Thật ra mục đích của việc Lê Thiên Thần muốn cho Tô Cầm đến phỏng vấn chức thư ký của Lục Vân Đình rất rõ ràng: hắn chuẩn bị mượn sức hoặc lợi dụng Lục Vân Đình. Trong số những thành viên HĐQT, uy tín của Lục Vân Đình chỉ đứng sau Phương Hữu Lợi, với lại Lý Thiệu Hỉ luôn xem ông là chủ soái, sai đâu đánh đó, nên nếu có thể lôi kéo được Lục Vân Đình thì chẳng khác nào mượn được sức của cả hai thành viên HĐQT này.
Đúng là một mưu kế rất hay!
Bất quá, nếu Tô Cầm đã nói toạc với cô về kế hoạch được Lê Thiên Thần giao phó thì có nghĩa là cô ta đã tỏ rõ thái độ của mình.
Làm vậy là để phòng ngừa ngộ nhỡ, hay là muốn mạo hiểm đánh cuộc đây?
Nếu như không phải là Tô Cầm thì chắc cũng sẽ là người khác, đúng không? Nếu thế thì thật khó mà phòng bị. Thay vì để cho Lê Thiên Thần tìm một cô gái lai lịch hoàn toàn xa lạ đến tiếp cận Lục Vân Đình thì thà rằng cô cứ mạo hiểm đánh cuộc một phen mà tin tưởng Tô Cầm sẽ không bị chúng lợi dụng lần nữa. Cho dù tương lai chuyện đó có thật xảy ra đi chăng nữa... Vậy thì chỉ cần vạch trần thân phận thật sự của cô ta ra thì hẳn là Lục Vân Đình cũng sẽ biết mình đã bị lợi dụng!
Đúng vậy, cứ quyết định như thế! Khi Tô Cầm tới phỏng vấn, Lê Thiên Thần có động tác gì thì cô cũng sẽ giả vờ như không biết, để cho Tô Cầm thuận lợi tiến vào công ty đi!
Bình An gọi điện thoại cho Tô Cầm, bảo cô ta cứ làm theo sự sắp xếp của Lê Thiên Thần, nhưng hễ Lê Thiên Thần lên kế hoạch gì thì nhất định phải thông báo cặn kẽ với cô.
Tô Cầm do dự một lúc lâu rồi mới đáp ứng.
Sau khi kết thúc điện thoại với Tô Cầm không bao lâu, Lê Thiên Thần đã tới, “Tổng Giám Đốc, ở đây có phần văn bản cần cô ký tên.”
Lê Thiên Thần giờ đã không gọi thẳng tên Bình An nữa mà chỉ khách khí xa cách gọi một tiếng Tổng Giám Đốc.
Đây chính là điều mà Bình An mong muốn.
“Cần nhiều vật liệu xây dựng như vậy ngay lập tức sao?” Bình An nhíu mày, nghi hoặc nhìn Lê Thiên Thần, “Có nên tính toán lại lần nữa hay không?”
Nhiều vật liệu xây dựng như vậy chắc chắn sẽ không thể nào dùng đến ngay lập tức hết được, với tình huống hiện tại của Phương Thị, có thể giảm bớt được bất kỳ chi phí không cần thiết nào là tốt nhất. Về mặt vật liệu xây dựng, trước tiên có thể ký kết hợp đồng, sau đó lúc nào cần thì kêu công ty vật liệu xây dựng đưa đến. Từ đó, nguồn tài chính của công ty cũng có thể vận dụng linh hoạt.
“Vậy thì không được, vì ban đầu lúc ký hợp đồng đã ký là thanh toán hết tiền hàng một lần.” Lê Thiên Thần phân bua.
“Lúc làm hợp đồng, anh không phản đối khi thấy điều khoản kỳ lạ này à?” Bình An lạnh lùng nhìn hắn, cô không tin Lê Thiên Thần sẽ phạm vào loại sai lầm cấp thấp như vậy.
“Lúc ấy cho là tài chính của công ty đầy đủ...” Lê Thiên Thần giải thích một cách khó xử.
Bình An giận tái mặt nhìn hắn, không còn cách nào khác đành phải ký tên lên văn bản. Hiện tại, công trình đã bắt đầu khởi công, họ đã không còn thời gian để giải quyến vấn đề này một lần nữa, không thì sẽ kéo chậm tiến độ công trình, “Chất lượng vật liệu xây dựng nhất định phải kiểm tra rõ ràng.”
“Rõ!” Ánh mắt Lê Thiên Thần chợt lóe lên một tia sáng, khóe miệng bất giác hiện lên ý cười.
××××××××××
Hôm nay là Sinh nhật của Nghiêm lão phu nhân, Bình An và Nghiêm Túc đã chọn xong quà từ mấy hôm trước để chuẩn bị đưa tặng bà hôm nay. Vốn dĩ Nghiêm Túc định tổ chức một tiệc rượu mừng cho bà cụ, nhưng vì bà đã lớn tuổi nên không thích những loại xã giao ồn ào này nữa, chỉ muốn người trong nhà quây quần lại ăn một bữa cơm vui vẻ, đó mới chính là quà sinh nhật tốt nhất dành tặng bà.
Bởi vậy cho nên mọi người đương nhiên là sẽ tôn trọng ý kiến của bà.
Sau khi tan sở, việc đầu tiên của Bình An là đến bãi đậu xe lấy xe, chuẩn bị đến chỗ Nghiêm lão phu nhân sớm một chút để mừng thọ bà.
Lúc đi tới bãi đậu xe, Bình An đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi HONDA trông rất quen mắt đang đậu cạnh chiếc MINI COOPER của mình, lúc đến gần nhìn thấy bảng số xe thì mới nhớ đây là xe của Đỗ Hiểu Mị.
A, rốt cuộc đã tìm tới cửa rồi! Đây mới chính là tính cách của Đỗ Hiểu Mị chứ.
Đỗ Hiểu Mị bước từ xe xuống, dùng sức rất mạnh đóng sầm cửa xe, mặt tràn ngập lửa giận đi đến trước mặt Bình An, “Phương Bình An, chính cô tung tin cho đám phóng viên phải không? Cô cũng ngoan độc thật nhỉ, lập tức xô tôi xuống ngay mười tám tầng địa ngục. Bây giờ cô vui vẻ đắc ý lắm phải không?”
“Đúng là tôi rất vui vẻ.” Bình An gật gật đầu, không hề che giấu chút nào vẻ khoái trá trên mặt mình.
“Cô là đồ tiểu nhân hèn hạ!” Đỗ Hiểu Mị mắng to.
Bình An cười lạnh một tiếng, giễu cợt liếc xéo ả, “Bàn về hèn hạ vô sỉ thì sao tôi bằng cô được, gậy ông đập lưng ông thôi. Chẳng qua tôi cũng học được từ cô ấy mà, phóng viên có thể nhận tiền của cô thì cũng nhận của tôi được vậy.”
“Tôi thật sự hối hận hồi đầu sao không ác độc thêm chút nữa. Phương Bình An, sao cô không chết luôn đi!” Gương mặt xinh đẹp của Đỗ Hiểu Mị dữ tợn đến đáng sợ, giống như muốn nhào lên liều mạng cùng Bình An.
“Cô còn chưa chết thì sao tôi lại phải đi tìm cái chết? Đỗ Hiểu Mị, cô yên tâm, cô sẽ không chết nhanh như vậy đâu. Tôi sẽ nhìn xem cô nhận hết mọi sự khinh bỉ như thế nào, xem cô muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không thể ra sao!” Đáy mắt Bình An hiện rõ một tia căm hận. Chỉ cần vừa nhớ tới việc cô đã từng bị nhốt ở bệnh viện tâm thần suốt một năm, cô liền hận sao cô không thể đem tất cả nỗi thống khổ mà mình phải chịu đựng trả lại cho mụ đàn bà này.
“Cô sẽ không có cơ hội này!” Đỗ Hiểu Mị nghiến răng nghiến lợi rít lên.
Bình An cười khẽ một tiếng, “Có vẻ như cô đã quên một sự kiện, việc cô mua chuộc người tiêu thụ nhằm lừa gạt tiền bồi thường từ Duy An tôi đã cho luật sư nộp đơn khởi tố rồi. Cô chờ nhận công văn từ luật sư đi!”
“Cô...” Mặt Đỗ Hiểu Mị lập tức biến sắc, “Phương Bình An, không ngờ cô còn ác độc hơn cả tôi.”
“Tất cả đều do cô dạy tôi cả thôi.” Bình An lạnh giọng nói xong cũng không thèm nhìn Đỗ Hiểu Mị nữa mà đi thẳng tới xe của mình, mở cửa xe, nhẹ nhàng lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Ánh mắt đầy âm độc của Đỗ Hiểu Mị nhìn chằm chằm không rời vào hướng Bình An vừa rời đi, móng tay cắm sâu vào da thịt mà cũng không thấy đau.
Lúc Bình An đi tới nhà Nghiêm lão phu nhân, Nghiêm Túc và Vu Tố Hà đã ngồi trong phòng khách trò chuyện với hai ông bà lão. Nhìn thấy Bình An tới thì ai cũng đều vui mừng.
“Bình An, mau vào đây. Con xem xem có thích áo long phượng này không? Nếu không thích chúng ta có thể đổi.” Nghiêm lão phu nhân và Vu Tố Hà đang xem xét áo long phượng mà nhà thiết kế mới vừa đưa tới, đang chờ chính chủ Bình An cho ý kiến.
“Con chẳng biết gì về áo long phượng, bà và mẹ thấy đẹp là được ạ.” Bình An cười ngồi xuống cạnh Nghiêm Túc, nhận lấy bản vẽ thiết kế từ tay Vu Tố Hà.
Ngày cử hành hôn lễ đã được xác định, đúng vào ngày Lễ Giáng Sinh. Bởi vì áo cưới là mời nhà tạo mẫu nổi tiếng tại Paris thiết kế nên thời gian phải cố gắng sắp xếp dư dả mới có thể tránh được việc đến lúc đó lại quá gấp rút.
Hôn lễ muốn tổ chức theo kiểu Trung – Tây kết hợp, đây là việc mà cả ba ông bà lão đều giữ vững ý kiến.
“Trông đã rất đẹp rồi, không có gì cần sửa nữa đâu ạ.” Bình An thật sự không có chút kiến thức nào đối với áo long phượng, nhìn kiểu nào cũng chẳng thấy khác nhau gì lắm.
“Vậy cứ theo ý kiến của bà đi. Cháu yên tâm, bà nội nhất định sẽ làm cho cháu trở thành cô dâu xinh đẹp nhất!” Nghiêm lão phu nhân cười híp cả mắt cam đoan.
Bình An ngượng ngùng cúi đầu, “Cám ơn bà nội. Nhưng hôm nay nhân vật chính đâu phải là cháu, mà là bà nội đó nha. Bà nội, chúc bà sinh nhật vui vẻ. Chúc bà Phúc như Đông Hải, Thọ tựa Nam Sơn!”
Nghiêm lão phu nhân cười tít cả mắt, “Tốt, tốt! Bà nội cho cháu một bao lì xì.”
“Năm nay có cháu dâu mừng sinh nhật với bà, hèn gì ngay cả đãi tiệc cũng không muốn làm.” Nghiêm lão gia từ thư phòng bước ra, cười trêu bạn già của mình.
“Hổng lẽ ông mất hứng.” Nghiêm lão phu nhân nguýt ông cụ một cái, kéo tay Bình An qua, “Sang năm nếu có thêm một thằng chắt nội dự sinh nhật bà nữa thì bà càng vui.”
“Bà nội...” Bình An xấu hổ quẫn bách, nhìn sang Nghiêm Túc tìm giúp đỡ.
Nghiêm Túc cười trông còn vui hơn cả Nghiêm lão phu nhân, “Bà nội, bà yên tâm, cháu sẽ cố gắng cho bà ôm chắt nội.”
Bình An trừng mắt liếc anh một cái dài sọc.
Vu Tố Hà che miệng cười khẽ ra tiếng, “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, Bình An đỏ mặt rồi kìa.”
“Ăn cơm, ăn cơm đi!” Nghiêm lão phu nhân cười hô hào.
Nghiêm Túc thừa dịp Vu Tố Hà kéo lão phu nhân đi về phía phòng ăn thì nhanh chóng hôn chụt một cái lên môi Bình An, thì thầm bất mãn, “Mấy ngày nay em chẳng thèm gọi điện thoại cho anh.”
Bình An vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, “Em có nhắn tin cho anh mà!”
“Tối nay...”
Leng keng!
Lời chưa nói xong đã bị tiếng chuông cửa cắt đứt.
Chắc đại khái đoán được là ai tới, sắc mặt Nghiêm Túc hơi tối xuống, “Anh đi mở cửa.”
Người đến là Nghiêm Lôi Hải, nhưng không có Ôn Nguyệt Nga đi cùng. Điều này khiến cho Bình An thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không muốn vào một ngày vui vẻ như hôm nay lại phải tranh đấu gay gắt với Ôn Nguyệt Nga.
Ôn Nguyệt Nga không đến ít ra là còn có chút lý trí, dù sao bà ta cũng không được chào đón ở đây.
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ! Chúc mẹ thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi.” Nghiêm Lôi Hải dâng quà tặng lên lão phu nhân, cười có chút mất tự nhiên.
“Nếu đã đến đây, vậy ngồi xuống cùng ăn cơm đi!” Nghiêm lão phu nhân mở miệng nhàn nhạt nói một câu. Kể từ sau khi Nghiêm Lôi Hải ly hôn với Vu Tố Hà, bà biểu lộ rõ rệt sự thất vọng của mình với đứa con trai này, sự thân tình bớt đi rất nhiều.
Nghiêm Lôi Hải nhìn Vu Tố Hà, gật đầu một cái, “Chào.”
Nếu như không có Ôn Nguyệt Nga chen chân vào cuộc hôn nhân giữa Nghiêm Lôi Hải và Vu Tố Hà, hôm nay ngồi ở chỗ này đúng là người một nhà hoàn hoàn mỹ mỹ. Đáng tiếc, hiện tại cho dù Nghiêm Lôi Hải có mặt ở chỗ này nhưng vẫn có vẻ không phù hợp chút nào.
Thái độ của Nghiêm Túc đối với người cha này vô cùng lạnh lùng.
“A, đúng rồi, hôn lễ của các con định vào ngày nào?” Nghiêm Lôi Hải hỏi Nghiêm Túc, muốn cố gắng cải thiện tình cảm giữa hai cha con.
“Tháng Mười Hai.” Nghiêm Túc trả lời ngắn gọn.
“Vậy... Người chủ hôn...” Nghiêm Lôi Hải có chút chờ mong, ông ta hy vọng mình có thể là người chủ hôn của con trai.
“Người chủ hôn là ba!” Vu Tố Hà nhẹ giọng nói. Mọi người đã quyết định để Nghiêm lão gia làm người chủ hôn.
Nghiêm Lôi Hải có chút thất vọng, “Vậy à!”
Ở đây, Bình An là con cháu, thấp cổ bé họng, cho nên giữ im lặng là lựa chọn tốt nhất. Cô cũng không cho rằng Nghiêm Lôi Hải đã chấp nhận việc cô trở thành con dâu nhà họ Nghiêm, chẳng qua là ông ta không muốn đối nghịch với hai ông bà cụ mà thôi.
“Nghiêm Túc và Bình An kết hôn, anh cũng là chủ nhà đàng trai.” Nghiêm lão phu nhân nhàn nhạt nói với Nghiêm Lôi Hải.
“Dạ!” Nghiêm Lôi Hải xem ra có vẻ sợ cha của mình.
Sau một lúc im lặng, di động của Nghiêm Lôi Hải vang lên. Ông ta lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn, mặt lộ vẻ khó xử, “Con đi tiếp điện thoại.” Nói xong, liền đi ra ngoài ban công.
Nghiêm lão phu nhân lắc đầu, “Nhất định là Ôn Nguyệt Nga gọi.”
“... Đang dùng cơm, phải... Không phải, em đừng nghĩ nhiều. Cái gì? Chờ chút... Này, Nguyệt Nga?” Thanh âm cố ý đè thấp của Nghiêm Lôi Hải đứt quãng truyền tới tai mọi người.
“Cha, mẹ, con có việc gấp bất ngờ...” Ông ta vội vàng từ ban công vào, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với hai ông bà lão.
“Vậy cứ về trước đi.” Nghiêm lão phu thản nhiên.
Nghiêm Lôi Hải gật đầu, nhưng lúc xoay người mở cửa thì đã thấy Ôn Nguyệt Nga đứng ngay ngoài cửa rồi.