Nhìn bản thân trong gương, cô không khỏi bàng hoàng, những dấu hôn chi chít trên cổ. Nhiều không thể tưởng được, cô nhanh chóng vệ sinh thân thể, rồi mặc một chiếc áo cổ cao, nhằm che đi những chiến tích mà Thẩm Phong để lại trên người mình.
Kéo vali rời khỏi biệt thự của anh trong sự kinh ngạc của người làm và quản gia. Mộc Thanh Anh có chút ngại ngùng nên dùng hết tốc độ rời khỏi đó một cách nhanh nhất có thể.
Về đến nhà mới biết ba mẹ đã đi xuống nhà bạn chơi ở nông thôn, nửa tháng sau mới về. Mộc Thanh Anh cảm tạ trời đất vì trong thời gian này ba mẹ cô không có ở nhà, chứ nếu không ngày nào cũng mặc áo cổ cao chắc cô xĩu mất.
Nhìn những dấu hôn tím xanh, Mộc Thanh Anh chỉ tịnh tâm, nhắn tin trưởng phòng nhân sự xin nghỉ một tuần.
- Chết tiệt, Thanh Anh, điên mất thôi!!!!!
Cô ngã người xuống giường, cố gắng nhớ về cái ngày cả hai phát sinh quan hệ. Tại sao cô và anh lại có thể lên giường mà cô không biết thực hư câu chuyện ra sao chứ?
...
Thẩm Phong được phòng nhân sự báo cáo, Mộc Thanh Anh xin nghỉ phép một tuần. Anh thầm nghĩ, không lẽ cô trốn anh sao?
- Nhiệm Vu, cậu hỏi Thanh Anh lí do gì nghỉ một tuần
Thẩm Phong gương mặt lại đăm chiêu, đừng nói với anh là cô vẫn còn nghĩ đến chuyện đi xem mắt người đàn ông khác.
- Vâng
Nhiệm Vu cuối đầu, sau đó rời khỏi phòng.
Nghĩ đến cô, đột nhiên cả người anh nóng rực lên. Chắc phải tập dần cảm giác kìm nén rồi.
Không quá lâu đã có kết quả mà anh đang mong chờ, Nhiệm Vu đứng đối diện bàn làm việc, nghiêm chỉnh nói.
- Chủ tịch, thư ký Mộc xin nghỉ một tuần vì cô ấy bệnh, phép trong một tuần đều là phép xin nghỉ bệnh.
Thẩm Phong nghe câu trả lời, cả người ngả ra phía sau ghế. Ánh mắt thăng trầm nhìn vào sấp tài liệu một lúc
- Cho người giám sát cô ấy 24/7
Giọng nói trầm khàn vang lên, đối phương cuối đầu rồi cũng rời đi.
Anh mở điện thoại lên, tấm hình nền điện thoại, anh cùng cô chụp hình dưới mùa hoa anh đào đang rơi. Lúc đó cả hai cùng nhau đi công tác ở Nhật Bản, rơi vào khoảng thời gian hoa anh đào nở rộ.
Nhìn nụ cười xinh đẹp đó, đột nhiên lại khiến Thẩm Phong mỉm cười. Nếu nói anh không có tình cảm với cô thì là sai rồi, phải nói là Thanh Anh chính là mẫu bạn gái đạt tiêu chuẩn của anh. Nhưng nếu không đạt tiêu chuẩn cũng được, Thẩm Phong thích cô vì đơn giản Mộc Thanh Anh là Mộc Thanh Anh, không một ai có thể thay thế.
...
Cô thả mình xuống chiếc giường êm ái, đầu óc Mộc Thanh Anh lúc này mới thật sự được thư giãn. Sau chuyến đi dự tiệc hai ngày một đêm, được bonus thêm một ngày ở nhà sếp. Thì đây mới chính là lúc cô được thả mình.
Cữ ngỡ là được yên ổn, nào ngờ vừa nhắm mắt. Khung cảnh cô với anh lăn lộn trên giượng hiện về, nó như một cơn lốc xoáy càn quét tất cả sự thư giãn trong não bộ cô. Mộc Thanh Anh bật người dậy, đầu óc giật bưng bưng lên căng như dây đàn sắp đứt.
- Cái quái quỷ gì vậy?
Mộc Thanh Anh tự đọc thoại với bản thân, chính cô còn không biết cái gì đang xảy ra với mình nữa. Cô vò đầu bứt tóc, khuôn mặt ngờ ngệch nhìn về bức tường trắng.
Cô muốn đẩy tất cả suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu mình, tại sao vào lúc quan trọng nhất nó lại xuất hiện? Tại sao? Hàng ngàn chữ tại sao xuất hiện trong đầu cô. Cuộc đời từ nở hoa đến bế tắc, Mộc Thanh Anh tự nhếch môi cười nhạo bản thân, kiếp trước không biết gây thù chuốc oán với ai. Vậy mà kiếp này thứ quan trọng nhất đời cô cũng bị tên sếp hắc ám cướp lấy.
- Mộc Thanh Anh, mày điên rồi, tốt nhất là đừng nghĩ đến nó nữa..
Vừa tự nói với bản thân dứt câu, tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi. Mộc Thanh Anh mò mẫm chiếc điện thoại trên giường, một lúc lâu mới nghe máy.
( Alo, mình nghe đây)
Giọng nói yểu xìu của cô vang lên
( Đi ăn xiên nướng, uống vài lon không? Mình buồn quá, có chuyện cần tâm sự)
Nghe đầu giây bên kia nói, Mộc Thanh Anh bật người dậy ánh mắt sáng rực
( Được mình cũng vậy, gặp chỗ cũ, ba mươi phút nữa có mặt)
Cô nói rồi dập máy, rời khỏi giường, mở tủ quần áo nhắm mắt chọn bừa một bộ đồ thoải mái.
Mộc Thanh Anh rời khỏi nhà mà không hay biết rằng phía xa kia có chiếc xe màu trắng chạy theo phía sau cô.
Đến nơi đã thấy mặt người cần gặp, Mộc Thanh Anh ngay lập tức nói lớn
- Bác Từ ơi, cho cháu mười xiên thịt nướng, mười lon bia lạnh ạ
- Có liền có liền đây
Giọng nói của một người phụ nữ độ tuổi trung niên cất lên đáp lời cô.
Mộc Thanh Anh kéo ghế ngồi đối diện Kiều Uyển. Là bạn thân từ nhỏ của cô, bí mật to nhỏ gì của nhau cả hai cũng đều biết. Cô chẳng biết cô nàng này hôm nay lại có tâm sự gì? Chẳng phải thường ngày rất vui vẻ sao?
- Tiểu Anh Anh à, mình phải làm sao đây?
Kiều Uyển khổ sở lên tiếng, trưng ra bộ dáng bi ai.
- Cậu bị làm sao?
Vừa hỏi xong, mười xiên thịt nướng được đặt xuống bàn với mùi thơm phưng phức, theo đó mười lon bia lạnh cũng được để trong cái xô kế bên chiếc bàn nhỏ.
Mộc Thanh Anh ngước nhìn chàng trai đó, là con trai của bác Từ, cậu ấy thích cô lâu rồi, từ thời còn cô còn học cấp ba đến đây ăn. Rồi bây giờ đã trở thành khách quen.
- Cảm ơn anh
Từ Phi chỉ nhìn cô một ngại ngùng rồi mỉm cười xoay người đi vào trong
Kiều Uyển chẳng mấy để tâm, khui một lon bia uống ừng ực, cảm giác đắng tràn ngập cuốn họng liền ăn một xiên thịt nướng nóng hổi vào.
- Haizz, mình thất tình..
Nghe Kiều Uyển nói, Mộc Thanh Anh phun toàn bộ chất lỏng màu vàng ra ngoài, ánh mắt cảnh giác nhìn đối phương. Sau đó là tiếng la của Kiều Uyển
- Aaa, Thanh Anh sao cậu lại phun bia ra thế này?
Mộc Thanh Anh lắc đầu, ngay lập tức nói
- Cậu nói cậu thất tình? Anh nào có thể khiến cậu trở thành bộ dạng này?
Kiều Uyển bắt đầu mộng mơ kể về anh chàng khiến cô mê đến quên cả bản thân. Nghe chuyện tình vu vơ của cô nàng, Mộc Thanh Anh chỉ vừa nghe, vừa ăn rồi lắc đầu. Sau đó lại hỏi
- Anh ta tên gì?
- Là Bạch Du, Lư Bạch Du, tên đàn ông xấu xa?
Cái tên Lư Bạch Du khi lọt vào tai cô bỗng trở nên quen thuộc đến chán, chẳng hiểu sao một người nhí nhảnh, xa đọa trong những cuộc vui thâu đêm như Kiều Uyển lại tương tư Lư Bạch Du, xung quanh bạn thân cô đâu thiếu gì đàn ông?
————————
NHỚ LIKE VÀ THEO DÕI NHA
iuu lắm~~