Anh đến bên tôi , hỏi :
- em thấy thế nào đỡ chưa , ?
tôi đáp :
- cảm ơn anh em khoẻ , sao anh ko đi học mà vào đây ?
Anh xoa đầu tôi noi:
- lát nữa anh đi em ăn cái này đi
Nói rồi anh đưa cho toi 1 phần , anh ăn 1 phần .
...... cứ thế , hằng ngày anh đến chăm sóc tôi sau khi đi học về , tối đến thì 2 đứa kia ở lại ngủ với tôi , cứ thế suốt 5 ngày sau tôi mới được xuất viện ...
... Cả người lúc này của tôi rất khoẻ , mặc tôi khăng khăng rằng ko cần ai đến rước tôi xuất viện nhưng chẳng ai chịu nghe cả , mọi người cứ bảo là chưa khoẻ nên đều đến đưa tôi về nhà ....
Về đến nhà ư ? cái cảm giác thật dễ chịu làm sao , buông mình nằm xuống căn phòng quen thuộc tôi có cảm giác như mình rời nó lâu lắm rồi ko bằng .....nằm suy nghĩ lung tung tôi ngủ lúc nào ko hay ... đang có 1 giấc mơ đẹp thì '' cốc cốc''.
tiếng con Anh vọng vào :
- An dậy đi mày , chiều rồi xuống ăn cơm , mọi người đang đợi mày dưới nhà đó !....
Uả tôi mới ngủ đó mà chiều rồi à ! mà con Anh nó vừa gọi mình dậy , tức là từ lúc về tới giờ nó ở đây sao?
Dậy thằng Minh với anh dương đâu ? .... 1 mớ câu hỏi hiện lên trong đầu tôi .
đáng trách thiệt mà , tôi nói với mọi người là lên phòng 1 tí ai dè ngủ luôn , mà cũng tại cái giường ai biểu nó êm quá làm gì ? nghĩ bụng tôi đi xuống dưới ăn cơm .....
Lúc này mẹ tôi và con Anh đang dọn cơm , nhìn nó y như 1 người trong gia đình tôi vậy đó , nhưng cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả , 2 đứa chúng tôi coi ba mẹ nhau là ba mẹ ruột nên dù có ngủ nhà nhau 1 tuần cũng chẳng sao ...
Lấy tay che mồm đang ngáp , nhìn quanh tôi hỏi nó :
- Uả 2 người kia đâu rồi Anh ?
Con Anh dừng tay nhìn tôi nói :
- Họ đợi mày lâu quá ko thấy xuống , tao nói chắc mày ngủ nên họ đi về rồi ...
Gật gù tỏ vẻ đã hiểu , tôi ngồi vào bàn ăn :
- ờ ! mà thôi ... mời mọi người ăn cơm !
bữa ăn diễn ra 1 cách vui vẻ ........ những tiếng cười giòn tan hoà quyện vào nhau ....