin lỗi với cô, nào ngờ cái miệng chết tiệt này lại nói những từ ngữ khó nghe đến mức chói tai. Nói xong đầu óc anh còn giật bưng lên, lúc ấy mới chợt bừng tỉnh!!

Lư Bạch Du liền quay người rời khỏi đó, bỏ mặc Kiều Uyển ngây dại khóc đến điên cuồng, đau tê liệt nội tạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK