• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến tối, Mạc Linh được hộ tống rời khỏi bệnh viện giữa những ánh mắt kinh ngạc lẫn hâm mộ của người xung quanh.

Bề ngoài, cô mệt mỏi nắm lấy cánh tay Đồng Thanh, từng bước bước vào xe, nội tâm cô lại đang đắc ý kiêu ngạo đến muốn ngửa mặt cười to rồi.

Ha ha, nhìn đi! Đây là nam nhân của ta! Toàn bộ đều là của ta! Các ngươi cứ tiếp tục ghen tị đi!!

Đồng Thanh đỡ cô nhẹ nhàng ngồi vào ghế trong, lập tức nhường chỗ ngồi xuống bên cạnh Khương Thành Quan, để cô tựa vào người Châu Quang Khải.

Mạc Linh chỉ chờ có thế, gần như là dán cơ thể lên cánh tay hắn, cũng không quên bản thân đang là người bệnh, chầm chậm đưa tay day day huyệt thái dương.

“Trước khi đến nhà hàng còn một đoạn thời gian, em nhắm mắt một chút đi.” Châu Quang Khải đưa bàn tay còn lại giúp cô xoa bóp, khuyên nhủ.

“Ừm.” Cô nghiêng đầu, khẽ nhắm mắt.

Mạc Linh vừa nhắm mắt, bọn hắn lập tức đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện rõ sự hoang mang khó hiểu.

Cuối cùng là vì sao... Linh lại trở nên như thế này?

...

Ở trong không gian tối, Linh nhi ngưng hành xác màn hình lớn, vừa thấy Mạc Linh đã nhắm mắt, cô cũng lăn lộn trên đất duỗi người, hoạt động thân thể đã cứng ngắc.

“Màn hình đại nhân, có thể cho tôi một cái gối không?”

Bên cạnh rơi xuống một cái gối.

“Màn hình đại nhân, có thể cho tôi một cái chăn không?”

Chăn nhẹ nhàng bay phất phơ trên đầu.

“Màn hình đại nhân, còn giường nữa.”

Không có gì xuất hiện.

“Ô ô ô ~ tôi thật là đáng thương, bị nhốt ở đây còn phải chịu nằm trên mặt đất cứng rắn như vậy, eo mỏi thắt lưng đau thật sự là không chịu được ~”

Từ dưới đất mọc lên một cái giường gỗ.

Linh nhi lập tức nhào lên giường, quấn chăn, ôm gối.

“Màn hình đại nhân, dời ra sau một chút, chưa được... chưa... ừ, ở đó đi!” Linh nhi gật đầu hài lòng.

“Cảm ơn ngươi, màn hình đại nhân!” Linh nhi gửi một nụ hôn gió.

“... (ノ+ಠ益ಠ)ノ彡┻━┻.” Ta làm màn hình ta dễ dàng sao?!

...

Trở lại hiện thực, khi xe dừng lại trước một nhà hàng, Mạc Linh nắm lấy tay Châu Quang Khải bước xuống, trải qua sự chú mục của mọi người, nghênh ngang cùng nhóm nam nhân của mình bước vào trong.

Chọn một chỗ sang trọng nhất trong nhà hàng, Mạc Linh điểm vài món ăn, lại hỏi bọn hắn một chút, sau đó yên lặng ngồi một chỗ.

“Linh nhi, tối nay có muốn về Mạc gia không?” Kanato Ken đột nhiên hỏi.

“A? Làm chi?” Mạc Linh gần như chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra, cô không muốn trở về gặp người cha nghiêm khắc đó, rất khó chịu, nhưng nhớ tới bản thân còn đang phải nỗ lực, cô khéo léo lựa chọn từ ngữ mới lắc đầu “ Không cần, em không muốn cha biết em vừa vào bệnh viện, cha sẽ lo lắng lắm.”

“Ừ, cũng phải nhỉ, vậy chúng ta ăn xong rồi về nhà nhé?” Kanato Ken chống cằm, như lơ đãng nhìn xung quanh, khóe mắt vẫn nhìn thấy cô nhẹ nhàng thở ra.

Bữa tối trải qua trong không khí kì lạ mà Mạc Linh không hề phát giác, cô chỉ biết Khải đang ngồi bên cạnh cô, giúp cô cắt thức ăn, còn ân cần hỏi han quan tâm.

Khi chuyện hoàn thành, Mạc Linh có lẽ phải cảm ơn Linh nhi đã giúp cô có được hạnh phúc này, trước đây dù có cố gắng thế nào hắn cũng không ghé mắt nhìn cô, hiện tại lại có thể được đến sự chăm sóc ân cần của hắn mà không hề tốn sức, cô thật sự muốn nhéo chính mình một cái xem đây có phải là mơ không.

...

“Ôi ôi, màn hình đại nhân, có thể tua nhanh qua không?” Linh nhi than thở, như thể cô đang xem một màn kịch cẩu huyết đến nhàm chán vậy, hơn nữa còn rất ngứa mắt.

“...”

“Trong trường hợp này, nên xuất hiện thêm một nhân vật phá bĩnh nữa, như vậy là bữa ăn liền hoàn mỹ.” Linh nhi ngáp một cái.

“...”

Không đợi cô kịp ca cẩm tiếp, trên màn hình liền xuất hiện hai thân ảnh quen thuộc đến không thể quen hơn.

“Ừ, mình đúng là miệng quạ đen.” Linh nhi gật gù.

“...” Tiễn được ngươi ta nhất định sẽ bắn pháo, khụ, chiếu hình ảnh bắn pháo ăn mừng!

...

“Linh nhi! Em cũng đến đây ăn sao?”

Mạc Linh ngừng tay lại, kiềm nén không lập tức đứng dậy tiến đến cho nữ nhân vừa kêu gọi mình một bạt tai. Thanh âm giả tạo này, đánh chết cô cũng không bao giờ quên!

“Mạc Linh.” Nam nhân đi bên cạnh nữ nhân kia cũng gật đầu gọi.

“Bạch Liên Hoa, Trần Dực.” Mạc Linh để dao nĩa xuống, bình tĩnh nhìn hai người.

“Không ngại chị ngồi cùng chứ? Lần trước hẹn đi cùng còn chưa thực hiện đó!” Bạch Liên Hoa hớn hở kéo Trần Dực đến.

“A, tất nhiên là không, cô ngồi cùng Linh đi.”

Bạc Ngưng Thần đang ngồi cạnh Mạc Linh đột nhiên đứng dậy nhường chỗ, Lâm Hoài Nam bên cạnh hắn cũng đứng dậy theo, dời về chỗ ghế trống vừa được đem đến.

Mạc Linh mỉm cười, nhưng nắm tay dưới bàn thì nắm chặt đến run rẩy.

“Linh nhi, em không sao chứ? Sắc mặt tái nhợt rồi kìa!” Bạch Liên Hoa lo lắng nhìn cô.

“Bị bọn họ quấy rầy mệt sao?” Trần Dực lạnh mặt châm chọc.

“... a ha ha, nào có.” Mạc Linh xua tay.

Trần Dực nhíu mày nhìn Mạc Linh, thông thường cô phải phản kích lại hắn ngay mới đúng, hoặc lợi dụng Tiểu Hoa đang ở đây để nói khích hắn mấy câu, hiện tại sao lại một bộ ngượng ngùng thế này? Bị trúng tà sao? Hay do bên cạnh có nhiều người chú ý, phải giữ hình tượng?

Thật ra Trần Dực suy nghĩ nhiều, vì Mạc Linh hiện tại căn bản không phải người mà hắn quen biết. Còn về hình tượng cái gì, Linh nhi tỏ vẻ: Đó là cái gì? Ăn được sao?

“Hai người gọi món đi.” Mạc Linh đưa tay gọi phục vụ.

“Được!” Bạch Liên Hoa gật đầu, tự chọn cho mình cùng Trần Dực vài món rồi lại tiếp tục trò chuyện (đơn phương) cùng Mạc Linh.

“...” Trần Dực cảm thấy không khí có chút vi diệu, vẫn là không hỏi tốt hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Ôi, dạo này hình như ta bị động kinh, viết văn càng lúc càng kì lạ ←_←

Bất quá, ta thích! (☆≧∀≦)

Mai trả lời bình luận sau nhé, hôm nay ta bận chút ╮(╯▽╰)╭

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK