~ PHÁT HIỆN MỚI ~
Phân chia công việc xong, thấy 30 phút kỹ năng của hệ tọa độ sắp cooldown, Giang Bình Sách bèn đưa Việt Tinh Văn bay về ký túc xá, để Việt Tinh Văn tắm trước, còn hắn ngồi cạnh giường sắp xếp lại những vấn đề hiện có.
Thứ nhất, trong 7 người cùng vào nhà máy 20 năm trước, 4 người đã chết, 3 người còn sống. Trong 3 người còn sống, có Lâm Tự Sâm, Trần Tú Mai đã gặp nhau trên sân thượng tối nay, có nhắc đến các từ khóa "chuyện năm đó", "báo thù", chứng minh họ từng cùng làm việc xấu nào đó, cụ thể là gì vẫn cần điều tra thêm. Vì Tiết Tiểu Liên không nói chuyện với hai người này, tạm thời chưa thể xác định Tiết Tiểu Liên có tham dự "chuyện xấu" năm đó không.
Thứ hai, người phụ nữ mượn bình nước của Tiết Tiểu Liên đêm qua là trùng hợp, hay là nhân vật đầu mối, hiện vẫn chưa thể xác định.
Thứ tư chính là lịch trực đêm vẫn còn khuyết thiếu, phải đợi sáng mai nghĩ cách lấy được toàn bộ bảng trực rồi đối chiếu, xem có kẻ hiềm nghi nào khác xuất hiện không.
Giang Bình Sách chỉnh lý suy nghĩ xong, Việt Tinh Văn cũng nhanh chóng tắm xong, cậu ngồi xuống cạnh giường, cúi đầu vừa lau tóc vừa nói: "Tôi ngủ trước, 3 rưỡi sáng đổi ca với cậu được không?"
Giang Bình Sách nói: "Cậu ngủ đi, đêm nay tôi thức canh cho."
Giang Bình Sách nghiêm túc gật đầu, "Được, nghe lời cậu."
Tai Việt Tinh Văn bất chợt nóng lên... Cậu bỗng phát hiện, mấy năm nay, hình như lúc nào Giang Bình Sách cũng nghe theo cậu? Hắn rất ít phản đối ý kiến của cậu, cả khi gia nhập hội sinh viên, cậu vừa nói xong Giang Bình Sách đã đồng ý ngay...
Khụ, hóa ra Giang Bình Sách nghe lời cậu rồi sao?
Việt Tinh Văn vội vã xua mấy suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình, xoay người lên giường, nhìn trần nhà đăm chiêu suy nghĩ.
Cậu nghĩ về những chuyện sắp tới, chẳng mấy chốc đã ngủ say. Đến ba giờ rưỡi, Giang Bình Sách mới đánh thức cậu, hai người đổi ca gác, đúng 7 rưỡi sáng hôm sau mới xuống nhà ăn nhân viên.
Ba kẻ tình nghi Tiết Tiểu Liên, Trần Tú Mai, Lâm Tự Sâm đều khỏe mạnh xuất hiện trước khu lấy cơm, dù là Trần Tú Mai nói mình "gặp ác mộng", trông sắc mặt bà ta vẫn rất bình tĩnh. Ngược lại 12 người bọn họ đều thâm cả mắt vì thức đêm.
Kha Thiếu Bân than: "Chẳng lẽ 'thứ ba đen tối' chỉ là trùng hợp thôi sao? Hung thủ không hành động vào tối thứ hai?"
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Không chắc hung thủ đã hành hung vào thứ hai. Giả thiết người từ chức nộp đơn xin thôi việc vào thứ ba xong còn nói chuyện với sếp, sau đó đến nhận lương ở phòng tài vụ, nhanh nhất cũng phải chiều thứ ba mới làm xong thủ tục rời nhà máy. Nói cách khác, ba người khi trước vẫn sống vào thứ ba."
Kha Thiếu Bân túm tóc, "Có lý. Nếu họ nộp đơn xin thôi việc xong mất tích luôn, có thể hung thủ gây án vào thứ hai, trước khi nộp đơn. Nếu sau khi nộp đơn xong họ vẫn ở lại nhà máy một ngày, hơn nữa còn tự làm thủ tục thôi việc, vậy có thể hung thủ sẽ gây án vào tối thứ ba. Rốt cuộc ba người kia từ chức thế nào, có hỏi thăm được gì không?"
Tần Lộ nói: "Hôm qua tớ hỏi anh Lưu kia, theo anh ta nói thì đơn xin từ chức của ông Bành là nhờ người khác chuyển cho sếp, hôm thứ ba ông ta không xuất hiện. Những người khác thì chưa hỏi được."
Việt Tinh Văn nói: "Dù sao chúng ta vẫn phải theo dõi sát sao mấy kẻ hiềm nghi này. Tôi có linh cảm trong ba người này chắc chắn sẽ có người gặp chuyện."
Đúng lúc này, Trần Tú Mai bưng một khay trứng gà, sữa đậu nành và quẩy đi ngang qua Việt Tinh Văn, Việt Tinh Văn nghiêng người nhường đường cho bà ta, ngay khi vai hai người sượt qua nhau, Việt Tinh Văn nhìn thấy bà ta có đeo một chiếc vòng trên cổ, mặt dây chuyền hình như là tượng Phật bằng ngọc, trong trẻo lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Làm chuyện trái lương tâm, trong lòng có quỷ, đeo Phật ngọc để cầu phù hộ sao?
Việt Tinh Văn quay đầu nhìn theo bóng lưng bà ta, phát hiện bà ta bưng bữa sáng đến cạnh cửa sổ, mặt mày tái nhợt, có lẽ do đêm qua lại bị ác mộng dằn vặt không ngủ ngon.
Ăn sáng xong, mọi người về chỗ làm.
Tổ trưởng Tiêu Văn Huy làm cùng phòng Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách không tới làm, anh ta chỉ gọi một cuộc điện thoại, thông báo rằng: "Chiều qua tan làm xong đến lớp nhảy với con gái, ai dè con gái tôi bất cẩn bị trẹo chân, tôi phải đưa nó đi viện, hai cậu đừng nói với lãnh đạo đấy, phải lên xin sếp Trương cho nghỉ làm thì phiền quá."
Việt Tinh Văn chủ động hỏi han: "Con gái anh bị thương nặng không?"
Tiêu Văn Huy nói: "Mu bàn chân sưng phù, đi lại cũng kêu đau, hôm nay mẹ nó có cuộc họp quan trọng không đi được, tôi đành phải đưa nó đi. Nếu sếp Trương đến kiểm tra thì bảo tôi đi họp bàn hạng mục, các cậu hiểu chứ?"
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau: "Được rồi, tổ trưởng."
Vị tổ trưởng này nói chuyện cúp làm rất hùng hồn, xem ra bình thường cũng cúp làm không ít.
Anh ta không đến lại tốt, hai người có thể thoải mái thảo luận về vụ án.
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, bạn Kha Thiếu Bân vô cùng "được việc", cậu hack thẳng vào hệ thống xếp lịch trực ban của nhà máy, tải toàn bộ lịch trực của các phòng ban rồi gửi vào nhóm.
Giang Bình Sách đọc lướt qua lịch trực, sau đó lắc đầu trước ánh mắt dò hỏi của Việt Tinh Văn, nói: "Các phân xưởng và phòng ban cũng không xếp lịch quay vòng 7 ngày, không thỏa mãn điều kiện gây án cố định hằng tuần."
Việt Tinh Văn đăm chiêu xoa cằm, "Không phải gây án vào thời gian trực đêm, vậy thì là nửa đêm lẻn ra ngoài gϊếŧ người? Nhưng ký túc xá công nhân phải có cửa an ninh chứ nhỉ, tôi nhớ tối qua cổng tầng một có khóa, hung thủ lại không biết bay như chúng ta, đâu thể trèo cửa sổ ra ngoài được."
Giang Bình Sách nhíu mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên, hắn nói với Việt Tinh Văn: "Quản lý kho hàng cũng có ca đêm."
Việt Tinh Văn nhạy bén hiểu ngay, tức tốc gửi tin nhắn: "Nhân viên quản lý kho với bảo vệ ở nhà máy có mấy người?"
Tần Lộ nói: "Có 2 người, đều là trung niên khoảng 50 tuổi, họ chỉ phụ trách quản lý chìa khóa kho, phê duyệt, cất trữ và sử dụng thuốc cụ thể thì có nhân viên chuyên nghiệp khác phụ trách. Thường thì bên phòng thí nghiệm phải cầm đơn duyệt có đóng dấu đến kho lấy thuốc."
Tân Ngôn nói: "Có rất nhiều cách để lấy hóa phẩm trong kho, một là làm giả đơn duyệt, trực tiếp lấy đi; hai là quản lý kho có chìa khóa trong tay, chính họ lén lút lấy thuốc; ba là có người đánh chìa khóa kho, nhân lúc quản lý kho không để ý vào trộm thuốc."
Giang Bình Sách hỏi: "Quản lý kho chỉ có 2 người, nói cách khác, họ buộc phải trực xoay ca 2 ngày?"
Tần Lộ đáp: "Đúng vậy."
"2 ngày một lần, quay vòng 7 lần cũng là 14 ngày sau, cũng chính là ngày thứ ba định kỳ." Giang Bình Sách nhìn sang Việt Tinh Văn, chỉ lên cuốn lịch trên bàn, "Thời gian ba người từ chức kia mất tích cũng cách nhau đúng hai tuần, 14 ngày."
Lịch trực ban 2 ngày một lần sẽ là thứ hai, tư, sáu, chủ nhật tuần này, thứ ba, năm, bảy tuần sau; tuần sau nữa lại là hai, tư, sáu, chủ nhật, vừa đúng phù hợp với quy luật cách "14 ngày".
Mắt Việt Tinh Văn sáng lên, "Xem ra quản lý kho trực đêm có manh mối quan trọng! Dù là quản lý kho lén lấy thuốc hay có người lợi dụng sơ ý của quản lý kho vào trộm hóa chất, chắc chắn người trông kho thứ ba cách tuần này phải biết gì đó."
Có phát hiện mới, mọi người vừa mới thảo luận phương án điều tra đầu mối này trong nhóm. Ngay sau đó, Tần Miểu đã gửi một tin nhắn vào nhóm chat: "Trần Tú Mai vừa đến phòng nhân sự nộp đơn xin thôi việc."
Việt Tinh Văn: "..."
~ TRẦN TÚ MAI TỪ CHỨC ~
Tại sao tự nhiên Trần Tú Mai lại từ chức? Đêm qua khi họ thấy bà ta trên sân thượng, bà ta còn hoảng hốt nói chuyện ba đồng nghiệp cũ từ trước với Lâm Tự Sâm, nghi ngờ ba người này gặp chuyện. Lúc này bà ta cũng nộp đơn xin thôi việc, chẳng lẽ không sợ mình cũng có chuyện sao?
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, "Cậu nghĩ bà ta chủ động nghỉ việc để né tránh hay bị đe dọa?"
Giang Bình Sách chau mày nói: "Đêm qua bà ta còn hốt hoảng trên sân thượng, thêm chuyện gần đây luôn mơ ác mộng, rất có thể bà ta đã phát hiện có người đang báo thù họ, nên muốn thôi việc về nhà giữ mạng. Nếu bị đe dọa, bà ta nên gặp Lâm Tự Sâm bàn cách giải quyết ngay lập tức mới phải, tôi nghiêng về bà ta chủ động nộp đơn xin thôi việc hơn."
Việt Tinh Văn cũng nghĩ vậy, Giang Bình Sách nghĩ giống cậu cũng giúp cậu tự tin với suy luận của mình hơn, cậu gửi tin nhắn vào kênh nhóm: "Ai phụ trách phòng nhân sự thế? Đi theo xem rốt cuộc Trần Tú Mai có vấn đề gì."
Tần Miểu đáp: "OK, tôi đang đi theo."
Việt Tinh Văn hỏi tiếp: "Lâm Tự Sâm đi làm chưa?"
Gần như ngay khi tin nhắn của Việt Tinh Văn xuất hiện, cửa phòng thí nghiệm mở ra, một người đàn ông đeo kính gọng bạc, mặc áo blouse trắng rảo bước vào phòng, sắc mặt ông ta lạnh lùng nghiêm khắc, ông ta đi tới trước mặt Tân Ngôn và Kha Thiếu Bân, đưa một tập tài liệu cho Tân Ngôn, nói: "Hôm nay hai cậu tranh thủ thời gian thí nghiệm cho xong, rồi nộp số liệu cho tôi."
Tân Ngôn nhận tài liệu, đáp: "Tôi biết rồi, chủ nhiệm."
Kha Thiếu Bân ngồi cạnh cậu ta còn không dám thở mạnh, đến khi Lâm Tự Sâm xoay người ra khỏi phòng thí nghiệm, Kha Thiếu Bân mới đẩy kính, nhỏ giọng nói: "Ổng bảo cậu làm thí nghiệm gì thế?"
Tân Ngôn cúi đầu lật tài liệu, nói: "Chế tạo axit flohydric, cùng với đo nồng độ axit flohydric hòa tan kim loại... Thí nghiệm này không khó làm. Hẳn là mục cho điểm sinh viên Hóa trong bài thi."
Kha Thiếu Bân gật đầu, "Ò, giống như nhiệm vụ phụ NPC giao cho trong game đúng không? Nếu chúng ta không hoàn thành thí nghiệm này cũng không ảnh hưởng đến kết quả. Nếu hoàn thành thì sẽ được cộng điểm?"
Tân Ngôn quay sang nhìn cậu, "Có thể hiểu như vậy."
Kha Thiếu Bân được cậu ta công nhận xong cười tươi như hoa, xắn tay áo lên hỏi: "Tớ giúp được gì không?"
Tân Ngôn dời mắt khỏi mặt cậu, lạnh lùng nói: "Cậu đừng quấy, ngồi bên cạnh là được." Nhận ra giọng nói của mình lạnh lùng quá, Tân Ngôn dừng lại một lát, lại nhỏ giọng bổ sung: "Khi chế tạo axit flohydric cần dùng axit sunfuric đậm đặc, khi làm khí nghiệm có tính nguy hiểm nhất định, người không chuyên nên cách xa chút, đỡ đụng phải hóa phẩm không nên đụng nào đó."
Kha Thiếu Bân lập tức đặt mông xuống một chỗ cách bàn thí nghiệm ba mét, cười nói: "Hiểu rồi! Không quấy rầy cậu đã là giúp đỡ lớn nhất rồi. Tớ ngồi vầy đủ xa chưa? Nếu chưa đủ thì tớ ngồi xa tí nữa cũng được."
Tân Ngôn: "..."
Thằng nhóc này, đúng là lúc nào cũng tự tìm niềm vui được.
Tân Ngôn nhướn mày, nói: "Cậu tiếp tục hack mạng nội bộ nhà máy tra hồ sơ đi, chuyện thí nghiệm để tôi lo."
Kha Thiếu Bân ra dấu OK, rồi lấy laptop của mình ra.
Tân Ngôn đeo găng tay, bắt đầu làm thí nghiệm một cách tuần tự, Kha Thiếu Bân thì vùi đầu gõ máy tính, hai người ai làm việc nấy, đều rất nghiêm túc.
Không lâu sau, Kha Thiếu Bân đã gửi tin nhắn trả lời Việt Tinh Văn: "Lâm Tự Sâm giao cho bọn tớ một thí nghiệm, nhìn vẻ mặt ông ta vẫn bình thường lắm, không giống như biết chuyện Trần Tú Mai từ chức. Văn phòng của ông ta ở bên cạnh, sau khi vào văn phòng thì chưa ra ngoài lần nào."
Việt Tinh Văn hỏi: "Giờ ai không có việc cần làm có thể qua bên kho xem thử thế nào."
Hứa Diệc Thâm chủ động nói: "Anh đi cho. Hôm nay anh với Tiểu Niên trực đêm, ngày nghỉ, tiện qua bên kho lượn một vòng, nói chuyện với hai nhân viên quản lý kho xem sao."
Giang Bình Sách nhắc nhở: "Hai người cẩn thận, hỏi đừng lộ quá, không người ta sẽ nghi ngờ."
Hứa Diệc Thâm đáp: "Đã biết."
Một lát sau, Tần Miểu lên kênh nhóm báo cáo tình hình điều tra chuyện từ chức của Trần Tú Mai: "Trần Tú Mai đến văn phòng sếp Trương, tôi đi ngang qua nghe bọn họ nói chuyện, sếp Trương khuyên bà ta suy nghĩ thêm, nhưng thái độ của Trần Tú Mai rất cứng rắn, bà ta nói sức khỏe ngày càng kém, chỉ muốn về nghỉ ngơi một hai năm, sau đó tìm việc khác nhàn hạ."
Việt Tinh Văn hỏi: "Cảm xúc của bà ta thế nào?"
Tần Miểu đáp: "Nghe giọng rất bình thường, không có vẻ hoang mang, sợ hãi, ngược lại rất bình tĩnh, giống như đã suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định."
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, nỗi nghi hoặc chợt dâng lên trong lòng.
Tần Miểu nói tiếp: "Sau khi Trần Tú Mai ra ngoài, tôi mượn cớ lẻn vào văn phòng sếp Trương, nhìn thấy đơn từ chức của bà ta, đơn xin này không giống mấy đơn từ chức lần trước lắm, tôi có chụp lén một tấm, gửi cho mọi người xem."
Hình ảnh Tần Miểu gửi đến xuất hiện trong nhóm chat do Việt Tinh Văn lập, cô để điện thoại sau lưng chụp trộm, góc độ hơi lệch, mọi người phải nghoẹo đầu 90 độ mới đọc được, Việt Tinh Văn nghiêng đầu đọc kỹ rồi nói: "Viết tay toàn bộ, nét chữ rất chỉn chu, cũng không có chỗ nào tô xóa, xem ra không phải viết vội viết vàng."
Giang Bình Sách nói: "Ba đơn từ chức trước đều là đánh máy, chỉ có phần chữ ký là ký tay. Còn đơn của Trần Tú Mai là viết tay toàn bộ, vậy chứng tỏ suy đoán vừa rồi của chúng ta là đúng. Bà ta nhận ra mình sẽ gặp nguy hiểm nên muốn chủ động nghỉ việc, rời khỏi chốn thị phi này."
Việt Tinh Văn gật đầu, "Vậy nên dù bà ta thấy lo sợ, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, viết một tờ xin thôi việc hoàn chỉnh, bình tĩnh giải thích lý do trước mặt cấp trên, làm vậy là vì không muốn các đồng nghiệp nghi ngờ. Tôi đoán, bà ta đã xếp xong hành lý rồi, sẽ rời khỏi nhà máy trong hôm nay."
Quả nhiên, Tần Lộ trả lời: "Bà ta đến phòng tài vụ kết toán lương tháng này rồi. Đúng là biểu cảm rất bình tĩnh, còn tươi cười chào bọn tớ nữa, có người hỏi sao bà ta từ chức, bà ta nói do sức khỏe, muốn về nhà nghỉ một, hai năm."
Tần Lộ dừng một lát, lo lắng nói: "Hôm nay đúng vào cuối tháng, bên tài vụ làm thủ tục nhanh lắm, tháng sau sẽ gửi thẳng lương vào tài khoản của bà ta. Xem ra bà cô Trần Tú Mai này sẽ rời khỏi nhà máy trước trưa nay. Liệu bà ta có giống ba người trước, vừa từ chức xong bốc hơi luôn không?"
Tần Miểu lạnh lùng nói: "Nếu vậy, rất có thể hung thủ sẽ ra tay với bà ta."
Kha Thiếu Bân tích cực đề nghị: "Chúng ta có cần bảo vệ bà ta không? Đi theo bà ta chờ hung thủ xuất hiện?"
Trác Phong bất đắc dĩ nói: "Chắc chắn thư viện không để chúng ta đụng mặt hung thủ khi gây án đâu, chẳng khác nào viết luôn đáp án lên đề thi! Anh đoán trong thời gian thi chúng ta không thể rời khỏi nhà máy đâu, vậy nên một khi Trần Tú Mai ra khỏi nhà máy, chúng ta không thể nhúng ta vào kết cục của bà ta."
Lưu Chiếu Thanh cũng nói theo: "Chứ gì, hồi khoa Y ban đầu cũng thế mà, hung thủ gây án nửa đêm, vậy nên cứ đến đêm là thư viện kéo tất cả thí sinh sang một không gian khác đánh boss, tránh thí sinh thức đêm, ôm cây đợi thỏ bắt hung thủ. Chắc chắn nhà máy hóa chất này cũng có hạn chế, không cho chúng ta tới một vài chỗ." Anh nói, "Tiểu Hứa, mau cử phân thân của em lượn một vòng xem có ra ngoài được không."
Hứa Diệp Thâm cười tít mắt, "Đã biết, năm anh em của em hành động ngay."
Ban ngày, công nhân viên trong nhà máy đều làm việc ở văn phòng, phân xưởng, Hứa Diệc Thâm và Chương Tiểu Niên trực đêm, được nghỉ ngày, vậy nên hai người đi quanh nhà máy cũng không bị chú ý nhiều lắm.
Hứa Diệc Thâm phân bào nhanh chóng chạy ra cửa nhà máy, quả nhiên anh nghe được thông báo: "Cảnh cáo, thí sinh vui lòng không tự ý rời khỏi trường thi, nếu không sẽ đánh trượt."
Hứa Diệc Thâm dừng lại, thông báo trên nhóm chat: "Quả nhiên là bị cảnh cáo. Nhà máy hóa chất là trường thi, thí sinh không được ra khỏi đây."
Anh gõ xong câu này, bỗng nghe thấy tiếng bước chân gần đó. Hứa Diệc Thâm quay lại, thấy Trần Tú Mai xách vali hành lý rảo bước đi về phía cổng.
Hứa Diệc Thâm vội vàng nói: "Toi rồi, Trần Tú Mai quá nhanh quá nguy hiểm, có cần cản bà ta không?"
Việt Tinh Văn lập tức quyết định: "Cản lại!"
Hứa Diệc Thâm lập tức phân bào thêm một người nữa, di chuyển ra sau lưng Trần Tú Mai, vỗ nhẹ lên vai bà ta, cười nói: "Cô Trần ạ, chào cô."
Trần Tú Mai cảnh giác quay đầu, bỗng đụng phải ánh mắt cười híp lại của một anh chàng đẹp trai.
Trần Tú Mai: "??"