• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231: Mục đích của cha Ôn


Hạ lão giương mắt nhàn nhạt liếc qua hướng Hạ Thiên Minh chỉ, chỉ thấy mấy bóng lưng quen thuộc. Ông liếc ngang con trai trưởng nhà mình, tức giận nói ra: "Mày còn không cho phép người ta bí mật giao lưu trao đổi cảm tình? Hơn nữa, đánh một gậy, tự nhiên phải cho một trái táo ngọt rồi, cái này là chính trị."


"Ngài không phải ghét nhất người chơi chính trị sao..."


"Chán ghét là một việc, hiểu rõ lại là một chuyện khác, ở trước mặt cha mày đừng có giả bộ hồ đồ với cha! Đi, trở về!"


Vừa đi hai bước, Hạ lão lại nghĩ tới đến một sự kiện, ông quay đầu hỏi Hạ Thiên Minh: "Lần này sao lão họ Tần không đến? Gần đây không phải hắn rất tích cực với việc này sao?"


Hạ Thiên Minh nhìn chung quanh, xác định không có người nào chú ý đến bọn họ, mới vừa tiến lên đỡ Hạ lão vừa nhẹ giọng nói: "Ngày hôm qua nghe nói Tần lão bị bệnh, đã gọi nhiều bác sĩ đến xem, mà ngay cả dị năng giả hệ trị liệu cũng đi rồi, nhưng kết quả lại không tốt lắm, đều bảo người nhà họ Tần chuẩn bị tâm lý thật tốt."


"Ngày hôm qua mày làm thế nào không nói cho cha biết?" Hạ lão quay mạnh đầu trừng mắt liếc nhìn Hạ Thiên Minh.


"Việc này không phải vì con thấy tối hôm qua ngài vị cuộc hội nghị hôm nay chuẩn bị sao, không dám quấy rầy nha, vốn định tan họp nói với ngài đấy."


Hạ lão thở dài, nếu như nói ông và họ Thịnh chính là bát tự không hợp, thì cùng lão Tần kia là đối thủ cả đời, không nghĩ đến bây giờ đối phương lại có thể đi sớm hơn ông...


"Đứa cháu trai hắn thích nhất còn chưa trở lại à?"


"Không rõ lắm, không có nghe nói trở về, nhưng có lẽ bọn hắn thông báo với hắn rồi. Thằng nhóc kia nghĩ thế nào đây chứ? Trước kia người nhà họ Tần rõ ràng đã gọi hắn trở về căn cứ Hoa Bắc rồi, kết quả đi căn cứ Hoa Trung lại không chịu trở về, nói thế nào cũng đều vô dụng, có điều lần này là ông nội của hắn, có lẽ thằng nhóc kia sẽ trở về."


"Ừ." Hạ lão gật gật đầu, thời điểm còn muốn nói tiếp cái gì, đột nhiên nhớ ra một sự kiện, ông gõ mạnh lên trán con trai nhà mình, mắng:


"Còn nói cháu trai nhà người ta không trở lại, cháu ngoại trai ngoan với cháy ngoại gái của cha thì sao hả? Đã nói cùng một chỗ đưa đến làm sao lại chỉ thấy tiểu bạch kiểm kia? Huyên nha đầu kia cũng không chịu trở về, còn bồi vào một đứa! Mày nhanh chóng gọi điện thoại cho, bảo nó ngoan ngoãn đưa người về đây! Nghe thấy chưa!"


Hạ lão lớn giọng dẫn đến không ít ánh mắt tò mò của mọi người, nhao nhao suy đoán gần đây tâm tình Hạ lão không tệ lắm, tại sao đột nhiên lại điểm vào thùng thuốc nổ rồi.


Hạ Thiên Minh chuyển người lộ ra một nụ cười, sau đó đỡ cha mình đi ra ngoài, đồng thời nhỏ giọng nói ra: "Đã biết, đợi lát nữa con gọi điện thoại cho hắn, thế nhưng chân ở trên người bọn nhỏ, cái này cũng phải xem ý nguyện của bọn nó. Người xem, Huyên Huyên đi ra ngoài hai tháng, không phải kích phát dị năng rồi sao? Trước kia ngài luôn luôn nghiêm khắc giáo dục con và Thiên Dật, để chúng con rèn luyện lịch lãm nhiều hơn, làm sao đến đứa nhỏ đồng trang lứa liền thay đổi rồi?"


"Có thể giống nhau sao?" Hạ lão trợn trắng mắt: "Chưa nghe nói qua cách đời thay thân à? Mày chỉ để cha thúc giục thôi!"


"Dạ dạ phải!"


Xe nhà họ Hạ từ từ rời khỏi chạy về hướng nhà họ Hạ, Ôn Trác đứng ở phía sau một hòn non bộ, đưa mắt nhìn chiếc xe kia chậm rãi rời khỏi tầm mắt.


"Ơ, không trở về cùng cha vợ cậu à?" Sau lưng Ôn Trác vang lên một giọng nói cà lơ phất phơ, trầm thấp khàn khàn, mang theo câu người từ tính.


Ôn Trác xoay người, lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân: "Anh đã đến rồi?"


Người tới chà xát cánh tay của mình, ghét bỏ liếc nhìn Ôn Trác: "Xin nhờ, đừng cười giả bộ như thế, thấy rợn cả người. Cậu cười cười, tôi đã cảm thấy có người sắp hỏng bét rồi."


Ôn Trác cười không nói lời nào, người nọ đành phải tiếp tục mở miệng: "Lúc trước không phải cậu nói cả đời cậu cũng sẽ không trở về sao? Chuyện gì thế? Tự mình vả mặt rồi hả?"


"Ah, là vả mặt rồi, không có cách nào, kế hoạch cản không nổi biến hóa, ai bảo tận thế đến chứ?"


"Ha ha, đừng nói bất đắc dĩ như vậy, tôi tin tưởng, nếu cậu thật tâm không muốn trở về, không có ai có thể bức cậu." Người tới hai tay đút túi quần, dựa trên núi giả, mắt liếc xéo nhìn Ôn Trác, trong lòng có chút muốn chửi mẹ nó rồi.


Ặc, hai mươi năm không gặp thằng nhóc này làm sao không có già bao nhiêu vậy?! Rõ ràng còn lớn hơn hắn, cứ như vầy mà đứng cùng một chỗ, quả thật như nhỏ hơn hắn một vòng! Còn nói hắn trông có vẻ già nữa?


Sờ sờ mặt của mình, hắn tuyệt đối không thừa nhận hắn già rồi, nhất định tên hắc hồ ly này quá yêu nghiệt rồi, không phải con người!


Hơn nữa, cảm thấy thằng này càng nhìn không thấu hơn trước kia?


"Đến cùng cậu trở về có mục đích gì, đừng nói với tôi vì bà vợ bảo bối kia của cậu, lúc trước cậu đã dám làm như thế, nhất định sẽ không tiếp tục làm ra chuyện vả mặt này, ai không biết cậu là hắc hồ ly vì tư lợi?"


Đối mặt với sự chỉ trích của người đàn ông, Ôn Trác tuyệt không tức giận, anh mỉm cười: "Anh đoán xem?"


"Móa! Ông đoán cọng lông đấy! Cậu nói thẳng đi, gọi tôi đến đây làm gì? Ông đây không giống hai mươi năm trước bị cậu nắm mũi dẫn đi nữa, không nói thì thôi! Ông không rảnh ở đây với cậu!"


Nói xong ra vẻ muốn quay người đi ra ngoài, đi vài bước phát hiện không có người gọi hắn dừng lại, liên tục do dự, hắn cắn răng xoay người vọt tới trước mặt Ôn Trác, mặt mũi dữ tợn gầm nhẹ nói: "Có chuyện gì có thể nói nhanh một chút được không!"


Ôn Trác móc móc lỗ tai, khe khẽ thở dài: "Làm sao tính tình của anh vẫn cứ nóng nảy như thế chứ, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài này của anh!"


"Ai mượn cậu quản!"


Mắt thấy đối phương sắp đến biên giới bộc phát, Ôn Trác không trêu chọc hắn nữa, nói với hắn mấy câu.


Nghe lời Ôn Trác nói... người đàn ông nhíu mày, hắn có chút hoài nghi nhìn thoáng qua Ôn Trác: "Cậu xác định muốn làm như vậy? Làm sao tôi cũng không cảm thấy cậu không có lòng tốt đến như vậy? Đến tột cùng cậu có mục đích gì?! Tôi nói cho cậu biết, trước kia cũng thôi đi, lúc ấy tôi giúp cậu cũng vì tôi có mục đích của mình, nhưng bây giờ, đây là thời khắc cả nhân lời sinh tồn, tôi không cho phép cậu làm xằng bậy!"


"Hình tượng tôi ở trong lòng cậu không đáng tin đến vậy sao?"


Người đàn ông gật đầu, hồ ly nói có thể tin tưởng được sao? Bị bán đi mi còn giúp anh ta đếm tiền đây này!


"Yên tâm, đều đã qua nhiều năm như vậy, nên trả thù tôi cũng đã trả thù rồi, trước kia tôi làm như vậy cũng có mục đích của mình, tôi sẽ không xằng bậy."


"Cậu xác định? Mục đích của cậu..."


"Không thể trả lời."


Móa! Thật muốn đánh người làm sao bây giờ! Hai tay người đàn ông không tự chủ nắm chặt nấm đấm, nhưng hắn biết rõ thực lực đối phương không kém hắn, ở đây cũng không phải nơi thích hợp đánh nhau, chỉ có thể nhịn!


Hắn hít sâu mấy hơi, cảm thấy ngọn lửa trong lòng tiêu tán một ít mới mở miệng một lần nữa: "Được, tôi tin cậu một lần, nhưng chuyện này không đơn giản như vậy, cần phải cẩn thận bàn bạc lại."


"Đây là tự nhiên."


"Tôi đi tìm những tư liệu kia trước, đợi xác định chính xác rồi sẽ nói với cậu."


Nói xong cũng không quay đầu lại đã đi, thẳng đến khi một khoảng cách rất xa mới quay đầu lại, chỗ đó đã không còn nhìn thấy bóng dáng Ôn Trác nữa.


Người đàn ông thở dài một hơi, hắn không biết lần này đến gặp Ôn Trác là tốt hay xấu, thằng này cũng không phải người dễ ở chung, có điều, cho dù người đàn ông mạnh mẽ cũng có nhược điểm, xem như vì chị ấy, có lẽ anh ta cũng không làm xằng bậy...


Mới là lạ! Anh ta cũng có thể làm ra chuyện lừa gạt chị ấy đi raHắn cũng có thể làm ra lừa gạt chuyện của nàng đi ra, chuyện gì mà anh ta không dám làm?


Thật sự càng nghĩ càng không đáng tin cậy à!


Chương 232: Căn cứ trưởng mới


Hai anh em Ôn Minh cũng không biết cha già nhà mình đang chuẩn bị vụng trộm gây sự gì ở căn cứ Hoa Bắc, cuối cùng còn làm ra một đại sự, mỗi ngày bọn họ đều bận rộn việc của chính mình.


Nhân số đoàn dị năng cỉa Ôn Minh lại có chỗ gia tăng, tuy mỗi ngày đều có nhân viên thương vong, nhưng ở trong quân đội mỗi ngày đều có người thức tỉnh dị năng, Ôn Minh liền tiến hành sắp xếp tiến hành huấn luyện cho bọn họ.


Đồng thời Tề Cảnh Huy cũng thường xuyên mang theo Ôn Minh xử lý một vài công việc trong căn cứ, dù sao anh mong đợi không chỉ một đoàn trưởng đoàn dị năng với Ôn Minh mà thôi.


Ôn Ngọc mỗi ngày minh tưởng cùng luyện tập dị năng, trước đó ở Trác Sơn tốc độ thăng cấp dị năng quá nhanh, còn chưa hoàn toàn nắm vững sức mạnh mới, cho nên Ôn Dao cần luyện tập nhiều hơn.


Lúc này trong trường quân đội thiếu niên có phái người đến tìm Ôn Dao, đại khái hy vọng Ôn Dao không có việc gì thì đi đả kích giáo dục đám trẻ đầu gấu kia?


Nhưng Ôn Dao từ chối, bây giờ chuyện cần làm không ít, không rảnh chơi đùa với một đám trẻ đầu gấu cấp hai kia. Nhưng người của trường thiếu niên quân đội rất quấn người, Ôn Dao trực tiếp đẩy Ngữ Điệp ra, chuẩn bị để đám trẻ đầu gấu kia hảo hảo lĩnh giáo thế nào gọi là chính thức "Ác mộng"!


Dù sao, Ảnh Điệp cũng không phải người có tính tình tốt.


Trước đó Ôn Dao thu thập rất nhiều thực vật biến dị ở Trác Sơn nhưng không có bao nhiêu nguyên liệu phù hợp cho Ôn Dao chế tạo thuốc khác, bởi vậy Ôn Doa muốn chế tạo thuốc khác đành phải tạm thời gác lại. Ngược lại những nghiên cứu viên kia đối với thực vật biến dị khác này như nhặc được bảo vật, lại mở ra từng hạng mục nghiên cứu mới.


Trong căn cứ sinh hoạt đối với Ôn Dao mà nói rất yên bình, mấy đứa Đại Hoàng lại bị mượn đi sung quân làm huấn luyện viên, đem một đám đại binh hành hạ đến kêu cha gọi mẹ, trên đường nhìn thấy đều muốn đi đường vòng.


Năm ngày sau, sự điều động chức vụ khiến cho căn cứ Hoa Nam oanh tạc rồi.


"Trước đó Hạ Y Huyên đến có nói chuyện tốt chính là chuyện này sao? Sau này tư lệnh Tề là căn cứ trưởng rồi hả? Thế căn cứ trưởng cũ làm sao bây giờ?" trong tòa nhà hiệp hội dị năng, đa phần mọi người đã làm xong công việc khó có được thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi thật tốt, thuận thế bàn luận phần thông báo buổi sáng mới dán kia.


"Bên trên không phải ghi rất rõ ràng rồi sao, căn cứ trưởng cũ trở thành phụ tá giúp đỡ căn cứ trưởng bây giờ, anh không xem kỹ à." Lý Đồng tựa ở trong ngực bạn trai nhà mình, trợn trắng mắt liếc nhìn Từ Dương.


Từ Dương không chút để ý Lý Đồng trừng mắt liếc, cậu duỗi dài cổ, nhỏ giọng bát quái: "Họ Triệu kia đồng ý? Nguyện ý chuyển giao tất cả quyền lực cho người khác rồi mình làm trợ thủ? Nếu là tôi tôi chắc chắn không vui."


"Không muốn cũng phải đồng ý, đây là mệnh lệnh bên trên. Hơn nữa, tay chân hắn lèo khèo, cũng không tách khỏi đùi tư lệnh Tề được!! Hơn nữa..."


Lý Đồng tiếp tục mở miệng nói: "Căn cử trưởng Triệu này cũng không có tốt như vậy, dù sao, tôi cảm thấy hắn coi như không tệ lắm. Đương nhiên, tư lệnh Tề làm căn cứ trưởng tôi vẫn rất cao hứng, đây với chúng ta mà nói đã là sự tốt nhất rồi."


Bọn hắn bởi vì có quan hệ với Ôn Minh, tính ra cũng là người của tư lệnh Tề, tư lệnh Tề làm căn cứ trưởng, tự nhiên đối với bọn họ mà nói là tốt nhất rồi.


"Đúng vậy, như vậy lần này dị năng hiệp hội cải cách có lẽ cũng có thể thuận lợi hơn nhiều, thật sự quá tốt rồi!"


Ba người mới gia nhập liếc nhìn nhau, trong lòng đồng thời cảm thấy có chút may mắn về sự lựa chọn lúc trước của mình, quả thật gia nhập tiểu đội này chính là ôm một trụ cột vàng óng ánh nha!


"Tư lệnh Tề làm căn cứ trưởng đối với chúng ta mà nói quả thật là chuyện tốt, nhưng!" Cố Minh Duệ nâng gọng kính, ánh mắt nghiêm khắc liếc nhìn từng người: "Tôi hy vọng mọi người có thể trước sau như một bảo trì tâm tính, đừng có đắc ý quên hình dạng, thực cho rằng mình tài giỏi rất nhiều!"


"Yên tâm! Chúng tôi là loại người đó sao? Tuyệt đối sẽ không đấy."


Từ Dương nháy mắt ra hiệu với Cố Minh Duệ, cười hì hì trả lời, những người khác cũng từng người cam đoan, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy.


Tất cả các thế lực lớn nhỏ trong căn cứ cũng đang thảo luận sự nhảy dù lần này, ồn ào suy đoán căn cứ trưởng cũ có thể cam tâm tình nguyện giao quyền hay không, hay có thể lén lút làm chuyện mờ ám, tất cả mọi người đang ngóng trông xem thế nào.


Trên thực tế, và những người khác đang tưởng tượng đều trái ngược hoàn toàn, Triệu Khải Khang vô cùng thống khoái nhanh chóng chuyển giao những chuyện cần thiết cho Tề Cảnh Huy.


"Móa nó, rốt cuộc ông đây không cần làm trâu làm ngựa, làm những việc mệt chết người này rồi, sau này đều là chuyện của cậu đấy!"


Trong văn phòng căn cứ trưởng, chỉ có hai người Triệu Khải Khang và Tề Cảnh Huy, Triệu Khải Khang tựa vào ghế thái sư bằng gỗ, cười nhìn Tề Cảnh Huy có chút hả hê.


Tề Cảnh Huy ngẩng đầu nhìn hắn, nhắc nhở: "Đừng quên, ông vẫn phải ph5u tá cho tôi, tôi vẫn có thể ném hết cho ông đấy."


Mặt Triệu Khải Khang cứng đờ, biểu lộ trong khoảng thời gian ngắn có chút dữ tợn, mẹ nó, quên mất việc này rồi! Tên điên này sau này là lãnh đạo trực tiếp của hắn rồi!


Cố gắng hít sâu vài hơi, Triệu Khải Khang điều chỉnh tốt tâm tình, lại sắp xếp hợp lý nói với Tề Cảnh Huy một sự kiện khác: "Không nghĩ đến trước kia cậu nói đều là sự thật, tôi thật không ngờ bên trong cấp dưới của tôi có nhiều thám tử như vậy, rõ ràng trước đó tôi đã thanh lý hết một lần rồi đấy!"


"Ai kêu ông mắt mù tâm đui mù." Tề Cảnh Huy lườm đối phương, giễu cợt nói.


"Cậu!" Triệu Khải Khang khó thở, tại sao thằng này lại đến rồi? Bắt bớ ai cắn ai à?


"Tôi nói sai rồi sao? Bên cạnh mình có người dị tâm cũng không biết, còn tín nhiệm nhiều năm như vậy, nếu không phải lần trước mạng ông lớn, cỏ trên mộ cũng không biết cao cỡ nào rồi!"


Triệu Khải Khang trầm mặc, đây thật sự là vấn đề của hắn, hắn cũng thật không ngờ người theo hắn nhiều năm như vậy sẽ có vấn đề, phải biết, lúc trước là một tay hắn nhấc lên đấy!


"Còn có, ông cho rằng một người bình thường không có bối cảnh như ông ở trước tận thế có thể làm được chi trưởng tỉnh thật sự là vì bản lãnh của ông à?"


"Cậu có ý gì?"


Nghe Tề Cảnh Huy nói như vậy, Triệu Khải Khang đứng bật dậy, hắn bước nhanh đến trước mặt Tề Cảnh Huy, đôi mắt nhìn chằm chắm vào anh, thân thể không khống chế bắt đầu run run, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy: "Lời này của cậu có ý gì?"


Tề Cảnh Huy nhàn nhạt nhìn hắn, trong miệng nói ra từng lời lãnh khốc vô tình: "Chính ông trước đó không phải đã đoán được sao? Vẫn còn muốn lừa mình dối người?"


Tề Cảnh Huy mà nói làm cho chân Triệu Khải Khang thoáng lảo đảo, suýt nữa té ngã trên đất.


Đúng vậy, hắn đã sớm đoán được, con đường của hắn ẩn ẩn có một đôi tay ở sau lưng thúc đẩy, nhưng hắn không muốn thừa nhận, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn ẩn ẩn kiêu ngạo vì thành tích của mình, nhưng tất cả đều do người khác sắp xếp cả rồi!


Tề Cảnh Huy không chỉ không an ủi hắn, vẫn còn tiếp tục đả kích:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK