• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311: Cầu người cầu mình


Không bao lâu, Kiều Hi dẫn theo mấy cô gái trở về, các cô mặc áo khoác ngoài Tiết Hàng cho, hai chân trần trụi, lỏa lồ trên bàn chân còn có chút xanh xanh tím tím.


Mặt đã dùng nước rửa qua, sắc mặt vàng như nến, thậm chí trên mặt còn có vết sẹo, tóc đều bị cắt bỏ tùy ý thành tóc ngắn, các cô vây chặt chung quanh một cô gái, ánh mắt nhìn người có thật sâu sợ hãi.


Cô gái bị các cô vây quanh sắc mặt khá xịn hơn một chút, ánh mắt cô nhìn đàn ông mang theo nồng đậm chán ghét cùng căm hận, coi như đối với bọn người Tiết Hàng là ân nhân cứu mạng cũng là ánh mắt đầy cảnh giác.


Khá đặc biệt chính là, tay trái của cô chỉ có một phần, nơi khác trống rỗng.


Bây giờ cô vừa trấn an ba cô gái khác, vừa nhỏ giọng trò chuyện với Kiều Hi.


Thân thể của cô còn ôm một cô bé khoảng bảy tám tuổi, đầu cô bé chôn trong ngực cô, đối với chung quanh đầy kháng cự.


Tiết Hàng đau đầu rồi, cái này vừa nhìn đã biết các cô gái này chịu tổn thương nghiêm trọng cỡ nào, cho dù là thân thể hay tâm hồn, thậm chí còn có thể gặp phải ngược đãi.


Người như vậy ở sơ kỳ tận thế đều bình thường, dù sao khi đó trật tự đạo đức đều sụp đổ, mặt ác bên trong tận thế toàn bộ đều phóng ra ngoài.


Nhưng trong năm căn cứ lớn, trật tự đã bắt đầu xây dựng lại, chuyện như vậy vốn ít đi rất nhiều.


Đương nhiên, bọn họ cũng không có công phu quản tự nguyện giao dịch, mỗi người đều có lựa chọn của mình.


Mà bình thường các cô gái gặp phải cảnh ngộ này đa phần đều rất cực đoan, nếu không phải triệt để sa đọa, bị động tiếp nhận tất cả; nếu không cũng là căm hận tất cả, căm hận tất cả đàn ông; đương nhiên còn có cố gắng muốn đạt được thực lực, nắm giữ vận mệnh của chính mình.


Trong quân khu những nữ binh mới nhập ngũ kia, đa phần đều gặp phải bất hạnh, thời điểm huấn luyện rất liều lĩnh, những người đàn ông như bọn hắn đều thấy sợ hãi, quả thật giày vò chết bản thân mà!


Đương nhiên, cố gắng của các cô cũng có hồi báo đấy, cho dù là thể năng hay năng lực chiến đấu, đều tiến bộ rất lớn, buộc cánh đàn ông như bọn hắn không khỏi cố gắng hơn, huấn luyện còn không bằng nữ binh còn không biết xấu hổ ở trong quân đội nữa sao? Còn không bằng ném ra ngoài cho Zombie ăn!


Bây giờ các cô gái này đến căn cứ Hoa Nam cũng không biết đi vào đường nào, rồi có gặp gỡ thế nào.


Nhưng cho dù nói thế nào, chỉ cần nguyện ý cố gắng, vẫn còn có thể sống sót.


Về phần làm thế nào sống sót, vậy thì phải xem sự lựa chọn của các cô rồi.


Làm sao Thiệu Văn không ở chỗ này đây chứ? Có cô ấy ở đây tiện hơn nhiều.


Cô ấy là nữ, nữ binh cấp dưới cũng nhiều, đối với tình huống này cũng có kinh nghiệm à!


Kiều Hi trao đổi xong với cô gái kia, sau đó đi đến trước mặt Tiết Hàng, cúi người bái thật sâu với hắn.


"Được rồi được rồi, chúng ta không nhận cái này, chuẩn bị xong chúng ta phải lên đường, chính các người tự lái xe theo ở phía sao. Đến căn cứ Hoa Nam tôi cũng không rảnh sắp xếp cho các người, các người tự đi là được rồi, chỉ cần không phải hết ăn lại nằm, ngồi ăn chờ chết, các người có thể sống được ở căn cứ Hoa Nam."


Kiều Hi vội vội vàng gật gật đầu, rất nghiêm túc nghe Tiết Hàng nói.


"Còn có, nhất định phải tuân thủ điều lệ quy định của căn cứ, trong căn cứ sân huấn luyện rất nhiềucầu người không bằng cầu mình, chỉ có chính bản thân nắm giữ thực lực, mới có thể chân chính làm chính mình."


"Tôi đã biết! Tôi nhất định sẽ!" Kiều Hi kiên định gật đầu, từ hành vi thái độ cùng những lời nói rải rác của đám người Tiết Hàng, hắn đã biết căn cứ Hoa Nam nhất định không như những căn cứ tư nhân nhỏ này.


"Đúng rồi." Tiết Hàng nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Căn cứ rất nhiều nơi tiếp nhận người, chỉ cần có một nghề thành thạo, sẽ không đói chết. Quân đội chúng tôi cũng tuyển người, đặc biệt là dị năng giả, đãi ngộ rất tốt. Đương nhiên, nguy hiểm cũng rất lớn, vĩnh viễn luôn phải xông lên tiền tuyến, các người cần phải tìm hiểu rõ ràng."


Lúc ấy Dao Dao nói bọn họ đều là dị năng giả, như vậy, thiếu niên trước mắt cũng vậy, cũng không biết là dị năng gì.


Quân đội bọn họ thiếu người, qua không bao lâu nữa nói không chừng phải chiêu binh rồi, bây giờ nha, có thể ngoặt một cái thì một cái!


Giằng co một phen, trời đã sáng rồi, đoàn xe chậm rãi khởi động, đón ánh sáng mặt trời chạy nhanh về hướng căn cứ Hoa Nam.


"Thế... Dao Dao à, rốt cuộc dị năng của người nọ là gì vậy?"


Lập tức sắp đến căn cứ Hoa Nam rồi, Tiết Hàng vẫn nhịn không được hỏi thăm, hắn quá tò mò rồi, đến cùng là dị năng gì?


"Thuấn di."


Người đàn ông áo xám cũng giống như Hạ Y Huyên, đều thuộc về thuấn di trong hệ không gian, hơn nữa bởi vì hấp thu tinh hạch nhiều, nên cấp bậc cao hơn Hạ Y Huyên không ít.


Chỉ có điều hoàn toàn dựa vào tinh hạch mà không chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân, như vậy cấp bậc cũng chỉ hư ảo mà thôi, nhìn thì có vẻ dọa người, kỳ thật sức chiến đấu kém một mảng lớn so với người cùng cấp.


Lúc ấy hắn vẫn luôn không ra tay, cũng là cho rằng lưu lại cho mình một con đường lui.


Về sau thấy đại thế đã mất, hắn thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở trên người Ôn Dao, thuấn di về phía sau xe.


Sau đó Trịnh Trạch Giai cũng trốn đến trên chiếc xe kia, hai người cùng một chỗ xông lên đường cái.


Trong nháy mắt đạn hỏa tiễn bắn trúng ô tô, hắn lần nữa sử dụng dị năng chạy thoát ra ngoài, nhưng Ôn Dao sớm phát hiện hắn, lại để vợ chồng kim điêu chộp hắn đến đây.


Có điều tuy vợ chồng kim điêu đi, nhưng tính tình không tốt lắm, cho nên hắn chết có chút thảm.


Tiết Hàng đại khái hiểu được một ít, không khỏi lắc đầu, thật ra kế hoạch này của bọn hắn vẫn rất hoàn mỹ đó, từng phương diện đều suy xét kỹ lượng, hành động cũng là vua màn ảnh có cấp bậc, còn dẫn dụ Zombie tới, xác xuất thành công rất cao.


Đáng tiếc, bọn hắn không biết có Dao Dao auto tồn tại, cho nên té ngã thảm thương!


Nhưng Tiết Hàng cũng âm thầm nhắc nhở chính mình, sau này làm nhiệm vụ phải cẩn thận quan sát, cũng không thể lật thuyền trong mương.


Mắt thấy sắp đến căn cứ Hoa Nam, Ôn Dao phát hiện cách đó không xa có một tòa tháp cao, Ôn Dao nhớ rõ trước khi đi không có nha, lúc nào xuất hiện vậy?


Thấy Ôn Dao vẫn luôn nhìn ra cửa sổ, trên mặt còn mang theo chút nghi hoặc, Tiết Hàng cũng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ.


"Dao Dao, có phải em nhìn thấy cái tháp?"


"Đó là cái gì?"


"Cái đó là tháp nhìn xa, trước đó căn cứ gặp phải mấy lần tập kích bất ngờ đều không sớm báo động trước, một ít thông tin thiết bị lại không dùng được, tài nguyên cũng không đủ, tư lệnh suy nghĩ ra một biện pháp, ở cách căn cứ mấy chục km xây dựng một tòa tháp cao tám tầng, sau đó phái người trông coi, có phát hiện gì có thể kịp thời thông báo với căn cứ. Tháp kia ở dưới mặt đất có tầng ngầm, nếu có nguy hiểm, binh sĩ có thể trực tiếp trốn vào dưới nền đất, nơi đó còn đào một đoạn đường hầm, có thể chạy trốn."


Tiết Hàng giải thích kỹ càng với Ôn Dao, còn nói thêm: "Có điều nghe nói giáo sư căn cứ Hoa Bắc nghiên cứu thông tin mất tác dụng đã có thành quả nho nhỏ rồi, có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể khôi phục thông tin rồi. Hiện tại tạm thời chỉ có thể dựa vào vệ tinh, nhưng tín hiệu vệ tinh hình như đã bị ảnh hưởng, nếu như thông tin vệ tinh cũng mất tác dụng, đây chính là phiền toái lớn rồi!"


Thời điểm đến gần nhìn thấy tháp nhìn xa, Ôn Dao phát hiện trên đỉnh tháp có người, Tiết Hàng thò nửa thân thể ra cửa sổ, giơ một lá cờ màu vàng quơ qua quơ lại.


Chờ hắn ngồi xuống, thấy hai cô bé phía sau tò mò nhìn qua hắn, Tiết Hàng cười hì hì, giải thích nói: "Anh chào hỏi cùng hắn đấy, nói cho hắn biết người một nhà."


Chương 312: Anh hùng vô danh


Rất nhanh bọn hắn đã đến gần căn cứ Hoa Nam, ở một ngã ba rộng, Tiết Hàng bảo Kiều Hi lái xe đường vòng tiến vào căn cứ theo cánh cổng khác.


Dù sao bọn họ muốn vào là cổng quân đội, bọn người Kiều Hi không tiện đi theo.


Trở lại quân đội, Tiết Hàng trực tiếp dẫn theo Ôn Dao đến văn phòng Tề Cảnh Huy.


"Dao Dao, đoạn đường này không có gặp nguy hiểm gì chứ?" Vừa thấy Ôn Dao, Tề Cảnh Huy lập tức vứt bỏ văn kiện trong tay, bước nhanh đến trước mặt Ôn Dao hỏi thăm tình huống mấy ngày nay.


Thấy Ôn Dao lắc đầu, Tề Cảnh Huy bảo Ôn Dao ngồi trên ghế nghỉ ngơi, còn mình nghe Tiết Hàng báo cáo.


"Rất tốt, sau khi bốc dỡ hết tinh thạch xuống, cậu mang theo xe trở về đó, mang thêm nhiều người đi theo, trên đường cẩn thận"


"Vâng!"


Đợi Tiết Hàng rời khỏi văn phòng, Tề Cảnh Huy kéo ngăn kéo ra, lấy ra một bình thủy tinh hình giọt nước.


Bình thủy tinh chỉ bằng ngón trỏ người trưởng thành, miệng bình hướng xuống đáy bình không ngừng thu lại nhỏ đi, trong bình chưa chất lỏng màu lam nhạt không biết tên.


Tề Cảnh Huy xông đến trước mặt Ôn Dao, có chút lắc lư bình thủy tinh: "Dao Dao, cháu đoán xem đây là cái gì?"


Chất lỏng màu lam nhạt chất theo đầu ngón tay của Tề Cảnh Huy xoáy lên gợn sóng, bên trong chập chờn hiện lên chút ánh sáng xanh thật nhỏ, nhìn như mộng như ảo.


Ôn Dao thả tinh thần lực ra, vây quanh thủy tinh thể chuyển một vòng nhỏ, hơi nhướng mày: "Chất lỏng tinh thạch?"


"Ha ha ha, quả nhiên Dao Dao có thể đoán được." Tề Cảnh Huy cười ha ha, đứng dậy đưa bình thủy tinh trong tay cho Ôn Dao, sau đó ngồi trở lại giải thích:


"Năng lượng bên trong tinh thạch khác tinh hạch, thú hạch, chúng ta nghiên cứu tinh hạch đã có tính đột phá tiến triển mới, bởi vậy lần nghiên cứu tinh hạch này càng thuận lợi hơn. Đã có kế hoạch sơ bộ đối với việc chuyển đổi tinh thạch thành nguồn năng lượng để sử dụng, không bao lâu nữa, có khả năng xuất hiện càng nhiều vũ khí cùng thiết bị tinh năng."


Phát hiện ra tinh thạch làm cho mấy giáo sư chuyên gia kia như lấy được vật chí bảo, loại năng lượng tinh thạch này càng ổn định hơn năng lượng trong tinh hạch, chắt lọc càng thêm thuận tiện, hơn nữa không nhiễm bẩn, quả thực là nguồn năng lượng mới lý tưởng nhất!


"Sau đó nhận được thuốc cháu hướng dẫn, có người từ đó rút năng lượng trong tinh thạch ra, lại phụ trợ dùng thêm một ít thực vật biến dị, chế tạo thành thuốc này."


Thấy Ôn Dao hết sức chăm chú quan sát bình thuốc, Tề Cảnh Huy tiếp tục giải thích kỹ càng: "Thuốc này có chút cùng loại với thuốc khôi phục thể lực của cháu, nó có thể rất nhanh khôi phục năng lượng tiêu hao cho dị năng giả, hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với trực tiếp hấp thu tinh hạch. Nhưng..."


Lời nói Tề Cảnh Huy xoay chuyển: "Thuốc này cũng chỉ có thể khôi phục dị năng, dưới tình huống dị năng dồi dào sử dụng cũng không có hiệu quả gia tăng dị năng như trực tiếp hấp thu tinh thạch."


"Được rồi." Tề Cảnh Huy đứng dậy đi đến trước mặt Ôn Dao, ngồi xổm người xuống ánh mắt nhìn thẳng vào Ôn Dao: "Cháu cầm thuốc này nhìn xem, đã thí nghiệm qua mấy lần, tạm thời không có phát hiện tác dụng phụ. Hiện tại, bác muốn nói với cháu một sự kiện."


Ôn Dao nghiêng đầu, chờ Tề Cảnh Huy nói tiếp.


"À... nói thế nào đây, thuốc khôi phục thể lực, tinh thạch, mỏ tinh thạch... đều là cháu phát hiện ra, cháu còn trợ giúp căn cứ rất nhiều nhiệm vụ, làm ra nhiều thứ có tác dụng trọng yếu. Nhưng, tên của cháu tạm thời không thể hiện ra trước mặt công chúng, để mọi người chuyện cháu đã làm, chỉ có thể làm anh hùng vô danh."


Tề Cảnh Huy ngừng dừng một chút, dường như đang sắp xếp lại ngôn ngữ: "Hơn nữa có một số việc với bên ngoài sẽ nói là anh cháu phát hiện ra, bác biết rõ cháu không phải đứa trẻ bình thường, mới có thể hiểu được khổ tâm lần này của chúng ta. Bây giờ cháu còn quá nhỏ, mà toàn bộ trật tự đều bị sụp đổ trong tận thế, trật tự mới còn chưa hoàn toàn thành lập, lòng người khó lường, mặt ác trong nhân tính con người càng phóng to vô hạn trong tận thế.


Cây to đón gió lớn, chúng ta lo lắng sau khi công bố ra ngoài cháu sẽ bị người có dụng tâm kín đáo nhìn chằm chằm, cho nên, anh cháu sẽ ngăn trước mặt cháu. Có điều cháu yên tâm..."


Tề Cảnh Huy mỉm cười, đưa tay vén vài sợi tóc rơi bên tai Ôn Dao ra phía sau, ánh mắt nhìn Ôn Dao nói: "Đây tất cả cũng chỉ là tạm thời, vì để bảo vệ tốt cho cháu. Chờ đến lúc thích hợp, cháu nên được vinh dự đều cho cháu, tất cả mọi người sẽ biết cháu vì quốc gia này, vì nhân loại cống hiến thế nào!"


"Không sao cả." Ôn Dao lạnh nhạt nhún vai, Ôn Dao vốn không để ý mấy cái này, lúc trước Ôn Dao làm như vậy cũng không phải vì quốc gia vì nhân loại gì cả.


Hơn nữa, cho anh trai cũng được, Ôn Dao biết rõ rất nhiều thứ cần chiến tích cùng cống hiến nổi bật đấy.


"Ha ha ha, cháu không sao cả thật có chút khiến người khác không cho là như vậy à!"


Tề Cảnh Huy cười ha ha, trêu chọc nói: "Chuyện của cháu chỉ có chủ tịch và mấy người trọng yếu biết rõ, bây giờ cháu giữ bí mật trình độ còn cao hơn bác. Hơn nữa ông ngoại cháu khi ấy đã ở trước mặt chủ tịch thả lời, nhất định phải bảo hộ an toàn cho cháu, hơn nữa đến lúc thích hợp phải đền bù tổn thất gấp bội cho cháu, nếu làm không được, ông ấy nhất định không buông tha đâu đấy."


"Haiza" Tề Cảnh Huy lại thở dài: "Cháu cùng anh cháu ở lại chỗ của bác, ông ngoại cháu thật ra nhìn bác cực kỳ không vừa mắt, quả thật chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt rồi. Nếu bây giờ bác xuất hiện ở trước mặt ông ấy, nói không chừng sẽ bị ông ấy cầm roi da đuổi đánh rồi. Qua một hai tháng nữa sẽ bước sang năm mới rồi, đến lúc đó cháu và anh cháu trở về căn cứ Hoa Bắc một chuyến đi, cũng đi thăm ông ngoại bà ngoại."


Tề Cảnh Huy hơi lui người về phía sau một chút, tỉ mỉ nhìn Ôn Dao một phen, gật gật đầu: "Ừm, Dao Dao chúng ta đáng yêu như thế, mọi người nhất định đều sẽ thích đấy!"


"Được rồi." Tề Cảnh Huy đứng người lên: "Lần này cháu cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, cũng có thể cùng chơi đùa với chị Huyên của cháu. Bây giờ con bé ở hiệp hội dị năng giả như cá gặp nước, để con bé dẫn cháu đi xem tỉ mỉ căn cứ chúng ta biến hóa thế nào. Ừm, qua vài ngày nữa bác lại dẫn cháu đến sở nghiên cứu nhìn xem."


Ôn Dao gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu hỏi Tề Cảnh Huy: "Anh cháu đâu rồi?"


"Ôn Minh à, chuyện của nó đã làm gần xong rồi, vốn bây giờ đã trở về, có điểu bác lại giao cho nó một nhiệm vụ mới. Cháu còn nhớ rõ lần trước cháu mang về một ít tinh thạch màu đỏ không?"


"Còn."


"Những tinh thạch đó trước mắt cũng không phát hiện tác dụng nào khác, nhưng nó như địa nhiệt có thể phát ra nhiệt lượng, có người nghiên cứu, lợi dụng nó đã làm ra một ít thiết bị sưởi ấm. Hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, thứ này mới đủ trợ giúp mọi người chống cự giá lạnh.


Cho nên anh cháu dẫn người đi đến chỗ cháu nói làm công nhân đào quặng rồi, tối đa nửa tháng sẽ trở lại, cháu không cần lo lắng."


Cùng Tề Cảnh Huy nói chuyện cũng gần đến buổi trưa... đương nhiên, chủ yếu là Tề Cảnh Huy nói Ôn Dao nghe.


Sau khi ăn cơm tối ở chỗ Tề Cảnh Huy, Tề Cảnh Huy phái người lái xe chở Ôn Dao trở về.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK