Đổng Tư Tiệp lanh lợi, nói chuyện trên trời dưới đất với Đoàn Quan Quần, hy vọng có thể cố gắng dỗ cho ông ta vui vẻ thì những việc tiếp sau mới dễ dàng nói chuyện hơn một chút.
“Bí thư Đoàn, Tổng Giám Đốc chúng tôi nghe nói ngài thích sưu tầm rượu nổi tiếng, nên đây là một chút tâm ý của chúng tôi.” Đổng Tư Tiệp lấy ra một chai FOV Cognac nổi tiếng của Pháp đưa cho thư ký của Đoàn Quan Quần.
Đoàn Quan Quần chỉ liếc qua một cái, mắt sáng rực lên, “Bình An, không phải bác không muốn giúp cháu, việc này để bác phải về họp bàn lại lần nữa đã.”
Nếu về thảo luận nữa thì còn không biết lại kéo dài thêm bao lâu.
Mặt Bình An vẫn mang nụ cười hoàn mỹ vô khuyết, “Bí thư Đoàn, chuyện này thật tình là phải nhờ ngài giúp đỡ, chỉ cần ngài nói một câu thì còn hơn người khác nói cả trăm cả ngàn câu. Ngài có yêu cầu gì xin cứ đề xuất.”
“Đúng vậy. Bí thư Đoàn, ngài xem, công trình của chúng tôi mà cứ ngưng trệ tại đó thì cũng không giải quyết được gì. Các thủ tục cần thiết chúng tôi nhất định sẽ đi làm, nhưng ngài xem liệu có thể cho công trình động công trước được hay không?” Đổng Tư Tiệp cũng cười nói.
Đoàn Quan Quần nhíu mày, chỉ uống một ngụm rượu chứ không trả lời.
Bên cạnh ông ta, điện thoại di động trong túi thư ký vang lên. Sau khi gật đầu một cái với Đoàn Quan Quần, anh ta đi ra ngoài nghe điện thoại.
Khoảng năm phút sau, anh ta mới quay vào, thì thầm vào tai Đoàn Quan Quần điều gì đó. Dù sắc mặt Đoàn Quan Quần thoạt nhìn không có gì thay đổi, nhưng thần sắc trong mắt lại có biến hóa nho nhỏ.
“Bình An à, bác có việc bận phải về trước đây. Chuyện cháu nhờ thì để bác về họp lại với các ban ngành tương quan rồi quyết định nhé.” Đoàn Quan Quần đứng lên, cười cười nói cùng Bình An, sau đó liền cùng thư ký đi khỏi đây.
Bình An giận muốn bể phổi, “Đoàn Quan Quần này đúng là một tên cáo già!”
“Ông ta không cáo già thì làm sao bò lên địa vị hôm nay được. Chị thấy có vẻ ông ta còn chưa thỏa mãn, nhưng ông ta cứ chẳng nói chẳng rằng thế này chúng ta cũng không hốt thuốc đúng bệnh được.” Đổng Tư Tiệp than một tiếng.
“Đợi thêm một ngày nữa, nếu vẫn không có thu hoạch gì thì chúng ta cũng chỉ có thể tìm biện pháp khác thôi.” Mắt Bình An tối xuống, thanh âm trở nên lạnh lùng.
Sau khi Bình An và Đổng Tư Tiệp từ nhà hàng ra thì quay về Chi nhánh Công ty.
“Trợ lý Diệp, hôm nay thư ký Tạ có gọi điện thoại cho cô không?” Bình An mới vừa vào văn phòng ngồi xuống là đã gọi trợ lý Diệp vào, hỏi cô xem phía Tổng Công Ty có gọi điện thoại tới đây không.
“Không thấy. Tôi có gọi điện thoại về Tổng Công ty, Bộ phận Nhân sự nói thư ký Tạ đã không đi làm hai ngày nay.” Trợ lý Diệp nói.
Khóe mắt Bình An máy một cái, đột nhiên khá hoảng hốt, “Gọi điện thoại đến nhà thư ký Tạ chưa?”
Sao thư ký Tạ lại xin nghỉ lúc này? Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?
“Tôi sẽ đi gọi điện thoại ngay bây giờ.” Trợ lý Diệp nói.
Chỉ lát sau, trợ lý Diệp đi vào nói rằng điện thoại nhà của thư ký Tạ không gọi được.
Bình An gấp gáp gọi cho Khổng Thu Hinh, hỏi hai ngày qua cô có thấy thư ký Tạ không. Khổng Thu Hinh nói hai ngày nay cô bị Lê Thiên Thần sai chạy có cờ bên ngoài, hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy thư ký Tạ, nhưng giờ cô đang trên đường về lại công ty, một lát có thấy thư ký Tạ thì sẽ gọi điện thoại báo cho Bình An.
Ngắt điện thoại xong, Bình An đỡ trán chợp mắt trong chốc lát.
Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên. Bình An vội vàng ngẩng đầu lên, vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo lại, “Mời vào.”
“Tổng Giám Đốc Phương, bên Tòa Thị Chính vừa mới phê duyệt văn kiện xong, công trình có thể khởi công lại.” Giám đốc Trần đi vào vui vẻ kêu lên.
“Thật à?” Bình An đứng lên, mặt đầy vui mừng.
“Thật, đã được duyệt. Đúng là tìm Đoàn Quan Quần là chính xác, chính miệng ông ta đồng ý.” Giám đốc Trần kích động nói, công trình có thể thuận lợi tiến hành thì chức vụ của anh cũng được bảo đảm.
Bình An thở phào nhẹ nhõm, “Đừng để lỗ hổng nào xuất hiện nữa đấy, không phải lần nào cũng vượt tường lửa an toàn như lần này đâu.”
“Dạ, Tổng Giám Đốc!” Giám đốc Trần xấu hổ cúi đầu.
Di động của Bình An để lên bàn vang lên, cô phất tay kêu Giám đốc Trần đi ra ngoài trước rồi mới nghe điện thoại.
Nghiêm Túc gọi tới. Cô nghĩ là mình sẽ nghe được thanh âm dịu dàng quen thuộc của anh, nhưng Nghiêm Túc vừa mở miệng thì cô đã phát giác ngay có sự bất đồng, giọng anh hôm nay không như mọi lần, “Bình An, vẫn còn ở Thành phố S à?”
Công trình đã thuận lợi khởi động lại nên tâm trạng của Bình An khá tốt, nhanh chóng cười nhẹ, “Đúng vậy, đang rất nhớ em đúng không?”
“Đã gặp được Đoàn Quan Quần rồi?” Thanh âm của Nghiêm Túc hơi trầm thấp.
“Chậc chậc, Nghiêm đại BOSS thật là thần thông quảng đại nha, ngay cả điều này mà cũng đã biết rồi.” Bình An cười hì hì nói.
Nghiêm Túc lặng yên trong chốc lát, “Bình An, em không cảm thấy Đoàn Quan Quần nhìn giống ai sao?”
Bình An ngẩn ra. Nghiêm Túc nói như vậy khiến cô lại nhớ tới điều này. Trước kia cô đã từng gặp Đoàn Quan Quần, nhưng lần này gặp lại ông ta thì có cảm giác ghét bỏ rất quái dị.
Đột nhiên, một hình ảnh lóe lên trong đầu, cô nhớ tới một người. Mặt Bình An nháy mắt trở nên trắng bệch, “Liên Kiến Ba...”
“Liên Kiến Ba là con riêng của Đoàn Quan Quần. Mẹ ruột của Liên Kiến Ba là tình nhân được Đoàn Quan Quần bao dưỡng bên ngoài. Ông ta giấu chuyện này rất giỏi, ngay cả Đoàn phu nhân cũng không biết. Anh cho người truy xét đến tận quê của mẹ Liên Kiến Ba mới biết được, trước kia Đoàn Quan Quần từng làm Chủ tịch Xã nơi đó...”
Hàng loạt suy nghĩ chạy loạn trong đầu Bình An, “Vậy Lê Thiên Thần và Đoàn Quan Quần là đồng bọn. Mấy năm qua bọn chúng nhất định đã hợp tác làm không ít chuyện xấu...”
“Đỗ Hiểu Mị đã từng tìm Đoàn Quan Quần, nhưng đều bị Đoàn Quan Quần cự tuyệt. Sau đó, cô ta lợi dụng một gái gọi hạng sang mồi chài Đoàn Quan Quần, muốn chụp được hình ảnh đồi bại để uy hiếp ông ta, nhưng lại bị Đoàn Quan Quần khám phá được. Hai năm qua thật ra Đỗ Hiểu Mị đều làm việc cho Đoàn Quan Quần, dùng cùng một phương pháp để trừ bỏ đối thủ chính trị của ông ta, thậm chí còn mở ra mấy nhà tình sắc (nhà chứa)... Nhưng Lê Thiên Thần và hai cha con Đoàn Quan Quần hợp tác để làm cái gì thì tạm thời còn chưa điều tra ra được.” Nghiêm Túc kể đầy đủ chi tiết những điều mà anh vừa điều tra được cho Bình An nghe.
Bình An nghe mà hoàn toàn chấn động. Cô trước giờ chỉ cho là Đỗ Hiểu Mị lợi dụng các cô gái như Tô Cầm đến mồi chài những quan viên kia lên giường với họ để có được ưu thế trong công tác mà thôi, chứ không nghĩ tới việc ả còn làm những chuyện phạm pháp thế này.
Nghiêm Túc nói xong mà vẫn không nghe thấy Bình An trả lời thì không nhịn được mà lo lắng hỏi, “Bình An, em không sao chứ?”
“Em không sao. Em nghĩ chuyện xảy ra ở Thành phố S lần này chắc chắn có liên quan đến Liên Kiến Ba. Em lo không biết có phải ở công ty đã xảy ra chuyện gì không.” Bình An hận sao lúc này mình lại không ở ngay tại Thành phố G, trong lòng cô càng lúc càng cảm thấy khủng hoảng.
“Em yên tâm, dù xảy ra chuyện gì thì đều có anh.” Nghiêm Túc dịu dàng nói, “Bây giờ đầu tiên là em đừng bứt dây động rừng, cứ giả vờ như cái gì cũng không biết. Trở lại đây rồi hẵng nói, được không?”
Bình An nhẹ nhàng đáp một tiếng, “Em có điện thoại vào, sẽ liên lạc với anh sau.”
Kết thúc cuộc gọi với Nghiêm Túc, Bình An lại bấm nút nghe. Cuộc điện thoại này là do Khổng Thu Hinh gọi tới, thanh âm run rẩy và nghẹn ngào, “Bình An, thư ký Tạ đã xảy ra chuyện.”
Đầu Bình An oanh một tiếng, “Cái gì?”
Khổng Thu Hinh vừa khóc vừa đứt quãng nói, “Mình vừa trở lại công ty thì liền nhìn thấy thư ký Tạ nằm trên đường lớn... Lúc đưa đến được bệnh viện thì đã... đã tắt thở.”
“Không thể nào!” Mắt Bình An đỏ lên, gương mặt trắng nõn loang đầy nước mắt.
“Bình An, cậu mau trở lại đi!” Khổng Thu Hinh khóc kêu.
“Mình lập tức về ngay!” Bình An mạnh tay lau nước mắt. Lúc này, cô không thể khóc, thư ký Tạ không thể vô duyên vô cớ mà chết không minh bạch như thế được. Kiếp trước thư ký Tạ hoàn toàn...
Kiếp trước, sau khi cô kết hôn, cô không còn gặp lại thư ký Tạ nữa. Nhưng cô có thể khẳng định là thư ký Tạ sẽ không gặp chuyện bất hạnh vào lúc này.
Bình An cúp điện thoại xong, tự nhủ với mình phải thật bình tĩnh.
“Trợ lý Diệp, đặt vé máy bay sớm nhất quay về Thành phố G!”
Biết được thư ký Tạ gặp chuyện không may, Đổng Tư Tiệp và trợ lý Diệp đều vô cùng thương tâm. Kỹ sư Phòng Khai thác tiếp tục ở lại Thành phố S để hỗ trợ công việc cho Chi nhánh Công ty. Lúc ba người Bình An quay lại Thành phố G đã là nửa đêm.
“Lập tức đến bệnh viện!” Lúc này Bình An làm sao còn có thể về nhà nghỉ ngơi được nữa, cô nhất định phải đến bệnh viện để tìm hiểu tình huống cái chết của Tạ Hồng Phương.
Họ gọi taxi tới bệnh viện. Khổng Thu Hinh và con trai của Tạ Hồng Phương đang sững sờ ngồi ngoài nhà xác.
“Tiểu Thu!” Bình An vừa thấy được Khổng Thu Hinh thì thanh âm không nén được tiếng nức nở.
“Bình An, cậu về rồi.” Khổng Thu Hinh khóc lên.
Bình An cắn môi thật chặt, đáy mắt mặc dù cực kỳ bi thương nhưng vẫn tự nhủ là mình phải tỉnh táo kiên cường, “Chị Đổng, chị tìm y tá trực hỏi một chút, em muốn được nhìn tận mắt thư ký Tạ.”
Khổng Thu Hinh nói, “Bình An, cậu không nên nhìn, chỉ càng đau lòng hơn thôi.”
Bình An nhìn về phía cậu con trai mười lăm tuổi của Tạ Hồng Phương, “Tiểu Trí, em về trước đi, ở đây đã có bọn chị. Về mà nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Tiểu Trí khóc đến sưng cả hai mắt, “Em muốn ở cạnh mẹ!”
Bình An hít sâu một hơi, “Ba em đâu?”
“Đi công tác ạ, đã gọi điện thoại cho ba rồi.” Tiểu Trí nức nở nói.
“Bớt đau buồn đi!” Bình An sờ sờ đầu cậu bé. Thấy Đổng Tư Tiệp đã tìm bác sỹ trực đến thì cô liền bước vào nhà xác.
Trợ lý Diệp và Khổng Thu Hinh không dám, chỉ có Bình An và Đổng Tư Tiệp cùng nhau đi vào.
Cô đã trải qua một lần sinh tử, đâu còn sợ gì nhà xác nữa!
Trước khi chưa thấy được thi thể của Tạ Hồng Phương, Bình An đã tự củng cố tâm lý rất nhiều, cũng đã tự răn mình nhất định phải cố nén bi thương. Nhưng đến khi chứng kiến được thi thể hoàn toàn biến dạng của Tạ Hồng Phương thì cô vẫn không kềm được mà khóc thất thanh.
Cơ thể Tạ Hồng Phương không chỉ có hoàn toàn thay đổi mà ngay trên người cũng có rất nhiều vết thương. Đây rốt cuộc là tai nạn xe cộ nghiêm trọng đến cỡ nào...
Thư ký Tạ, bất kể vụ tai nạn xe cộ này là ngoài ý muốn hay là vì gì khác, cháu đều sẽ lấy lại công bằng cho cô!
Lúc đi ra khỏi nhà xác, trên mặt Bình An tuy có nước mắt nhưng đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Nghiêm Túc không biết đã đến bệnh viện từ lúc nào, đứng bên ngoài dịu dàng nhìn cô, trong mắt tràn ngập thương tiếc.
“Anh đến rồi.” Bình An mỉm một nụ cười yếu đuối với anh.
Nghiêm Túc bước tới cầm tay cô, nói với nhóm Đổng Tư Tiệp, “Tôi đã dặn tài xế chờ ở dưới lầu để đưa các cô về nhà. Hôm nay chắc mọi người đều mệt mỏi hết rồi.”
“Tiểu Trí, em theo chị về, nhé? Kế tiếp còn có rất nhiều việc phải làm, em nhất định phải nghỉ ngơi cho đủ mới được.” Bình An nói với Tiểu Trí.
Tiểu Trí do dự một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Đổng Tư Tiệp, Khổng Thu Hinh và trợ lý Diệp được tài xế do Nghiêm Túc gọi tới đưa về nhà, Bình An và Tiểu Trí cùng đi đến căn hộ của Nghiêm Túc.