"Linh, chúng ta đi đâu thế?"
"Cũng không rõ, chúng ta nên đi đâu bây giờ?"
Hai người cùng dừng lại, nhưng Mạc Linh vẫn chưa buông tay ra, cô không nhận ra, hắn cũng không nói gì. Hoàng Ngôn Đằng nhìn những ngón tay thanh mảnh níu lấy ống tay âu phục của mình, không nhịn được mỉm cười. Đối với hắn đi đâu không quan trọng, dù sao đi càng lâu cô càng nắm lấy hắn lâu hơn.
Mạc Linh nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau đột nhiên nhìn hắn, ngón tay buông ra, hướng hắn cười tươi.
"Lúc nãy cảm ơn anh, nếu không có anh chắc tôi không có cớ chạy đi rồi."
"Không có gì, không cần nghiêm cẩn như vậy." Hắn rút tay về, che giấu thất lạc trong mắt, cười tươi với cô "Em xem anh lợi hại không? Người bình thường chắc chắn không thể giúp em được đâu!"
Mạc Linh bị hắn nói chọc cười ha ha, thân thiết vỗ vai hắn, cũng không câu nệ như lúc nãy nữa.
"Được rồi, anh lợi hại nhất, chúng ta đi thôi, em biết một quán rất ngon đó!"
"Ừ." Hoàng Ngôn Đằng không tiếng động nắm lấy tay cô, ngoài mặt vẫn giữ vững nụ cười đáng yêu "Em phải trả đấy, em đã nói rồi!"
"Không thành vấn đề, đi theo em!" Mạc Linh sảng khoái gật đầu, vui vẻ kéo lấy hắn đi trước.
Hoàng Ngôn Đằng đi theo ở phía sau, giảo hoạt nhìn nơi hai bàn tay chạm nhau, một lớn một nhỏ nhìn qua rất hài hòa, ngẩng đầu nhìn nữ nhân nhỏ nhắn thoăn thoắt bước trước mặt, đáy mắt lộ ra sủng nịch mà chính hắn cũng không biết.
Mạc Linh dẫn hắn đến một quán ăn ven đường, Hoàng Ngôn Đằng có chút nghi hoặc nhìn nhìn nơi xập xệ này rồi lại nhìn Mạc Linh.
Đại tiểu thư như cô mà lại đến những nơi như thế này ư?
"Ngôn Đằng, đến đây, ngồi xuống, nơi này có món lẩu nổi tiếng lắm nhé, ăn xong đảm bảo anh sẽ nghiện cho xem!"
Mạc Linh vô tình phát hiện nó mấy ngày trước. Hương vị lẩu ở nơi này rất giống quán ruột lúc trước cô thường hay ăn, cho nên Mạc Linh liền trở thành khách quen của nơi này.
Ông chủ kiêm đầu bếp ở đây là một người đàn ông cơ bắp, tính cách nóng nảy nhưng nấu ăn rất ngon, cho nên tuy ông cứ la hét cả ngày những vị khách cũng rất sẵn lòng ghé qua. Hơn nữa qua tiếp xúc, Mạc Linh mới biết ông là người rất dễ gần, nói chuyện thẳng chắn không câu nệ, đây cũng là điều Mạc Linh thích ở ông.
"Lão Thiên, cho cháu một nồi lẩu đi!" Mạc Linh an vị ở một góc, giơ tay gọi.
"Ồ, Linh đấy hử? Đợi một chút, ta đang dở tay!" Lão Thiên híp mắt đáp lại, tay vẫn liên tục xào nấu gì đó.
"Vâng ~" Mạc Linh ngoan ngoãn đáp.
"Linh, em thường đến đây lắm sao?" Hoàng Ngôn Đằng nhìn vẻ mặt thích thú của cô, kinh ngạc hỏi.
"Đúng thế, anh cứ ăn tự nhiên nhé, đảm bảo anh ăn xong sẽ đòi ăn nữa cho xem." Mạc Linh thành thạo chuẩn bị bàn ăn, không ngẩng đầu nói.
"Vậy sao? Anh rất mong chờ đó!" Hoàng Ngôn Đằng chống cằm nhìn cô, tay nhanh nhẹn giơ lên, điện thoại hơi nháy một cái liền hạ xuống.
Mạc Linh đang cúi đầu nên cũng không nhìn rõ hành động của hắn, đến khi ngẩng đầu dậy liền thấy hắn cười với mình, cũng ngây ngô cười theo. Mạc Linh thật sự thích đi cùng với Hoàng Ngôn Đằng, nói chuyện thoải mái không cần quan tâm vai vế, hơn nữa hắn còn là một soái ca, không việc gì nhìn hắn cũng đủ vui vẻ rồi.
"Đây đây, Linh, cháu vào đem giúp ông cái nắp đi." Lão Thiên đem món ăn tới, rất tự nhiên gọi cô.
"Được!" Mạc Linh thấy đồ ăn liền sáng mắt, nhanh chóng chạy vào trong bếp, Hoàng Ngôn Đằng còn không kịp phản ứng.
Đợi cô đi rồi lão Thiên mới quay sang hắn, ý vị thâm trường nói bâng quơ.
"Con bé này tuy háu ăn nhưng tính tình không tệ, cũng rất dễ nhìn, tên nào thông minh cướp được liền không cần lo nửa đời sau rồi."
"Đúng vậy, cô ấy rất thuần khiết." Hoàng Ngôn Đằng ôn hòa đáp lời, ôn nhu nhìn cô chạy đến.
"Lão Thiên, nắp đây!"
"Ừ, cứ đặt đó đi." Lão Thiên xoa mạnh mái tóc mềm của cô, thích ý cười "Con bé này, đợi khi nào cháu ta đến liền giới thiệu cho cháu, chắc chắn cháu sẽ mê tít cho xem!"
"Hừm, còn phải coi có phải soái ca không đã." Mạc Linh ra vẻ suy nghĩ.
"Láo thật! Cháu của ta còn không đẹp trai thì tên này chắc chắn không còn đất để sống!" Lão Thiên hằm hè, khiến cả gương mặt già nua sinh động hẳn lên.
"Ha ha, cháu nói thế thôi, có người gọi kìa ông."
"Được rồi, hai đứa ăn đi, ta còn phải làm việc."
"Vâng!"
Mạc Linh vui vẻ bắt đầu ăn, còn nhân tiện gắp thức ăn giúp Hoàng Ngôn Đằng, không khí nhìn qua vô cùng thoải mái.
Hoàng Ngôn Đằng nhìn cô cười không ngừng, cả khuôn mặt đỏ bừng cũng không nhịn được mỉm cười. Hơi nắm tay lại, hắn thầm quyết định, nhất định phải cướp cô về bên hắn!
Tên ngốc kia để nữ nhân của mình đi mà không bảo vệ, vậy thì đừng trách hắn đoạt lấy cô.
Mạc Linh vẫn tiếp tục thưởng thức món ngon, không hề nhận ra ánh mắt nóng rực đối diện nhìn mình chằm chằm cùng không khí dần trở nên kì lạ xung quanh.
..................................................
"Thiếu gia, còn hai văn kiện này nữa là xong rồi."
"Được, bỏ đó đi."
Nam nhân ngồi trong phòng làm việc lớn vẫn không ngừng tay, hai mắt sâu thẳm mệt mỏi cẩn thận dò xét tài liệu trên bàn, dường như hắn đã ngồi đó rất lâu rồi.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân gửi mail tới."
"Linh nhi sao? Được, mở lên cho tôi."
Nam nhân dừng tay, tiếp nhận laptop từ tay quản gia của mình, bắt đầu đọc mail.
"Sento, nhanh chóng chuẩn bị, tôi muốn trong ngày mai chúng ta phải lên máy bay."
"Vâng, thiếu gia." Sento quản gia không nhìn hai tay nắm chặt lấy laptop của thiếu gia nhà hắn, nhận lệnh rời khỏi phòng.
"Hoàng Ngôn Đằng, giỏi lắm."
Hắn gần như là nghiến răng nói ra cái tên đó, laptop trong tay cũng bị lực tay hắn bóp cho nứt một đường lớn.
Tác giả có điều muốn nói:
Mỏi tay quá... =∆=||
Hôm nay quyết định hai chương cho máu, mai nghỉ một bữa tiệc tùng nhậu nhẹt tới bến luôn, mọi người thấy sao "w"