Mọi người vây quanh Tần Lộ, ngón tay cô nhanh chóng chấm hai lần lên quả địa cầu, mọi người lập tức được di chuyển vào trong rừng, bỏ lại đám lệ quỷ ở tuốt phía sau.
Cao Tiểu Hân lo lắng hỏi tiếp: “Lạc Giai Giai thì sao?”
Việt Tinh Văn nói: “Lúc nãy tôi có nói rồi, khi gặp nguy hiểm, nếu có thể ra ngoài thì phải chạy tới cửa phòng số bốn của Tần Lộ ngay lập tức, họ lại chạy ngược lại xuống lầu, rất có thể là bị lệ quỷ cản đường.”
Nhớ lại tiếng hét thảm thiết vừa phát ra từ khách điếm, Cao Tiểu Hân không khỏi run lên, cô vội vã nhìn sang bạn trai bên cạnh: “Anh nhắn tin vào kênh nhóm gọi họ đi!”
Vẻ mặt Cao Vĩnh Cường nghiêm túc, nhanh chóng gõ chữ vào kênh nghiên cứu: “Lục Khải, Lạc Giai Giai, mau ra rừng!”
Song không một ai trả lời.
Cao Vĩnh Cường xanh mặt: “Bình thường thằng em họ tôi đã lề mề rồi, lần nào đi ăn cũng đến muộn, đm phục thật đấy!” Cao Tiểu Hân cắn môi không nói gì.
Việt Tinh Văn nhỏ giọng thì thầm với Tần Lộ vài câu.
Chẳng mấy chốc bầy lệ quỷ đã đuổi tới, cơ thể chúng lơ lửng trên không, tựa như những ảo ảnh đỏ biết bay, chớp mắt đã lại bao vậy mọi người, Tần Lộ khởi động di chuyển mảng kiến tạo: “Thay Đổi Vị Trí!”
Sau khi kỹ năng thay đổi vị trí của cô được thăng cấp, có thể dùng sáu lần, cách sử dụng là thiết lập sáu điểm tại khung cảnh trước mặt, đại diện cho sáu mảng kiến tạo trên quả địa cầu, bất kỳ điểm nào cũng có thể đổi chỗ cho nhau. Việt Tinh Văn bảo cô đưa mọi người về khách điếm, một là để tránh sự tấn công của lệ quỷ, hai là tiện cho họ vào khách điếm xem thử tình hình của đôi tình nhân kia.
Bảo Việt Tinh Văn trực tiếp bỏ qua sống chết của hai bạn học, cậu không thể máu lạnh như vậy. Ít nhất sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Trong chớp mắt, mọi người đã quay lại trước cửa khách điếm.
Cao Tiểu Hân ngạc nhiên, “Khoa, khoa Địa lý ghê gớm vậy sao?”
Tần Lộ liếc cô, xị mặt nói: “Bảo mọi người tập hợp trước cửa phòng tôi, đương nhiên là vì tôi có thể đưa mấy cậu chạy trốn. Cái cô bạn kia của cậu lại không tin tôi, vừa rồi bảo cậu ấy qua, cậu ấy lại chạy như điên xuống lầu…”
Cao Tiểu Hân ngại ngùng: “Cậu ấy, bản tính cậu ấy hơi đa nghi quá.”
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, người sau hiểu ý, hai người nhanh chóng đi tới hành lang bên phải của khách điếm, Giang Bình Sách hơi nâng tay phải, trực tiếp đưa theo Việt Tinh Văn bay thẳng lên cửa sổ tầng hai.
Việt Tinh Văn mở cửa sổ, lộn người vào trong, ngay sau đó Giang Bình Sách cũng nhảy vào…
Nến trong phòng đã bị gió thổi tắt, hai người nương theo ánh trăng, trông thấy một nam sinh đang nhắm chặt mắt nằm trên đất, chiếc kính gọng vàng rơi ngay bên cạnh, đã nứt ra, còn nữ sinh thì đã mất dạng.
Việt Tinh Văn bấm mạnh xuống nhân trung của cậu ta, “Tỉnh lại!”
Nam sinh kia mơ màng tỉnh dậy, Việt Tinh Văn hỏi: “Lạc Giai Giai đâu?”
Cậu ta ngơ ngác, “Giai Giai?” Sau đó dường như cậu ta đã nhận ra vừa có chuyện xảy ra, vội vàng đứng dậy lao ra ngoài, Giang Bình Sách lạnh mặt cản cậu ta lại, “Đừng làm loạn, cậu xuống dưới trước.” Dứt lời, hắn túm gáy áo cậu ta như xách một con gà rồi quăng thẳng xuống qua cửa sổ, dùng hệ tọa độ giúp cậu ta đáp đất vững vàng.
Việt Tinh Văn rảo bước ra cửa, đi vài bước về phía cầu thang…
Ngay bên dưới cầu thang, một nữ sinh mặc váy liền màu trắng nằm ngửa trên sàn đá xanh, mắt cô mở to vì sợ hãi, mái tóc cô xõa ra tứ phía, xung quanh đầu là một vũng máu gai mắt. Hiển nhiên, cô đã trượt chân ngã xuống cầu thang trong khi hoảng loạn chạy trốn, hoặc có lẽ là bị lệ quỷ đẩy xuống, đầu va vào tảng đá cứng rắn, lập tức mất mạng.
Việt Tinh Văn nhắm mắt.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy một người bạn sống sờ sờ chết ngay trước mắt mình, biểu cảm sợ hãi trên mặt cô cùng máu tươi gai mắt xung quanh khiến tim cậu thắt lại.
Giang Bình Sách khẽ nắm cổ tay cậu, “Đi.”
Việt Tinh Văn nhảy ra cửa sổ theo Giang Bình Sách.
Bên dưới, Tần Lộ đang cầm quả địa cầu đợi họ, tốc độ bay của lệ quỷ nhanh như chớp, chúng đã lại đuổi kịp, vây quanh họ. Tần Lộ thấy Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn, ngón tay lập tức chấm hai lần trên quả địa cầu, “Thay Đổi Vị Trí!”
Mọi người di chuyển đến vị trí đã được cài đặt sẵn trong rừng, thoát khỏi vòng vây của nữ quỷ.
Người vừa được họ cứu, Lục Khải hai tay run rẩy đeo mắt kính đã vỡ lên, giọng nói khô khan: “Bạn gái tôi Lạc Giai Giai đâu?” Cậu ta nhìn sang Việt Tinh Văn.
Việt Tinh Văn trầm giọng nói: “Ngã chết rồi.”
Mọi người: “…”
Nghe được tin bạn học chết, mặt ai nấy đều hơi biến sắc.
Tần Lộ cắn môi: “Cậu ấy nên chạy về phía tớ chứ, nếu lúc đó tớ giữ được cậu ấy thì tốt rồi…”
Lục Khải gào lên: “Chết? Không thể nào! Cậu đùa phải không? Tôi phải về xem sao!”
Việt Tinh Văn sắp bị cậu ta thét thủng màng nhĩ luôn rồi.
Giang Bình Sách nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào cậu ta: “Hét lớn vậy, vừa rồi lúc gặp nguy hiểm sao không biết đường bảo vệ bạn gái? Muốn về xem thì mời, không ai giữ đâu.”
Lục Khải hung hãn trừng mắt với Giang Bình Sách, song lại lạnh cả sống lưng trước ánh mắt sắc bén của đối phương.
Lần đầu tiên Việt Tinh Văn nghe Giang Bình Sách nạt người khác, giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc, lập tức chèn ép khí thế của đối phương. Lục Khải á khẩu, đành tái mặt im lặng lủi ra sau lưng anh họ mình.
Giang Bình Sách cười khẩy, “Có vẻ cậu cũng không thích cô ấy lắm.”
Lục Khải: “…”
Nếu thật sự thích một người, nhất định sẽ liều mạng bảo vệ đối phương.
Cao Vĩnh Cường lườm em trai mình, đổi chủ đề: “Liệu mấy nữ quỷ kia có đuổi tới nữa không? Chúng ta phải làm sao đây?”
Việt Tinh Văn nói: “Quỷ là ảo ảnh, chúng ta không thể chạm vào thân thể chúng, cũng không thể giết chết. Vừa rồi khi dao phẫu thuật của đàn anh Lưu, từ điển của tôi đập vào họ đều xuyên thẳng qua thân thể, hoàn toàn vô dụng với họ…” Cậu nhìn các bạn học bên cạnh: “Tôi muốn làm một thí nghiệm, cần mọi người phối hợp.”
Tần Miểu dứt khoát nói: “Cậu nói đi.”
Việt Tinh Văn nói: “Lát nữa đợi mấy nữ quỷ đó tới đây, Kha Thiếu thả Tiểu Đồ ra thu hút họ, mọi người cũng thử dùng các kỹ năng khống chế, xem thử kỹ năng nào có tác dụng với quỷ.”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Vừa dứt lời, đám nữ quỷ váy đỏ kia đã bay nhanh như chớp tới bao vây họ.
Kha Thiếu Bân vội vàng gọi Tiểu Đồ, để Tiểu Đồ mở nhạc trượt nhanh trong rừng sâu, quả nhiên đám nữ quỷ bị tiếng hát của Tiểu Đồ thu hút, xếp hàng bay theo Tiểu Đồ.
Tiếng hát của Tiểu Đồ chỉ có thể duy trì một thời gian, sau khi bài hát kết thúc họ lại bay ngược về. Dải lụa đỏ trong tay nữ quỷ bỗng vọt ra, ngay khi nó sắp quấn quanh cổ mọi người, Tần Lộ đột nhiên giơ tay phải, “Dùng Rượu Tước Binh Quyền!”
Dải lụa đỏ trong tay mấy nữ quỷ lập tức rơi xuống đất, đại chiêu tước vũ khí của khoa Lịch sử này quả thật rất có tác dụng khi đánh tập thể.
Việt Tinh Văn vội nói: “Chạy!”
Mọi người điên cuồng chạy ra ngoài bìa rừng, Việt Tinh Văn vừa chạy vừa hô: “Đàn em khoa Tiếng Trung, dấu ba chấm của em đâu!”
Dường như lúc này Cao Tiểu Hân mới phản ứng lại, cô giơ tay phải nhanh chóng viết ra rất nhiều dấu ba chấm.
Thấy mấy nữ quỷ đã sắp đuổi kịp họ, động tác chợt khựng lại vì ảnh hưởng “buông chậm tốc độ” của dấu ba chấm. Cao Tiểu Hân nhận ra kỹ năng của mình có tác dụng với chúng, bèn vẽ tiếp cả loạt dấu chấm than rồi ném qua đó.
Từng dấu chấm than giáng từ trên trời xuống như mũi tên, lại đều xuyên qua thân thể của nữ quỷ, nện ra vài hố liên tiếp trên mặt đất. Lưu Chiếu Thanh quay đầu nhìn, không nhịn được nói: “Sao mấy dấu chấm than này nện xuống y như cái chày vậy?”
Cao Tiểu Hân dở khóc dở cười: “Nhưng không tấn công được chúng!”
Việt Tinh Văn nói: “Dấu chấm hỏi.”
Cao Tiểu Hân vừa chạy vừa vẽ dấu chấm hỏi rồi quẳng ra sau lưng, cả bầy nữ quỷ bị dấu chấm hỏi vây quanh đầu, chúng dừng lại giữa không trung, mặt mày ngơ ngác, hiển nhiên là ngáo hẳn vì mấy dấu chấm hỏi rồi, cảnh tượng này ngược lại khiến họ hơi buồn cười.
Không ngờ kỹ năng khống chế “???” của khoa Tiếng Trung cũng rất được việc.
Bảy người lao ra khỏi rừng cây nhanh nhất có thể, họ dừng lại thở hồng hộc, quay đầu nhìn lại…
Mấy nữ quỷ kia không đuổi theo.
Cao Tiểu Hân kinh hồn táng đảm: “Chuyện gì thế? Họ không, không đuổi theo sao?”
Việt Tinh Văn khẽ thở phào, phân tích: “Thứ nhất, phạm vi hoạt động của họ bao gồm xung quanh khách điếm và khu rừng, chỉ cần chúng ta chạy ra khỏi bìa rừng thì họ sẽ không đuổi theo; Thứ hai, vì quỷ là ảo ảnh, chúng ta không thể dùng tấn công vậy lý, tấn công phép thuật để tấn công họ, chỉ có kỹ năng khống chế có tác dụng.”
Giang Bình Sách tổng kết: “Cũng tức là, khi gặp nữ quỷ chúng ta chỉ có thể khống chế họ rồi chạy?”
Việt Tinh Văn gật đầu: “Phải. Hơi khó hơn cuộc chiến nửa đêm trong khu nội trú khoa tim mạch một chút, may là chúng ta có thể đối phó được.”
Dù quái vật trong khu nội trú khoa tim mạch đông đảo, nhưng có thể giết, giết một con là bớt một con. Mặc dù có ít nữ quỷ, nhưng tốc độ lại rất nhanh, dường như có thể bay kịp họ trong chốc lát, trong tay còn có lụa đỏ có thể tấn công tầm xa làm vũ khí, bất cẩn chút thôi sẽ bị lụa đỏ của họ siết đứt cổ, đã vậy không thể giết chết, chỉ có thể chạy.
May mà phạm vi hoạt động của họ có hạn, muốn ra khỏi bìa rừng cũng chỉ cần chạy khoảng một cây số, nhờ sự giúp đỡ của di chuyển mảng kiến tạo, cự li họ phải tự chạy còn có thể giảm bớt một nửa, hoàn toàn không khó khăn.
Việt Tinh Văn khẽ thở phào, nói với mọi người: “Sau khi đi ngủ các cậu có mơ thấy gì kỳ lạ không? Tôi mơ thấy cảnh tượng bái đường thành hôn, còn thấy cả đôi búp bê vải trong hôn phòng nữa.”
Giang Bình Sách nói: “Tôi mơ thấy một hộ vệ đang vẽ trong phòng, cô gái trên tranh rất đẹp, mặc giá y đỏ thẫm.”
Lưu Chiếu Thanh xoa ót, “Anh mơ thấy một cô gái bị rắn cắn trong rừng, một bác sĩ trẻ tuổi đi ngang qua cứu cô ấy, hút máu độc giúp cổ, còn cõng cô ấy đến y quán điều trị.”
Kha Thiếu Bân nghiêm túc nói: “Tớ mơ thấy một người phụ nữ mặc đồ màu hồng đang thêu búp bê vải, nghiêm túc thêu từng đường kim mũi chỉ, còn mặc quần áo màu đỏ cho búp bê. Hình như trên tờ giấy mà cô ấy viết có số, nhưng tớ không nhìn rõ.”
Tần Miểu nói: “Tôi mơ thấy một bà mối đưa rất nhiều sính lễ đến một nhà để cầu hôn, cổng gia đình kia có ghi ‘Tô phủ’, trông có vẻ là một nhà nghèo khó, sân viện rất nhỏ, chỉ có một nha hoàn và một hộ vệ.”
Tần Lộ nói: “Hình như giấc mơ của tớ nối tiếp sau chị luôn, nhà họ Tô đồng ý hôn sự này, nói là qua năm mới sẽ đưa tiểu thư nhà họ đến Triệu phủ xung hỉ. Nghe bà mối nói thì Triệu công tử kia bệnh tật liên miên, sắp đi đời rồi, bát tự của Tô tiểu thư hợp với anh ta, thầy tướng số bảo nếu xung hỉ thì Triệu công tử vẫn còn đường sống. Nhà họ bèn cho nhà họ Tô vài rương vàng.”
Việt Tinh Văn nhìn sang nhóm tình nhân: “Các cậu thì sao?”
Cao Tiểu Hân nói: “Em mơ thấy một tân nương mặc đồ đỏ bị đặt vào trong quan tài, sắc mặt trắng bệch, đáng sợ lắm.” Nhớ lại quan tài trong giấc mơ, cô không khỏi nổi da gà. Bạn trai cô Cao Vĩnh Cường cũng nói: “Tôi mơ giống Tiểu Hân, cũng là một quan tài chứa tân nương, sau đó quan tài đó được chôn xuống đất.”
Lục Khải ngơ ngác nói: “Các cậu đều mơ hết à? Sao tôi không mơ ác mộng…”
Mọi người quay phắt lại nhìn cậu ta, Việt Tinh Văn chau mày, “Cậu không ngủ trên giường gỗ?”
Lục Khải lí nhí giải thích: “Cái giường đó đã mốc meo cả rồi, Giai Giai nói chắc chắn từng có người chết đắp chăn này! Sao có thể ngủ trên giường được? Chúng tôi đều nằm bò ra bàn ngủ hết.”
Việt Tinh Văn: “…”
Giang Bình Sách lạnh giọng: “Các cậu đi thi không đọc đề à?”
Tần Miểu cũng trầm mặt, “Tiếng máy nói tương đương với giám thị trường thi, không phải họ đã nói ‘Mời các bạn chia phòng, lên giường ngủ’ hay sao? Ba chữ rõ ràng “LÊN-GIƯỜNG-NGỦ”, các cậu không nghe thấy hả?”
Tần Miểu nói chuyện không nể mặt ai, Lục Khải bị cô nạt cho tái cả mặt.
Ngược lại, Cao Vĩnh Cường rất giỏi đối nhân xử thế, cậu ta lập tức xoay người mắng xa xả: “Bình thường mày cứ rách cmn việc, ăn bữa cơm thôi cũng đến muộn được, nhưng giờ là thư viện đó! Nghiêm túc chút được không? Cả Lạc Giai Giai nữa, cái tật tiểu thư đấy của nó không sửa được, vào đây rồi còn giở thói ưa sạch gì nữa… Nó bị loại rồi tao cũng không nói nữa, nếu mày không muốn chết thì sau này đừng có sai lầm liên lụy mọi người, nghe chưa?!”
Dứt lời liền tát cậu ta một cái, đánh cho Lục Khải suýt nữa chấn động não, “Em biết rồi, anh…”
Cậu ta đã chửi rồi, đám Việt Tinh Văn cũng không tiện mắng nữa.
Việt Tinh Văn khẽ day huyệt Thái Dương, ban đầu mọi người tách nhau ra ngủ tám phòng là vì lo đến đêm sẽ bỏ sót manh mối. Kết quả, đôi tình nhân Lục Khải và Lục Giai Giai lại chẳng đáng tin chút nào, đến tiếng thông báo của hệ thống cũng mặc kệ cho được, còn là vì ưa sạch, ghét chăn không sạch sẽ mà không lên giường ngủ, cũng vì vậy mà không thu thập được manh mối.
Các bạn học được ghép lớp cùng cậu mấy môn trước đều rất giỏi, khiến Việt Tinh Văn có ảo giác “bạn học trong thư viện đều rất mạnh”, nhưng thật ra, dạng “gà mờ” như đôi tình nhân này cũng rất nhiều.
Việt Tinh Văn mặc kệ Lục Khải, quay sang nhìn Giang Bình Sách, phân tích: “Những nhân vật hiện đã xuất hiện bao gồm Tô tiểu thư, Triệu công tử, thầy lang, hộ vệ, cô gái váy hồng, bà mối. Có lẽ Lạc Giai Giai và Lục Khải ở phòng 8 đã để lọt mất vài manh mối, nhưng không ảnh hưởng nhiều. Ban đầu môn học có thông báo nếu không đủ thí sinh, một nhóm nghiên cứu cũng có thể khởi động trường thi, cũng tức là 4 người cũng có thể qua môn, chắc chắn họ sẽ cho chúng ta manh mối bị lọt mất một lần nữa.”
4 người không thể ở 8 phòng một lúc, ngày đầu tiên họ thu thập nhiều nhất 4 manh mối. Nếu 4 người có thể qua cửa, vậy tức là manh mối để lọt mất trong đêm đầu tiên không ảnh hưởng quá nhiều, sẽ được lặp lại vào những ngày sau đó, đây cũng là nguyên nhân Việt Tinh Văn không hề tức giận.
Lục Khải và Lạc Giai Giai tuột xích, chỉ cần cậu không tuột thì vẫn có thể cứu vãn.
Lời Việt Tinh Văn nói quả thật khiến tâm trạng của mọi người tốt lên, có người có năng lực ổn định lòng quân thật sự rất quan trọng, bằng không, có thể mọi người sẽ đắm chìm trong oán trách hai người Lục Khải, cùng lo lắng “có phải bỏ lỡ manh mối sẽ không thể qua cửa không?”.
Tần Miểu hỏi: “Lần này là tìm manh mối qua giấc mơ, mỗi phòng là một giấc mơ khác nhau? Giấc mơ trong mấy ngày tới có lặp lại không?”
Việt Tinh Văn gật đầu, “Ừ, có lẽ có thể hiểu là oan hồn báo mộng. Trên người búp bê vải trong giấc mơ của tôi và Kha Thiếu đều có mảnh giấy, chắc chắn là thông tin vô cùng quan trọng, trong mơ không thấy rõ, tôi cảm thấy nó hơi giống búp bê nguyền rủa, có lẽ tờ giấy trên người nó viết bát tự sinh nhật.”
Tần Miểu đồng ý, nói: “Quả thật người thời xưa thích đâm con rối, dùng cách viết bát tự lên đó để nguyền rủa. Rốt cuộc cô gái váy hồng thêu búp bê đó muốn nguyền rủa Triệu công tử hay Tô tiểu thư?”
Tần Lộ đoán: “Nghe lời bà mối nói thì Triệu công tử bệnh tình nguy kịch, nhà họ Triệu đã cùng đường rồi mới dùng cách xung hỉ này, muốn giúp Triệu công tử khỏi bệnh. Có khi nào anh ta mắc bệnh vì bị búp bê vải nguyền rủa không?”
Kha Thiếu Bân đưa ra ý kiến khác: “Nhưng cô gái trong giấc mơ của tớ lúc may búp bê cười trông quái dị lắm, cảm giác như cổ ghét cay ghét đắng ai đó vậy. Cũng có thể là cô ấy ghen tị với Tô tiểu thư, đâm búp bê nguyền rủa Tô tiểu thư chăng?”
Việt Tinh Văn nói: “Đợi trời sáng rồi điều tra tiếp vậy.”
Hiện tại vẫn còn rất nhiều bí ẩn.
Điều khiến Việt Tinh Văn nghi hoặc nhất là nội dung trong mơ rất giống một mối tình NP cổ đại, thêm cả thảm án xảy ra do hủ tục phong kiến “bát tự xung hỉ”, cuối cùng tân nương cũng bị đặt vào trong quan tài, chôn cất.
Nhưng sao nó không liên quan đến khách điếm này chút nào?